Giữa mùa hè sáng sớm, thời tiết hơi lạnh, không khí tràn ngập mùi đất bùn và hương cỏ xanh.
Lục Dao xách sọt, trên đường đến trấn. Con đường này trước đây nguyên thân đã đi rất nhiều lần, nên cậu không cần hỏi thăm ai mà vẫn biết rõ phải đi thế nào. Từ thôn đến Thu Thủy Trấn dài khoảng mười dặm, đi bộ hơn một giờ là có thể đến.
Có vẻ hôm nay là ngày họp chợ ở trấn, dọc đường Lục Dao gặp không ít người. Họ mang theo sọt hoặc khiêng bao tải, trong đó có rau củ quả để bán, hoặc mang theo đồ dùng sinh hoạt cần thiết. Một số người cũng đến trấn để mua sắm.
Lục Dao bất ngờ gặp lại Tống quả phu, người mà hôm trước cậu đã cãi nhau. Vì có mâu thuẫn trước đó nên Lục Dao không thèm để ý đến hắn. Nhưng không hiểu sao, Lục Dao cảm thấy người này cứ đi theo sau mình, thỉnh thoảng lại len lén nhìn.
Lục Dao quyết định đi nhanh hơn một chút, hy vọng có thể thoát khỏi, nhưng Tống quả phu vẫn theo sau, bước đi cũng vội vã không kém. Đi được một lúc lâu, Lục Dao cuối cùng cũng tới gần trấn. Tuy đã có ký ức của cơ thể này, nhưng khi nhìn thấy trấn thật, cậu vẫn cảm thấy rất khác so với những gì mình nhớ.
Khi vào chợ, tiếng rao hàng vang lên ồn ào, những người bán hàng rong cứ lặp đi lặp lại tiếng rao của mình, cùng với tiếng lục lạc, tạo nên một bức tranh sống động. Ngoài đường còn có mấy người bán thuốc nước nguội, các cô gái bán son phấn, và những đứa trẻ ăn xin đứng dọc theo lề đường, mắt nhìn chằm chằm vào những người đi qua.
Các hình ảnh, âm thanh và cảnh vật đan xen với nhau, trong khoảnh khắc đó, mọi thứ trên giấy, trong tranh vẽ, trong tivi như sống dậy, khiến Lục Dao ngẩn ngơ tại chỗ. Đây là lần đầu tiên cậu thực sự cảm nhận được rằng mình đã xuyên không vào cổ đại.
"Ái, đằng trước, tiểu lang mau tránh ra!" Một tiếng hét bất ngờ vang lên từ phía sau, Lục Dao nhanh chóng tỉnh táo lại và vội vàng chạy về phía ven đường. Một chiếc xe ba bánh kéo bởi con la chạy qua ngay bên cạnh, người đánh xe vung roi xua đuổi con gia súc.
Lục Dao không thể tin vào mắt mình, vì trong thôn trước kia cậu chưa từng gặp phải cảnh tượng như vậy. Cậu nghe nói, một con trâu có giá khoảng mười lượng bạc, giá cả không hề rẻ và người dân bình thường không thể nuôi nổi. Dù có thể nuôi thì cũng không dám, vì ngành thú y cổ đại chưa phát triển, một khi trâu mắc bệnh chết thì tiền bạc coi như mất trắng. Thu Thủy Trấn là một thị trấn nhỏ, chỉ có một con đường chính, Lục Dao dọc theo con đường đó, vừa đi vừa quan sát các cửa hàng hai bên.
Mặc dù nguyên thân của cậu không biết chữ, nhưng Lục Dao thì biết đọc viết. Mặc dù chữ viết ở thời đại này không giống với những gì cậu học trong sách vở, nhưng vẫn có thể hiểu được. Mỗi cửa hàng đều treo một tấm biển, giống như những lá cờ nhỏ, với các chữ viết như "xưởng ép dầu", "tiệm lương thực", "tiệm vải", "trạm dịch vụ". Những tấm biển này phất phơ theo gió, tạo nên một cảnh tượng sống động.
Ở đây, việc mở quán buôn bán không phải lúc nào cũng dễ dàng. Nếu có ai tự mở quán mà không được phép, các tuần tra viên sẽ phạt tiền. Nếu muốn bán hàng, phải đi đến phía trước, qua hết con phố rồi mới đến một khu vực rộng lớn. Khu vực này được gọi là "Hạ Tam Lí", nơi mà các cửa hàng có thể bày bán mà không cần phải trả tiền.
Vì đa phần đàn ông trong trấn đều đi lao dịch, nên trên đường, người đi lại chủ yếu là người già, phụ nữ và trẻ em. Một số người có tiền thì mua đồ, số khác lại trao đổi hàng hóa. Tiếng cò kè mặc cả vang lên không ngớt.
Lục Dao dạo một vòng nhưng không tìm thấy gà con như mình mong muốn. Tuy nhiên, cậu lại thấy có một quầy bán vịt con. Vịt cũng không tồi, mặc dù trứng vịt không ngon bằng trứng gà, nhưng có thể làm hột vịt muối hoặc trứng bắc thảo, cũng là món ăn thú vị.
Cậu tiến lại gần và hỏi thăm: “Đại thúc, mấy con vịt con này bán giá bao nhiêu vậy?”
"Con đực là bảy văn tiền, con cái là mười văn tiền."
Giá của gà con đắt hơn khá nhiều so với vịt con. Lục Dao hỏi: "Nếu mua nhiều một chút, có thể giảm giá không?"
"Nếu ngươi mua mười con, ta sẽ tặng thêm một con miễn phí." Mua mười con vịt con thì tiền trong tay của Lục Dao cũng không đủ, khiến cậu cảm thấy không quá có lời. Cậu lắc đầu và tiếp tục dạo qua các quầy hàng phía trước.
Hướng bắc, nơi bán súc vật khá nhiều, mùi cũng khó chịu. Lúc thì có dê con, heo con, thỉnh thoảng lại thấy bán nghé con. Xung quanh có một đám người già đang đứng bàn tán về giá cả và chất lượng từng con vật.
Cuối cùng, Lục Dao đến một quầy bán gà con, chủ quầy là một bà lão tuổi đã cao, trên đầu quấn khăn vải, eo lão có vẻ yếu ớt, luôn phải cong người vì tật xương.
"Đại nương, gà con này bán thế nào vậy?"
Lục Dao có vẻ là người đầu tiên hôm nay đến hỏi về gà con. Bà lão tỏ ra rất vui mừng, "Tiểu lang muốn mua gà sao? Gà trống năm văn một con, gà mái sáu văn một con."
Giá cả tương tự như Triệu bà bà đã nói trước đó, Lục Dao ngồi xổm xuống bắt đầu chọn lựa. Những con gà con ở đây không phải loại vàng óng như gà con sau này mà có lông màu nâu, trên lưng mang hai đường hoa văn, trông rất dễ thương.
"Cho ta tám con mái và hai con trống." Bà lão lập tức bắt đầu tính toán, "Hai con trống là mười văn, tám con mái... tám con..."
"Tám con mái là 48 văn, cộng với hai con trống tổng là 58 văn tiền."
“Không sai được, không sai được, ngươi đếm những đồng này đi.” Lục Dao nói xong, lại bỏ mấy đồng tiền vào túi. Cậu tiến lên trước, cố ý học cách Triệu bà bà đã chỉ để phân biệt gà mái và gà trống.
Gà con có hai lớp lông, nếu lông ở cánh đều tăm tắp thì đó là gà trống; còn nếu lông không đều và có sự thay đổi thì đó là gà mái. Gà trống thường không dễ bán, mà bà lão kia tính lừa Lục Dao, tưởng cậu không biết, nhưng không ngờ lại bị phát hiện. Bà lão bĩu môi rồi lấy gà trống ra, đếm đủ tám con cho gà mái rồi bỏ vào giỏ.
Lúc đầu, Lục Dao định không mặc cả vì thấy bà lão tuổi cao, nhưng cuối cùng lại bị bà lừa. Cậu không làm gì sai, chỉ đơn giản là chọn lựa những con gà con khỏe mạnh, rồi bỏ lại những con yếu ớt, thay những con tươi mới vào trong sọt trước khi rời đi.
Trong tay Lục Dao vẫn còn hơn bốn mươi văn tiền, cậu quyết định đi dạo tiếp. Trên đường, các quầy bán thức ăn rất ít, cậu định mua một ít đậu hủ nhưng đi một vòng lớn mà vẫn không tìm được nơi bán.
Khi đi bộ về, Lục Dao lại gặp Tống quả phu. Hắn đang ngồi xổm bán quả mận ở một góc đường. Lục Dao nhớ lại lần trước chuyện xấu trong thôn, nên quyết định lại gần.
“Mua quả mận không, quả mận mới, giòn ngon lắm đấy!” Tống quả phu vừa thấy có người đến đã bắt đầu rao hàng, nhưng khi ngẩng đầu thấy Lục Dao là lập tức quay mặt đi, giả vờ không thấy.
Lục Dao không giận, ngồi xổm xuống bên cạnh quầy quả mận, bắt đầu chọn quả. Bên cạnh có một cô bé mặt mày vui tươi, nhiệt tình gọi: “A huynh, muốn mua quả mận không? Một văn tiền năm quả.”
“Quả mận này có ngon không?” Lục Dao hỏi. Cô bé cười, chọn một quả lớn, đưa cho cậu, “Ngươi nếm thử đi, chua chua ngọt ngọt, rất tươi ngon!”
Lục Dao cắn thử một miếng, quả thật rất ngon. “Cho ta năm văn tiền quả mận nhé.”
“Được rồi!” Cô bé vui vẻ, đếm quả mận rồi bỏ vào sọt của Lục Dao. Quả mận và gà con đều nằm chung trong sọt, giữa chúng được ngăn cách bằng một tấm ván gỗ mỏng, tránh để gà con ăn vụng.
Trong cổ đại, sản xuất rất lạc hậu, khiến giá cả hàng hóa trở nên đắt đỏ, làm cho người ta tức giận. Một thước vải bông bình thường nhất cũng cần 30 văn tiền, để may một bộ quần áo, ít nhất phải dùng 5 thước vải, tức là 150 văn tiền.
Một đấu kê mễ có giá một tiền, còn một đấu bột mì lại có giá một tiền rưỡi. Một đấu bột này nặng khoảng 12 cân (tương đương khoảng 6 kg VN).
Dầu và muối còn đắt hơn nữa. Một đàn dầu hạt cải nhỏ có giá 80 văn, còn một cân muối có giá 70 văn tiền. Muối cũng là loại muối thô, dạng khối, ăn phải nghiền nhỏ ra trước khi sử dụng. Lúc Lục Dao ra khỏi cửa hàng, trời đã đến giữa trưa. Trước mặt có một quán mì, cậu vuốt bụng, cảm thấy đói nên không kìm được phải đi qua.
“Tiểu lang, ăn bánh canh không?” Chủ quán hỏi.
“Bao nhiêu tiền một chén?” Lục Dao hỏi lại.
“Thêm thịt kho thì 7 văn, không có thịt kho thì 5 văn.”
Lục Dao bị mùi thịt kho thơm lừng đánh thức cơn thèm ăn, nhưng cậu biết một cân thịt heo có giá 80 văn, mà trong túi tiền của cậu thì chẳng đủ để mua.
“Cho ta một chén, thêm thịt kho!” Lục Dao nói.
Bánh canh ở đây là cách gọi của người địa phương, thực ra là món mì sợi lớn, ăn kèm với chút thịt kho. Hương vị khá giản dị, nhưng đối với Lục Dao đã lâu không ăn đồ mặn, đây quả thực là một món ngon.
Lục Dao vừa ăn vừa kẹp từng miếng mì vào miệng. Khi đang ăn, đột nhiên từ phía sau có một giọng nói vang lên:
“A Dao?”
Lục Dao hoảng sợ, sặc canh một chút, vội vàng quay đầu lại. Cậu thấy một người đội mũ nho, mặc bộ y phục màu sắc thanh lịch, đang đứng phía sau nhìn mình. Người này là một nam tử, đang duỗi cổ ra xem Lục Dao.
“Quả thật là ngươi, sao ngươi không đến hiệu sách tìm ta?” Nam nhân này ngồi xuống bên cạnh Lục Dao, gọi chủ quán mang cho mình một chén canh bánh thịt kho. Người này chính là Hứa Tú Tài, tình lang cũ của nguyên thân Lục Dao.
Lục Dao đứng dậy, rồi lạnh lùng nói: “Ngươi nhận sai người rồi, ta không quen ngươi.”
Hứa Đăng Khoa sửng sốt một chút, rồi đột nhiên cười lớn: “Ngươi còn giận ta sao? Lần trước là ta không đúng, không nên nói những lời đó, tiểu sinh xin lỗi ngươi.” Nói rồi, hắn tùy ý chắp tay, muốn kéo Lục Dao ngồi xuống.
Lục Dao tránh người, nghiêng người nói: “Ta đã gả chồng rồi, mong ngươi tự trọng!”
“Gả chồng? Khi nào ngươi gả? A Dao, ngươi không phải từng nói rằng sẽ không gả sao?” Hứa Tú Tài nói với giọng khá lớn, khiến không ít người đang ăn cơm xung quanh phải nhìn qua.
Lục Dao trong lòng thầm mắng hắn một câu ngốc nghếch. Ánh mắt của nguyên thân thật tệ, sao lại có thể coi trọng một người như thế. Hai người vốn không có gì, chỉ là đôi khi nắm tay nhau, nhưng hắn lại nói như thể đã định sẵn chung thân. Nếu lời này truyền ra ngoài thì còn mặt mũi nào nữa?
“Ta không nhớ mình từng nói những lời như vậy, nhưng nếu ngươi thật sự muốn cưới ta, sao không sớm đến nhà cầu hôn? Sao phải đợi đến khi ta gả cho người khác mới nói những lời này làm ta khó xử?”
“Không, không có, A Dao, ngươi hiểu lầm rồi.” Hứa Tú Tài vội vàng giải thích.
“Đừng gọi ta là A Dao, ta đã gả cho người khác rồi, giờ ta là Triệu Lục Lang của Triệu gia.” Lục Dao không kiên nhẫn nữa, cầm sọt lên và đi ra ngoài, không muốn tiếp tục gặp phải người xui xẻo này.
Hứa Tú Tài muốn ngăn cậu lại, nhưng Lục Dao đã nhanh chóng rời đi, khiến hắn chỉ biết buồn bực gãi đầu. Chợt nhớ ra trong túi còn thừa năm văn tiền, hắn vội vã quay lại quán mì phở và nói với chủ quán: “Canh bánh đừng thêm thịt kho, gần đây dạ dày của ta không tốt, ăn dầu mỡ không thoải mái.”
Hắn còn hy vọng Lục Dao có thể giúp đỡ thanh toán tiền, nhưng không ai để ý đến. Ra khỏi quán mì, Lục Dao không còn tâm trạng dạo phố nữa, cầm theo sọt, bước nhanh về hướng trong thôn.
Khi gần đến cửa nhà, cậu chưa kịp vào sân đã cất tiếng gọi: “Triệu Tiểu Niên, Triệu Tiểu Đậu, mau ra đây lấy đồ, mệt chết ta rồi!”
Chờ một lúc mà không thấy ai ra, Lục Dao cảm thấy kỳ lạ, bèn đẩy cánh cửa lớn ra. Cậu nhìn thấy dưới mái hiên một người đàn ông áo trần, đang ngồi xoa xoa dây cỏ để đan giày.
Triệu Bắc Xuyên nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên. Hai người nhìn nhau, ánh mắt giao nhau, như thể một viên đá rơi vào mặt hồ bình yên, ngay lập tức tạo ra những gợn sóng nhẹ nhàng.
--
Đã hoàn thành KPI 10 chương :(( 1 chương của truyện này dài vch các bác ạ, trung bình khoảng 2600 - 2700 chữ thôi.
Đến đoạn 2 bạn trẻ gặp nhau nhưng cơ thể chủ shop đã không còn sức lực để cố gắng thêm. Hẹn mn tối mai nhé.