Đám người vây xem dần tan đi, ba người rảo bước đến một gốc cây lớn ngồi nghỉ dưới tán.

“Không biết ân nhân nói là Lục Dao nào?” Lục gia thôn có đến tám mươi mấy hộ đều mang họ Lục, khó tránh khỏi có người trùng tên.

“Đừng gọi ta là ân nhân” Triệu Bắc Xuyên đáp, “ta tên Triệu Bắc Xuyên, ở thôn Đông. Hai thôn ta cách nhau không xa, ngươi cứ gọi ta là Đại Xuyên là được.”

Lục Hỉ vui vẻ nói: “Vậy thì đúng rồi! Nhà ta còn có thân thích sống bên thôn các ngươi nữa đó.”

Triệu Bắc Xuyên nói tiếp: “Người ta nói tới là Lục Dao ở phía tây thôn. Phụ thân tên Lục Quảng Sinh, hắn còn có một ca ca tên Lục Lâm, chân bị tật nhẹ.”

Lục Hỉ vừa nghe thì lập tức xác định: “A, thì ra là ca nhi đó!”

“Hắn là người thế nào?”

Nhắc đến Lục Dao, sắc mặt Lục Hỉ hơi lúng túng, như thể có điều khó nói: “Nhà ta với nhà hắn là hàng xóm, coi như lớn lên cùng nhau. Hắn… nói thế nào nhỉ, dễ nghe thì gọi là được nuông chiều, khó nghe hơn thì đúng là ham ăn biếng làm, tính tình cũng không tốt. Ngoài cái mặt đẹp ra thì chẳng có mấy ưu điểm.”

Triệu Bắc Xuyên nghe đến đây, trong lòng khẽ giật mình. Lúc trước hắn nhờ bà mối làm mai, rõ ràng muốn tìm một ca nhi tính tình hiền hòa, không cần quá xinh đẹp, chỉ cần cần kiệm biết quản gia là đủ. Sao lại cưới nhầm người ngược lại hoàn toàn thế này?

Lục Hỉ lại tiếp tục: “Lục Dao hồi nhỏ mắc bệnh nặng một lần, suýt nữa không qua khỏi, nên nương hắn thương quá sinh ra chiều chuộng. Việc nhà không đụng đến một ngón tay, mỗi ngày ngủ tới trưa mới dậy, lại còn hay bắt nạt hai đệ đệ…”

Triệu Bắc Xuyên nghe tới đây thì sắc mặt càng lúc càng khó coi, trong lòng rối bời như bị ai bóp chặt, chỉ hận không thể lập tức bay về nhà để xem hai đứa nhỏ hiện giờ ra sao.

“Còn nữa,” Lục Hỉ hạ giọng, “hắn mấy năm nay vẫn chưa chịu gả chồng, nghe nói từng có chuyện không minh bạch với một tú tài trên trấn. Cụ thể thế nào thì bọn ta không rõ, nhưng chắc chắn chẳng phải chuyện gì tốt lành.”

Lục phụ đứng bên cạnh rốt cuộc cũng không nhịn được, chen lời vào: “Tiểu huynh đệ, ngươi hỏi thăm hắn làm gì vậy? Chẳng lẽ định cưới hắn à? Nghe thúc nói một câu thật lòng: sống cả đời với nhau phải xem tính cách nhân phẩm, không thể chỉ nhìn cái mặt. Hài tử kia tuy lớn lên thanh tú thật đấy, nhưng không phải người lương thiện đâu.”

Triệu Bắc Xuyên muốn mở miệng giải thích, nhưng lại nghẹn lời. Giờ có nói gì cũng muộn rồi. Người hắn đã cưới về rồi – hiện tại hối hận, còn kịp nữa không?

Bên kia, Lục Dao vẫn hoàn toàn không biết mình vừa bị người ta âm thầm ghét bỏ, cứ thế hớn hở dẫn theo hai đứa nhỏ tiến vào Lục gia thôn.

“Tẩu tử, nhà ngươi ở đâu vậy ạ?” – Triệu Tiểu Niên hỏi.

Lục Dao chỉ tay về phía xa, nói: “Thấy cây liễu to đằng kia không? Bên cạnh cái cổng gỗ chính là nhà ta.” Hai đứa nhỏ vừa nghe liền hào hứng, chạy nhanh về phía trước.

“Chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã!” Lục Dao nhắc với theo rồi cũng tăng tốc, chỉ chốc lát đã đến trước cửa nhà. Gõ gõ mấy cái lên cánh cổng lớn, từ bên trong chạy ra một cậu bé vóc dáng nhỏ nhắn – đó là ngũ đệ của cậu, tên Lục Miêu, năm nay vừa tròn mười hai tuổi.

Vừa nhìn thấy Lục Dao, Lục Miêu giật nảy mình, sắc mặt tái xanh, xoay người chạy thẳng vào nhà không dám quay đầu lại. Triệu Tiểu Niên thấy thế, khó hiểu hỏi: “Tẩu tử, sao hắn không thèm để ý đến chúng ta vậy?”

Lục Dao lúng túng gãi gãi mũi. Nói ra cũng xấu hổ, nguyên thân lúc còn ở nhà không có quan hệ tốt với hai đứa em trai. Tính tình thì ngang bướng, lại hay bắt nạt hai đứa, thành ra mỗi lần chúng thấy cậu là như thấy quỷ.

Chỉ một lát sau, Lục mẫu cũng bước ra ngoài. Bà chống tay vào hông, vừa định mở miệng mắng thì bắt gặp hai đứa nhỏ đứng bên cạnh Lục Dao. Câu mắng vừa đến miệng liền bị bà nuốt ngược trở vào.

“Về rồi à.” – giọng bà trầm xuống, thái độ tuy không quá nhiệt tình nhưng cũng không gay gắt như thường lệ. Triệu Tiểu Niên lanh miệng, ngọt ngào gọi một tiếng: “Cháu chào đại nương ạ!”

Nghe vậy, sắc mặt Lục mẫu dịu đi thấy rõ. “Ai, vào nhà đi.” Lục Dao kéo hai đứa nhỏ theo vào sân.

Vì đây là lần đầu tiên Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu đến thăm nhà, Lục mẫu cũng không nỡ nghiêm khắc. Bà trèo lên gỡ cái giỏ liễu từ xà nhà, lục lọi một lúc, lấy ra một khối nhỏ ô đường, rồi đổ ra hai chén nước đường cho hai đứa nhỏ uống.

Loại ô đường này chắc là làm từ củ cải hoặc mía nấu thủ công thành đường đỏ thô, không ngọt đậm như đường đỏ đời sau, lại chứa nhiều tạp chất, nhưng giá vẫn rất đắt. Một khối nhỏ như vậy cũng đã ba bốn văn tiền – trong thôn coi như thứ quý giá.

Nhà họ Triệu chỉ vào dịp Tết mới có đường để ăn. Lần gần đây nhất hai đứa nhỏ được ăn đường là vào Tết năm ngoái, khi Triệu Bắc Xuyên mua cho mỗi đứa một khối đường mạch nha to bằng ngón tay trỏ – thế mà hai đứa chia nhau ăn tới tận năm ngày mới hết.

Hiện tại, mỗi đứa được cầm trên tay một chén lớn nước đường, đều quý đến mức chẳng nỡ uống. “Tẩu tử, ngươi uống một ngụm đi!” – Triệu Tiểu Niên nuốt nước miếng, cẩn thận đưa chén cho Lục Dao.

“Tẩu tử không uống, các ngươi uống đi.” – Lục Dao lắc đầu.

Lục mẫu đứng bên cạnh ngạc nhiên, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Đứa nhỏ này sao sau khi xuất giá lại như biến thành người khác vậy? Trước kia ở nhà, hễ có đồ ngon là giấu riêng ăn một mình, đến một miếng cũng không chừa cho người khác.

Đợi đến khi hai đứa nhỏ uống xong nước đường, Lục Dao mới mở lời nói ra mục đích chuyến đi lần này. “Nương, con muốn mượn ít tiền.”

“Lần trước Lục Lâm chẳng phải đã đưa cho ngươi một chiếc nồi đất rồi sao? Còn vay tiền làm gì?” – Lục mẫu cau mày.

“Con muốn lên trấn mua mấy con gà con, sang năm đầu xuân có thể đẻ trứng, lấy trứng bồi bổ cho hai đứa nhỏ.”

Vừa nghe cậu nói muốn lên trấn, sắc mặt Lục mẫu lập tức căng thẳng, trong lòng dấy lên nghi ngờ cậu lại lấy cớ để gặp cái gã tú tài kia, không nhịn được giơ tay đấm cậu một cú.

“Ai da!” – Lục Dao bị đánh mà không hiểu đầu đuôi. “Nương đánh con làm gì?”

Lục mẫu thấy mình nổi nóng có phần vô lý, cũng không tiện nói toẹt ra chuyện kia trước mặt hai đứa nhỏ, đành hậm hực cắn răng nói: “Ngươi cũng có biết nuôi gà đâu, mua làm gì?”

“Không biết thì học! Nương cứ cho con mượn trước một trăm văn đi, đợi con có tiền sẽ trả lại.”

Vấn đề không phải là chuyện tiền ít hay nhiều, mà là Lục mẫu sợ cậu lại lén đi tìm cái gã tú tài mồm mép trơn tru kia. Trước kia, Lục Dao từng không ít lần lấy cớ lên trấn mua đồ để lén gặp người nọ. Tuy rằng hai người chưa từng bị bắt gặp làm chuyện gì quá đáng, nhưng lời đồn thì đã bay khắp nơi, nghe rất chói tai. Nay đã gả làm phu lang người ta, lại càng không thể tiếp tục dây dưa được nữa.

“Không được! Nếu ngươi thật muốn nuôi gà, thì cầm hai con trong nhà đi mà nuôi trước đi!” – Lục mẫu nói.

Lục Dao lập tức từ chối: “Như vậy sao được, tẩu tử mà biết thì lại không vui.” Lục mẫu bị cậu làm cho tức đến không nói nên lời, giận dữ chỉ vào trán cậu, “Ngươi á, sớm muộn gì cũng khiến ta tức đến phát bệnh!”

Lục Dao thì vẫn chưa hiểu mô tê gì, nghĩ thầm: Mình chẳng qua chỉ mượn có một ít tiền, sao lại bị mắng như thể vừa làm chuyện tày trời vậy?

“Lục Vân! Lục Miêu!” – Lục mẫu quát lớn. Hai đứa ca nhi đang trốn trong tây phòng không tình nguyện bước ra.

“Dẫn tiểu muội và tiểu đệ ra ngoài chơi, ta có chuyện muốn nói riêng với tam ca các ngươi.”

Chờ Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu cùng bọn nhỏ ra khỏi phòng, trong nhà chỉ còn lại Lục mẫu và Lục Dao. “Ngươi nói thật cho nương biết, có phải trong lòng vẫn chưa dứt được cái gã tú tài kia không?”

“Không có! Con đã thành thân rồi, sao còn nghĩ tới hắn được nữa!”

“Ngươi tốt nhất là nên như vậy! Trước kia là tại nương quá nuông chiều ngươi, mới khiến ngươi thành ra tính nết như bây giờ. Nếu không chịu sửa đổi, sau này khổ thế nào thì cũng chỉ có mình ngươi gánh chịu!”

Lục Dao nghe vậy chỉ biết im lặng – nguyên thân bị mắng, cậu đành chịu, ai bảo cậu hiện tại đang sống thay người ta. Lục mẫu trút giận xong thì cũng mềm lòng, lôi từ trong hòm ra một xâu tiền đồng, đếm đủ một trăm văn rồi xỏ vào dây thừng, ném qua cho cậu.

“Tiêu xài cho cẩn thận, không có chuyện gì thì đừng suốt ngày chạy về nhà mẹ đẻ.”

“Vâng, cảm ơn nương!” – Lục Dao ngoan ngoãn đáp. Lục mẫu mím môi, rốt cuộc không nỡ nặng lời thêm nữa. Thực ra trong mấy đứa con, bà thương nhất chính là Lục Dao. Cũng chính vì thương quá nên mới sinh hư, khiến cậu thành ra tính tình không chịu lớn. Trong lòng bà đầy hối hận – tiếc rằng tính cách một khi đã hình thành thì sửa đâu phải chuyện dễ. Chỉ đành trông mong sau này cậu tự mình đụng tường rồi mới biết quay đầu là bờ.

Buổi trưa, Lục mẫu giữ cả ba ở lại ăn cơm. Bà lấy ra hai cái trứng gà, thêm mớ rau hẹ do Lục Dao mang đến, gói một nồi há cảo thơm phức.

Há cảo ở đây thực ra không khác sủi cảo đời sau là bao, chỉ là hình dạng đơn giản hơn một chút. Mỗi miếng bột được cán mỏng, cho nhân vào giữa rồi dùng tay nhéo chặt lại là xong.

Bột làm há cảo cũng không giống bột mì tinh luyện đời sau, mà là dùng gạo mài nghiền thành bột. Thứ bột này quý hơn kê mễ rất nhiều, một đấu có thể đổi được tận hai đấu kê mễ, nên thường chỉ khi tết đến người ta mới dám ăn một bữa no nê.

Lục Dao vừa gói xong há cảo, thì Lục phụ và Lục Lâm từ ngoài trở về. Lục phụ năm nay vừa tròn năm mươi, đã đến tuổi miễn lao dịch. Lục Lâm thì vì chân có tật nên cũng không phải đi làm việc công.

“Cha, nhị ca.” Lục Dao nhanh chóng lên tiếng chào hỏi. Lục phụ chỉ liếc cậu một cái rồi không nói gì, nhưng Lục Lâm thì khác — vừa thấy hai đứa nhỏ nhà Triệu gia cũng tới, liền lập tức về phòng lấy ra hai khối bánh quả khô đưa cho chúng.

“Cảm ơn nhị huynh.” Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu vừa xoa tay vì ngại, vừa lễ phép nhận lấy. Triệu gia vốn là người phương nam chạy nạn lên phía bắc, ở quê cũ gọi anh là “ca”, còn người phương bắc gọi là “huynh”. Hai đứa nhỏ cũng không phân biệt rõ, gọi gì cũng được, chỉ cần cung kính là xong.

Lục Dao bưng nồi há cảo đã nấu chín bày lên bàn: “Tẩu tử đâu rồi? Sao không thấy cùng ăn?”

“Nó dẫn theo mấy đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ rồi.” Giờ đang là lúc nông nhàn, trong nhà cũng không có việc gì gấp, về quê ngoại chơi vài hôm cũng phải. Há cảo làm nhiều, cả nhà cùng nhau ăn một trận no nê mà vẫn còn thừa một mâm lớn. Trước khi ra về, Lục mẫu còn cố nhét vào giỏ tre của Lục Dao, bảo cậu đem về, tối hâm lại ăn tiếp.

Lục Dao sau khi cầm được tiền, không vội đi trấn trên ngay mà quay lại thôn trước để dò giá gà con và nơi có thể mua. Từ Điền nhị tẩu và Triệu bà bà nói cho cậu biết: Gà con không quá đắt, gà mái khoảng bảy văn một con, gà trống rẻ hơn một chút, tầm năm sáu văn.

Còn gà lớn thì đắt đỏ lắm, tính theo cân, mỗi cân mười văn. Một con thường nặng năm sáu cân, tức là cũng phải năm, sáu chục văn một con — tiền trong tay cậu bây giờ, chỉ đủ mua một hai con là cùng.

Chỉ tiếc hiện giờ là cuối xuân, hơi muộn để mua gà con. Lúc đầu xuân, người bán mới nhiều. Tuy vậy, mười ngày một phiên chợ lớn, hai hôm nữa sẽ có phiên chợ, có lẽ đi thử vận may vẫn có thể mua được gà con.

Lục Dao nghĩ xong liền quyết định: Ngày kia sẽ lên trấn trên một chuyến, tìm xem có thể mua được vài con gà đem về nuôi không.

Ngày hai mươi tháng sáu, Triệu Bắc Xuyên cũng đến ngày được nghỉ về nhà. Trời còn chưa sáng, hắn đã thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên đường trở về. Hôm qua, hắn đã chào quản sự và quan lại, chỉ cần về đến nhà trước giờ Thân hôm nay là được.

Những ngày gần đây, hắn lại tìm Lục Hỉ hỏi thăm thêm không ít chuyện về Lục Dao. Lục Hỉ lần này cũng không giấu diếm, kể cho hắn nghe vài chuyện thật sự xảy ra trong quá khứ — nghe xong, sắc mặt Triệu Bắc Xuyên ngày càng khó coi.

Chuyện xảy ra khi Lục Dao khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Khi ấy, cậu mang theo hai đệ đệ — Lục Vân tám, chín tuổi, Lục Miêu thì còn nhỏ hơn — ra bờ sông giặt quần áo. 

Cậu đem hết quần áo, tất vớ giao cho hai đệ đệ giặt, còn mình thì chui xuống gốc cây to tránh nắng. Đúng lúc ấy, một bộ quần áo bị nước cuốn trôi. Hai đứa nhỏ cuống quýt gọi cậu tới giúp. Kết quả, Lục Dao không những không động tay, mà còn cười nhạt nói:

“Dù sao cũng không phải quần áo của ta, nương có đánh thì cũng đánh hai đứa bay.”

Vừa lúc đó, Lục Hỉ đang chăn trâu gần đó, nghe thấy tiếng liền lại giúp vớt đồ lên. Không ngờ Lục Dao chẳng những không biết ơn, còn mắng Lục Hỉ là “lắm chuyện”. Chuyện tuy nhỏ, nhưng đủ thấy rõ tính tình người này thế nào. Triệu Bắc Xuyên nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống, trong lòng đã bắt đầu tính sẵn đường lui.

Chuyện người nhà bị ngược đãi hắn không phải chưa từng thấy — đứa nhỏ chơi cùng Tiểu Niên trước kia cũng từng bị tẩu tử hành hạ đến nỗi như da bọc xương, ngày nào cũng làm không ngừng, còn chẳng đủ cơm ăn.

Nghĩ đến cảnh đệ đệ, muội muội mình cũng phải chịu khổ như thế, hắn giận đến mức hận không thể mọc cánh bay về nhà ngay lập tức. Đoạn đường này, hắn đã nghĩ kỹ rồi: Nếu Lục Dao thật sự dám bắt nạt đệ muội, hắn tuyệt đối không nhịn — hưu ngay không nói nhiều!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play