Chương 12 – Tiền công
Hai người ngồi trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, lặng lẽ ôm lấy nhau, chỉ mong thời gian trôi chậm lại từng chút một.
Thấy cũng gần tới giờ, Trần Thu Nguyệt đoán chắc Triệu Hoài Ngọc sắp phải đi làm rồi. Nàng đứng dậy, lấy ra từ trong giỏ một chiếc túi nhỏ được thêu cẩn thận, đưa cho chồng:
“Cái này ta làm riêng cho chàng, chàng xem có thích không?”
Triệu Hoài Ngọc cầm lấy chiếc túi, nhìn hình cây trúc được thêu đơn giản mà tinh tế trên nền vải xanh, thích mê không buông tay.
“Nương tử vất vả rồi, ta rất thích. Nhất định sẽ mang theo bên người cho thật tốt.”
Nói rồi anh ôm chầm lấy vợ một cái thật chặt, sau đó mới lưu luyến tiễn nàng ra ngoài.
Hai người ra đến cửa sau tửu lâu, lại dặn dò nhau mấy câu. Trần Thu Nguyệt dặn chồng nhớ giữ gìn sức khỏe, còn Triệu Hoài Ngọc thì nhắc vợ làm thêu vừa phải thôi, đừng để mệt đôi mắt.
Nói rồi hai người nhìn nhau cười, trong lòng thấy vô cùng ấm áp và thấu hiểu.
Chia tay Triệu Hoài Ngọc xong, Trần Thu Nguyệt cũng không nán lại trấn thêm, liền quay về nhà.
Về đến Triệu gia thì trời đã quá trưa, mọi người trong nhà cũng ăn cơm xong cả rồi.
“Cơm phần con để trong bếp đấy, hâm nóng rồi ăn nhanh đi!” – Triệu mẫu thấy nàng về thì liền nói.
“Dạ, làm phiền nương rồi ạ.”
Trần Thu Nguyệt thực ra cũng đã đói meo từ lâu, sáng giờ đi qua đi lại, cơm sớm cũng tiêu sạch rồi. Nghe vậy liền không khách sáo, xoay người vào bếp ăn cơm.
Đến chiều muộn, khi mặt trời sắp lặn, Triệu phụ và Triệu đại ca cũng đi làm đồng về. Trần Thu Nguyệt và đại tẩu cùng nhau dọn cơm tối, đợi mọi người rửa tay xong là vào mâm luôn.
“Chồng con trên trấn vẫn ổn chứ? Không có chuyện gì đấy chứ?” – Triệu phụ vừa ngồi xuống đã hỏi.
“Cha yên tâm, Hoài Ngọc vẫn khỏe, công việc cũng ổn định.” – Trần Thu Nguyệt vội đáp.
Nói rồi nàng như chợt nhớ ra, lấy túi tiền ra trước mặt mọi người, nhẹ giọng nói:
“À đúng rồi cha mẹ, hôm nay con đi giao hàng thêu, lần này được tổng cộng 370 văn.”
Nói xong nàng mở túi, đếm tiền rồi đặt gọn lên bàn.
Mọi người trong nhà đều sững sờ nhìn cảnh đó — hơn ba trăm văn, chỉ một lần giao hàng thêu mà được nhiều như vậy sao?
Thật ra ở nông thôn kiếm tiền không dễ. Nhà họ Triệu cũng tạm ổn, nhưng không ai nghĩ chỉ nhờ làm thêu mà Trần Thu Nguyệt kiếm ra từng ấy bạc.
Ví dụ như Triệu đại ca, là người lớn khỏe mạnh, lúc rảnh rỗi cũng phải ra trấn tìm việc làm thuê, có khi là làm công nhật cho nhà địa chủ, cả ngày được bao ăn bao ở cũng chỉ được khoảng ba mươi văn.
Còn Trần Thu Nguyệt, chưa tới nửa tháng đã kiếm hơn ba trăm văn chỉ nhờ đôi tay khéo léo. Mấu chốt là, nàng không hề giấu giếm, thẳng thắn mang về, còn sẵn sàng đưa tiền vào chi dùng chung trong nhà.
Triệu đại tẩu cũng ngây ra, thấy chính mình trước kia nghĩ nhiều quá, rõ ràng là lòng tiểu nhân mà đo bụng người quân tử.
Triệu phụ và Triệu mẫu liếc nhau, rồi Triệu mẫu lên tiếng:
“Thu Nguyệt, tiền này con cứ giữ tạm đi đã. Cha mẹ sẽ bàn lại rồi quyết định sau.”
“Dạ, con nghe theo cha mẹ sắp xếp.” – Trần Thu Nguyệt gật đầu.
Sau bữa tối, mọi người mỗi người về phòng nghỉ.
Bên phía vợ chồng già, Triệu phụ và Triệu mẫu nằm trên giường vừa nằm vừa bàn chuyện.
“Ông nó, con bé Thu Nguyệt thêu thùa kiếm tiền giỏi quá. Trước đây cũng không nghĩ nó khéo tay đến vậy.” – Triệu mẫu nhỏ giọng.
“Coi đợt này mà tính thì, bình thường mỗi tháng chắc nó cũng kiếm được sáu bảy trăm văn. Nhiều thật, nhưng giờ chưa tách riêng nhà, để nó đưa hết cũng không hợp lắm.”
Triệu phụ suy nghĩ rồi nói:
“Vậy thì chia đôi, một nửa nộp công quỹ, một nửa để vợ chồng nó giữ. Mỗi tháng công trung vẫn có ba bốn trăm văn, không ít.”
“Lão đại chắc cũng không ý kiến. Nếu có thì cũng phải thôi, ai bảo lão nhị giỏi giang. Nếu lão đại cũng kiếm được như vậy thì ta cũng đối đãi y như nhau.”
Triệu mẫu nghe vậy thấy hợp lý, cũng không nói gì thêm.
---
Về phía Trần Thu Nguyệt, nàng cũng nghĩ đến chuyện này. Mẹ ruột nàng trước khi gả nàng về Triệu gia đã dặn rõ:
“Ban đầu cứ đưa hết tiền lên, xem cha mẹ chồng xử lý thế nào. Nếu họ bắt đưa toàn bộ, chứng tỏ không phải người biết điều, sau này làm việc con phải giữ kẽ. Dù gì nghề thêu cũng là việc mình làm, giữ lại một ít cũng dễ như chơi, nhưng mẹ không muốn con phải làm vậy.”
Giờ thấy phản ứng của cha mẹ chồng, Trần Thu Nguyệt tạm yên tâm, không nghĩ ngợi nhiều, sớm đi ngủ.
---
Sáng hôm sau, hôm nay là lượt chị dâu lớn nấu cơm sáng. Mọi người ngồi vào bàn ăn, Triệu phụ lên tiếng:
“Vợ lão nhị biết làm đồ thêu, mà lại kiếm được cũng khá. Cha với mẹ bàn rồi, từ giờ mỗi tháng nộp công quỹ một nửa tiền công, còn lại để nhị phòng giữ.”
“Làm đồ thêu nghe nhẹ nhàng vậy chứ cũng mỏi mắt, cực nhọc không kém gì ruộng vườn đâu.”
Triệu mẫu tiếp lời:
“Lão đại với con dâu lớn, nếu về sau hai người cũng có tay nghề kiếm được tiền, thì cũng theo cách này mà làm. Nửa để quỹ chung, nửa để hai người giữ.”
“Lão đại, mọi người có ý kiến gì không? Có gì thì cứ nói thẳng, cả nhà cùng bàn bạc.”
Triệu đại ca không để bụng mấy chuyện này, chỉ lắc đầu bảo không có vấn đề. Triệu đại tẩu thì nghĩ thấy đệ muội có thể góp ba bốn trăm văn mỗi tháng cho nhà, chính mình đã lợi lộc lắm rồi, cũng gật đầu đồng ý.
Trần Thu Nguyệt vốn chỉ định giữ lại ba phần đã thấy mãn nguyện, không ngờ cha mẹ chồng cho giữ tới một nửa, tất nhiên là vui vẻ chấp nhận.
Sau bữa ăn, nàng lấy tiền hôm qua ra, chia một nửa đưa cho Triệu mẫu. Sự việc cứ thế mà xong.
---
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Trần Thu Nguyệt về nhà chồng cũng gần một tháng rồi.
Ngoài việc thêu thùa, ngày thường nàng chỉ phụ nấu nướng và làm vài việc vặt, cuộc sống cũng tạm coi là ổn. Chỉ tiếc là Triệu Hoài Ngọc không thể ở nhà cùng.
Nhưng theo lịch trước đó, mấy hôm nữa chàng cũng sẽ được nghỉ, có thể về nhà. Trần Thu Nguyệt càng lúc càng mong ngóng.
Bởi vì lần trước nàng đã lên trấn thăm chồng một lần, lần này đến lượt Triệu Hoài Ngọc nghỉ được, gần cả tháng trời mới được về nhà.
Làm xong hết việc trong tiệm, chào chưởng quầy xong Triệu Hoài Ngọc lên đường về quê, cố đi nhanh để kịp về trước khi trời tối.
Tới cổng nhà, trời cũng vừa sập tối.
“Nương ơi, mở cửa cho con với! Con về rồi!” – Triệu Hoài Ngọc vừa gõ cửa vừa gọi lớn.
Triệu mẫu nghe tiếng, vội đứng dậy ra mở. Trong phòng, Trần Thu Nguyệt cũng nghe thấy giọng chồng, mừng rỡ chạy nhanh ra đón.