Chương 10: Về nhà mẹ đẻ

Chớp mắt đã ba ngày trôi qua. Sáng nay, Trần mẫu dậy thật sớm, bắt đầu bận rộn quét dọn sân nhà, chuẩn bị những món ăn cho bữa trưa để đón Trần Thu Nguyệt và Triệu Hoài Ngọc về.

Lần đầu tiên Thu Nguyệt xa nhà lâu như vậy, cả nhà ai cũng thấy trống trải, không quen. Ai nấy đều nhớ thương Thu Nguyệt, không biết mấy ngày qua nàng sống ở Triệu gia ra sao, người nhà bên đó có dễ sống chung hay không.

Trần mẫu có biết bao nhiêu câu hỏi chờ để hỏi con gái khi nàng về đến nhà.

Còn Trần Cẩu Đản trước giờ vẫn chưa hiểu rõ việc “gả chồng” rốt cuộc nghĩa là gì, chỉ thấy mấy ngày nay trong nhà náo nhiệt, có đồ ngon ăn, có chuyện vui chơi. Cho đến khi mấy hôm liền không thấy tỷ tỷ đâu, nó mới bắt đầu thấy nhớ, nghĩ sau này chắc không dễ gì gặp được tỷ tỷ thường xuyên như trước nữa.

Dù bình thường có hơi vô tâm, Cẩu Đản vẫn là đứa em trai từ nhỏ đã được Thu Nguyệt chăm sóc, dạy dỗ. Gần đây tuy nó hay chạy ra ngoài chơi cùng đám trẻ trong thôn, thời gian bên tỷ tỷ ít hơn, nhưng tình cảm giữa hai người vẫn không thay đổi.

Hôm nay Cẩu Đản không ra ngoài, chỉ ngồi ở cửa mong ngóng, chờ tỷ tỷ về nhà.

Trần mẫu thấy con trai như vậy cũng vừa buồn cười vừa xúc động, hiếm khi thấy thằng bé ngồi yên thế này.

Bên Triệu gia, sáng sớm Trần Thu Nguyệt và Triệu Hoài Ngọc đã dậy sớm. Triệu mẫu cũng đã chuẩn bị xong xuôi đồ lễ hồi môn, không khác mấy so với lần đại tẩu hồi môn năm nào.

Triệu gia cách Trần gia không xa cũng chẳng gần, đi bộ mất khoảng một canh giờ. Triệu Hoài Ngọc tay xách theo lễ vật, thỉnh thoảng lại quan tâm hỏi han Thu Nguyệt, hai người đi bên nhau, trông rất xứng đôi.

Dọc đường, dân làng gặp đôi tân lang tân nương thì đều dừng lại nhìn, đợi họ đi khuất rồi lại xì xào bàn tán.

“Này, Hoài Ngọc lớn lên đẹp trai thật đấy, chẳng giống người trong thôn chút nào.”

“Phải rồi, hai người trông xứng đôi lắm luôn á!”

“Chả trách trước đó bao nhiêu cô nương mà cậu ấy chẳng để mắt tới, tân nương tử đúng là trông thật thanh tú, hiền lành.”

Phụ nữ trong thôn vốn rảnh rỗi, hôm nay nói nhà này, mai nói nhà kia. Mấy ngày trước Triệu gia vừa làm đám cưới, vợ chồng Triệu Hoài Ngọc giờ vẫn là tâm điểm bàn tán.

Thấy Thu Nguyệt hơi ngại ngùng, Triệu Hoài Ngọc liền nhẹ giọng trấn an: “Mặc kệ họ đi, mấy ngày đầu ai cũng tò mò thôi, qua một thời gian là ổn cả.”

Thu Nguyệt cũng hiểu, tuy hơi mất tự nhiên nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, lễ phép chào hỏi mọi người dọc đường.

Khi hai người về đến Trần gia thì cũng đã gần trưa. Trần mẫu đã chuẩn bị sẵn một mâm cơm thịnh soạn chờ con gái về.

Cẩu Đản ngồi ngoài cửa từ sớm, thấy bóng dáng hai người từ xa liền hô lên: “Cha, nương! Tỷ về rồi!”

Rồi nó lon ton chạy ra đón.

Thu Nguyệt thấy em chạy vội về phía mình thì trong lòng cũng rộn ràng vui sướng.

Cẩu Đản vừa đến đã ôm chặt lấy chân chị, miệng cứ gọi “Tỷ tỷ, tỷ tỷ…” không ngừng.

Triệu Hoài Ngọc mỉm cười nhìn hai tỷ muội, dịu dàng nói: “Cẩu Đản, để đại tỷ vào nhà nghỉ chút rồi hẵng chuyện trò nhé.”

Trần mẫu từ bếp chạy ra, thấy con gái mình thì đôi mắt lập tức đỏ hoe. Trần Thu Nguyệt cũng xúc động đến rưng rưng.

Cả nhà nghe động cũng lần lượt ra đón. Trần mẫu đón lấy mấy món lễ vật từ tay Hoài Ngọc: nửa rổ trứng gà, một tảng thịt mỡ và một bình rượu nhỏ.

Lễ hồi môn như vậy ở trong thôn xem như rất tử tế. Đại tẩu Thu Nguyệt cũng nhìn mà gật gù hài lòng, quả nhiên Triệu gia có điều kiện.

Triệu Hoài Ngọc lễ phép chào từng người trong nhà rồi được mời ngồi vào bàn ăn.

Mâm cơm hôm nay chẳng khác gì ngày Tết: có nồi cải trắng nấu miến với thịt, bát thịt kho tàu thơm ngậy, dĩa trứng chiên, tô canh xương, và một mẹt màn thầu to tròn trắng mịn.

Trần phụ thấy rượu mang về thì không khỏi thòm thèm. Trần mẫu hiểu ý, hôm nay là ngày vui nên cũng lấy bình rượu ra, nhưng không quên dặn chỉ được uống ít thôi.

Đến khi ăn uống gần xong, Triệu Hoài Ngọc đã bị cha vợ và anh vợ chuốc cho hơi nhiều, đành phải vào phòng nghỉ một lát trước khi trở lại Triệu gia.

Bên này, Trần mẫu đã kéo con gái vào phòng, ngồi bên mép giường cẩn thận quan sát: sắc mặt hồng hào, tinh thần tươi tắn, xem ra mấy ngày qua sống cũng không tệ.

“Con rể đối xử với con thế nào?”

“Chàng đối xử rất tốt với con, lúc nào cũng quan tâm lo lắng cho con.” Thu Nguyệt nắm tay mẹ, thẹn thùng đáp.

“Mấy ngày nay… có nháo con dữ lắm không?” Trần mẫu ghé tai hỏi khẽ.

Lúc đầu Thu Nguyệt chưa hiểu, đến khi phản ứng được thì mặt đã đỏ bừng.

“Đừng ngượng, nương là người từng trải. Vợ chồng mới cưới, trẻ tuổi có chút thân mật là bình thường. Nhưng nếu thấy không thoải mái thì con cứ nói với nó.” Trần mẫu nhẹ nhàng dặn dò.

Thu Nguyệt biết mẹ lo lắng cho mình, vội gật đầu. Rồi nàng kể sơ qua tình hình Triệu gia.

“Đại ca của Hoài Ngọc là người thật thà, suốt ngày theo cha chồng làm ruộng. Đại tẩu ít nói, không hay giao tiếp. Hai đứa cháu thì hoạt bát, không có gì khó dạy.”

“Còn mẹ chồng con thì sao?” Trần mẫu vẫn chưa yên tâm.

“Mẹ chồng con… ngoài miệng có hơi sắc sảo, nhưng lòng dạ lại mềm. Con thấy bà tuy có càu nhàu đại tẩu vài câu, nhưng thật ra đối xử vẫn tốt.”

“Mấy ngày nay bà cũng rất hiền hòa với con.”

Nghe con nói vậy, Trần mẫu mới thở phào nhẹ nhõm. Bà biết, làm dâu mà gặp mẹ chồng khắc nghiệt thì khổ vô cùng, nhất là kiểu “ngao thành bà”—tức phụ từng bị hành, sau này lại đem những điều mình chịu đựng trút lên con dâu.

May mà mẹ chồng của Thu Nguyệt không phải người như vậy.

“Hiện tại mới sống chung chưa lâu, còn phải xem thêm, đừng vội kết luận. Sau này chuyện gì lớn cứ hỏi lại nương.”

Rồi Trần mẫu tiếp tục căn dặn đủ điều về cách làm dâu, chuyện trong ngoài cần lưu tâm. Lúc nhận ra thì đã hơn một canh giờ trôi qua.

Dù còn muốn trò chuyện, nhưng biết thời gian không thể trì hoãn, Trần mẫu đành tiễn hai vợ chồng trở về.

Trần Thu Nguyệt vào phòng đánh thức Triệu Hoài Ngọc, y nghỉ ngơi chừng một canh giờ, thấy cũng đã muộn, liền cùng thê tử cáo biệt gia đình, quay lại Triệu gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play