Chương 5: Tiền tháng
Lúc này, mấy tiểu nha hoàn đứng gần bên đều sững người, không ai dám bước lên. Trong viện trung, một béo nha đầu đang hôn mê nằm giữa sân, các nàng nhìn nhau đầy nghi hoặc.
Trong lòng ai nấy đều thầm thấy kỳ quái. Ngũ công tử tuy từ trước đến nay vẫn luôn nghiêm túc ít lời, song cũng chưa từng khắc nghiệt đến mức này. Nha đầu này chẳng lẽ phạm vào điều tối kỵ nào đó?
Ngay lúc Sở Sơn Tầm còn đang do dự chưa quyết, một nha hoàn tuổi lớn hơn chen khỏi đám người, bước nhanh tới bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống, đưa tay thăm thử trán Phúc Đào Nhi.
“Thước Ảnh, ngươi đến vừa đúng lúc.” Sở Sơn Tầm xốc mũ rộng vành đưa cho Tiêm Vân mới chạy tới, đoạn nói: “Nàng chỉ sợ là say nắng, ngươi đưa nàng về nhị viện an trí. Nếu bệnh nặng, mời đại phu cũng được, không cần lại đến báo với ta.”
“Dạ, ngũ gia cứ yên tâm.” Thước Ảnh gọi thêm hai tiểu nha đầu, cẩn thận đỡ Phúc Đào Nhi khiêng về nơi mát mẻ.
Trời về chiều, Phúc Đào Nhi mới chậm rãi tỉnh lại. Mở mắt ra, nàng thấy mình đang nằm trong một gian phòng mát rượi, thoang thoảng mùi hương, có màn lụa sam bao quanh chiếc giường gỗ tùng. Bên bàn dài có một nữ tử đang ăn cơm chiều, nghe động thì quay đầu lại.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Thước Ảnh buông bát đũa, bưng chén trà nguội bước đến, mỉm cười dịu dàng: “Uống chút nước đi. Trời nắng thế này phải uống nhiều một chút. Chốc nữa ta lấy cơm cho ngươi.”
“Làm phiền tỷ tỷ rồi.” Phúc Đào Nhi được nàng đỡ ngồi dậy, tay cầm chén nước, vừa uống vừa len lén quan sát đôi mắt hiền từ của đối phương.
Thước Ảnh là nhị đẳng nha hoàn trong viện của Sở Sơn Tầm, năm nay mười bảy. Dung mạo nàng không quá nổi bật, nhưng giữa chân mày lại toát lên nét dịu dàng khiến người dễ sinh thiện cảm.
Nàng cũng xuất thân bần hàn, cha mẹ mất sớm, dựa vào cần cù, chăm chỉ, cùng chút thân thích xa, mười hai tuổi đã được đưa vào phủ hầu hạ. Trong nội viện này, nàng vốn luôn điềm đạm, không tranh không giành, bởi thế thường bị Họa Trầm hay Bích Thụ chèn ép.
Chỉ là hiện tại khác rồi. Năm ngoái, Quế di nãi nãi chú ý đến tay nghề thêu thùa và phẩm hạnh của nàng, liền hứa gả nàng cho đường cháu của mình. Chờ qua năm mãn tang, sang năm sẽ chính thức tiến hành nghi lễ cưới hỏi.
Thước Ảnh đi bưng từ nhà bếp về một tô kiều mạch lạnh trộn lương bì, màu sắc trong suốt mát rượi. Phúc Đào Nhi cảm kích nhìn người trước mặt.
Vào Sở phủ mới một ngày, biến cố đã dồn dập đến mức khiến nàng khó thở. Đây là người đầu tiên đối xử tử tế thật lòng với nàng.
“Ăn nhanh đi, sợ ngươi nóng sốt nên ta bỏ thêm giấm cho dễ nuốt...”
Chưa nói dứt lời, Phúc Đào Nhi đã bụm miệng nôn khan. Thước Ảnh giật mình, vội vàng đỡ nàng xuống giường, vừa vỗ nhẹ lưng giúp thuận khí, vừa đỡ nàng nôn ra hết.
“Thật xin lỗi... ọe...”
Kỳ thực nàng đi đường mấy ngày, lại ăn uống không điều độ, trong bụng chẳng có gì, giờ chỉ nôn ra chút nước vàng. Nàng xấu hổ, còn định xuống giường tự mình dọn dẹp.
“Đừng lộn xộn, hỏng thân thể mất.” Thước Ảnh lấy chậu đồng hứng lấy, sau lại từ góc phòng lấy mảnh vải cũ, ngồi xổm xuống lau sạch bẩn thỉu trên đất, động tác thuần thục.
Xong xuôi đâu vào đấy, nàng đứng dậy liếc nhìn Phúc Đào Nhi đang nằm trên giường. Mặt nàng đỏ bừng, sau cơn nôn càng thêm mệt mỏi, khoé mắt còn đọng nước, nhìn thật đáng thương.
Chiếc giường này nằm sát tường, đầu giường kê một chiếc đỉnh đồng nhỏ, bên trong là băng đá đang tỏa khí lạnh.
“Ta đi xin thêm băng.” Thước Ảnh nhẹ vuốt đỉnh đầu nàng, giọng dịu dàng an ủi.
Không ngờ hành động ấy lại khiến Phúc Đào Nhi bật khóc. Thước Ảnh vội vàng lấy ngón tay lau hàng lệ chảy dài kia, mềm giọng nói: “Đừng sợ, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là khoẻ thôi.”
Phúc Đào Nhi gắng gượng nở nụ cười, lặp lại lời cảm ơn: “Làm phiền tỷ tỷ rồi. Ta không sao cả, băng thì thôi đừng xin thêm.”
“Không việc gì. Ngươi yên tâm nằm, ta đi một lát rồi về.”
Tại thư phòng nội viện, sau khi nghe Thước Ảnh bẩm báo Phúc Đào Nhi đã ổn, Sở Sơn Tầm rốt cuộc yên tâm phần nào. Biết nàng vẫn còn sốt nhẹ, hắn khoát tay phân phó: “Cho nhị viện dùng băng trong năm ngày. Ta thấy phòng này lạnh quá, về sau chỉ để băng vào buổi trưa là đủ.”
Chờ Thước Ảnh lui ra, thiếu niên cúi đầu trầm ngâm. Môi mỏng khẽ nhếch, phảng phất như cười nhạt. Xem ra, vẫn có cách khiến nha đầu béo kia tự xin nghỉ ngơi một thời gian.
Trong phủ, mỗi thiếu gia tiểu thư chưa thành hôn sẽ có hai nha hoàn nhị đẳng. Mạc Viễn trai hiện có bốn người: Tiêm Vân, Thước Ảnh, Bích Thụ, Ngọc Lộ. Nhị viện đông phòng là nơi các nàng nghỉ ngơi. Gần đây Tiêm Vân dọn sang hầu công tử, liền trống ra một giường.
Hôm ấy, sau bữa tối oi bức, Thước Ảnh thấy Phúc Đào Nhi ngủ không yên, mồ hôi đổ đầy trán, liền mang đỉnh đồng đến kho lấy thêm băng đá.
Nàng còn cẩn thận chuẩn bị ít nước dưa hấu ướp lạnh, dỗ dành người bệnh đang nửa mê nửa tỉnh uống vào cho mát.
“Được lắm, xem ra nhờ dính 'phúc' của quý nhân, kiểu người như chúng ta mới được nằm phòng có băng đá.” Bích Thụ vừa múc miệng dưa hấu, vừa hừ lạnh, liếc Ngọc Lộ ngồi cạnh, giọng mang theo chua chát.
Thước Ảnh vẫn luôn khinh thường tranh cãi với nàng, chỉ lạnh nhạt nói: “Chủ tử cho dùng năm ngày, ta chỉ dùng chút ít thôi. Chỉ sợ muội ấy còn phải bệnh thêm vài ngày nữa.” Ngụ ý rõ ràng, nàng là người được phái từ bên lão thái thái, có chủ tử làm chỗ dựa.
Không ngờ Bích Thụ lại càng tức, chẳng kiêng dè gì: “Tỷ tỷ ngài thiện tâm, nhưng gia đã nói đây là đứa ngu ngốc bẩn thỉu, chớ để sai khiến lung tung. Đã vậy mà còn chiếm chỗ Tiêm Vân tỷ, chờ bị đuổi khỏi phủ, ngài kêu nàng về nhà ngài làm nô cũng chẳng ai muốn.”
Ngọc Lộ thấy nàng nói càng quá đáng, liền lên tiếng can ngăn. Nhưng Bích Thụ vẫn trút hết oán khí trong lòng rồi mới thôi.
Thước Ảnh nghe vậy, mặt vốn nhu hòa khẽ trầm xuống, hiếm khi hiện vẻ nghiêm nghị:
"Nghe giọng nói thì muội muội này đến từ phương Nam, vượt ngàn dặm xa xôi tới Hòa Thành, mới ngày đầu đã suýt chút nữa mất mạng, chẳng lẽ chúng ta không nên tích đức hay sao?"
Bích Thụ bị nàng nói lý lẽ dồn ép đến nghẹn họng, trong lòng dù có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn không chịu phục.
Nàng tự thấy mình là nha hoàn xinh xắn nhất trong nội viện, nếu không phải Họa Trầm tỷ tỷ tư lịch cao hơn một bậc, thì vị trí thông phòng thiếu gia hẳn là thuộc về mình.
Nay lão thái thái chẳng biết từ đâu đưa về một nha đầu béo, xấu xí đến chướng mắt như vậy, lại còn được phong làm thông phòng của công tử thật là tức chết người!
Dẫu giận đến nghiến răng, nàng cũng không dám cãi lại lời người có khả năng trở thành cháu dâu tương lai của phủ này. Chỉ đành bĩu môi, liếc xéo một cái rồi quay lại ngồi giường ăn dưa hấu tiếp.
Trời oi bức thế này, được dùng băng lạnh để ngủ, ngẫm lại cũng coi như một việc tốt hiếm hoi.
Ba ngày liên tiếp được chăm sóc chu đáo tại Nhị viện, Phúc Đào Nhi cuối cùng cũng hồi phục tinh thần. Vào chiều ngày nàng khỏi bệnh, đang giúp Thước Ảnh làm giày, nội viện đã có người đến truyền lời bảo rằng từ nay nàng phải đến ngoại viện làm các việc vặt như giặt giũ, quét tước, vẩy nước.
"Tỷ tỷ đối với ta có ân, muội vĩnh viễn không dám quên."
Phúc Đào Nhi đưa hai đôi đế giày đã hoàn thành cho Thước Ảnh. Lúc còn ở quê, nàng học qua đủ thứ việc vặt. Dù chẳng ai dạy tử tế, nhưng nàng lại là người lanh lợi, học một hiểu mười.
"Chúng ta đều là hạ nhân, giúp được gì cũng có hạn."
Thước Ảnh nhẹ nhàng giúp nàng buộc gói hành lý. Đôi mắt hạnh hơi rủ xuống, cười dịu dàng mà chân thành.
"Tiểu Đào, nếu ra ngoại viện mà bị ai bắt nạt, nhớ đến nói với ta. Không giúp được chuyện lớn, mấy cái hạng tiểu nhân thì ta vẫn quản được."
"Ai! Tỷ tỷ cứ yên tâm."
Phúc Đào Nhi cảm kích, cười lộ ra một chiếc răng nanh nho nhỏ, trông có chút ngây ngô đáng yêu.
"Đi đi, rảnh rỗi thì tới tìm ta học thêu thùa may vá."
Thước Ảnh khẽ xoa đầu nàng, ánh mắt đầy thương xót.
Vừa ra khỏi cửa Nhị viện, liền chạm mặt Bích Thụ đang dẫn theo hai nha hoàn tam đẳng. Các nàng chắn đường không cho nàng đi tiếp.
Phúc Đào Nhi cúi người, khẽ giọng chào hỏi:
“Chào tỷ tỷ."
Nàng biết rõ Bích Thụ vốn có ác ý với mình, bởi vậy chỉ lễ độ chào, rồi cúi đầu định đi vòng qua.
"Chậm đã."
Bích Thụ cười như không cười, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, rồi gật đầu với Hồng Nhi:
"Ngũ gia nói, bảo nàng đến phòng bếp làm việc lặt vặt."
Nói xong liền quay người rời đi, còn cố tình va mạnh vào vai nàng một cái.
Hai tiểu nha hoàn đưa nàng đến phòng giường chung ở tây viện, chỉ cho nàng một chỗ nhỏ hẹp, tăm tối nhất.
Giường chung này khoảng hơn mười người nằm, dành cho nha hoàn tam đẳng và mấy bà tử. Chỗ của nàng ẩm thấp, mốc meo, rõ ràng là đã lâu không ai dọn dẹp.
Biết là bị cố ý sắp đặt, nàng cũng không buồn để tâm. Vừa định lấy khăn ướt lau dọn thì có người đến gọi đi làm việc trong phòng bếp.
Trong chính phòng, Sở Sơn Tầm lại không hay biết gì. Trước đó, khi Bích Thụ hỏi phải sắp xếp nha đầu mới thế nào, hắn nghĩ nàng dĩ nhiên không thể để bên cạnh, liền tùy tiện giao xuống làm việc cực nhọc ở ngoại viện.
Khi Họa Trầm đến hỏi về nguyệt lệ tháng đầu, Sở Sơn Tầm phẩy tay nói:
"Theo lệ thông phòng mà phát."
Dù sao cũng là người tổ mẫu an bài, hắn không tiện làm trái mặt ngoài. Huống chi, Sở phủ cũng không thiếu chút tiền đó.
Thế nhưng công việc giặt giũ tuy cực, lại chỉ làm hai canh giờ mỗi sáng tối. Còn bếp núc thì vất vả thực sự ngoài ba bữa chính, còn phải chuẩn bị trà nước, điểm tâm. Có khi chủ tử đói đêm cũng phải lập tức dậy mà làm.
Phúc Đào Nhi vốn mừng thầm vì mình quen thuộc việc bếp núc. Nhưng chỉ vài ngày, nàng đã kiệt sức.
Thật ra, Sở Sơn Tầm vốn chẳng có thói quen ăn khuya. Là do Bích Thụ xúi giục mấy nha hoàn nhỏ, đem tất cả việc cực nhọc đùn cho nàng. Liên tiếp vài đêm, các nha đầu thay phiên gọi nàng dậy pha trà "cho chủ tử".
Đến khi nàng không chịu nổi, quyết định giả vờ ngủ không nghe gọi, lại gặp phải một bà tử ác độc thò tay vào chăn nặn nàng mấy cái, khiến cả cánh tay bầm tím.
Không biết trông cậy vào ai, nàng chỉ có thể nghĩ đến Thước Ảnh tỷ tỷ…
Mười tháng tám, chưởng sự trong nội viện hô gọi mọi người đến lĩnh nguyệt lệ.
Trang đại tẩu đem phần tiền của nàng bọc trong giấy đỏ, nhét vào tay.
Thấy nàng thật sự được lưu lại, bà có phần bất ngờ, bèn tiện miệng giảng giải một chút về các cấp bậc tiền lương trong phủ.
Họa Trầm vốn là người của lão thái thái, được tính là đại nha hoàn – mỗi tháng 2 lượng bạc.
Thông thường, thiếu gia chưa thành thân sẽ không có đại nha hoàn hầu hạ bên người. Việc Sở Sơn Tầm phá lệ, đã là rất đặc biệt.
Nha hoàn nhị đẳng chuyên hầu hạ thân cận, không làm việc nặng mỗi tháng lĩnh 1 lượng 2 tiền.
Tam đẳng nha hoàn, chạy chân, quét tước việc cực nhọc nhất mỗi tháng chỉ 3 xâu tiền.
Phúc Đào Nhi mở gói giấy, nhìn thấy bên trong là 5 lượng bạc trắng lấp lánh, lập tức sững sờ. Ký ức xưa ùa về khiến nàng cay mắt.
"Nha đầu à, số này bằng ngươi làm lụng cả năm ở nhà đấy!"
Trang đại tẩu cười cười, trong lòng đã tự nhủ phải đối xử với nha đầu béo này như nửa cái chủ tử.
Phúc Đào Nhi thu lại tâm tình, thấp giọng nói:
"Tháng đầu nhận bạc, cũng muốn nhờ Trang tẩu giúp mua một món đồ trang sức."
"Ai u, khéo làm sao, tẩu hôm kia có mua một đôi vòng bạc, không hợp tay nên vướng víu. Nếu ngươi thích thì lấy."
Trang đại tẩu mở khăn lụa, bên trong là đôi vòng tay bạc nhỏ xinh, tinh tế khéo léo.
"Thật để Trang tẩu tốn kém rồi."
Phúc Đào Nhi cảm kích, đem nguyên 5 lượng bạc đưa trả.
"Vòng này ta mua tặng người, đã nhờ tẩu chọn giúp, lại thêm tiền công chạy vặt, chỉ sợ tháng này bạc còn không đủ."
Hai người đùn đẩy qua lại, cuối cùng vẫn là nàng đưa hết 5 lượng bạc cho Trang đại tẩu…