Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu về đến nhà thì vừa vặn cơm đã chín. Lục Dao thấy hai đứa nhỏ đi ra thì hớn hở, lúc trở về lại ủ rũ héo úa, không nhịn được mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không, không có gì.” – Triệu Tiểu Niên lắc đầu, không dám kể việc vừa rồi đánh nhau với người ta.
“Mau rửa tay ăn cơm. Ăn xong ta qua nhà nhị tẩu hỏi thử cách cắt áo.” So với quần, làm áo khó hơn nhiều, nguyên thân trước kia chưa từng cắt may áo, nếu không cắt cẩn thận thì tấm vải coi như bỏ đi. Trong nhà đang thiếu thốn đủ thứ, cậu không dám tùy tiện lãng phí.
Vừa nghe tẩu tử còn định làm thêm áo mới, hai đứa nhỏ lập tức vui vẻ trở lại, chạy đến cầm chén ăn cơm. Ba người đang ngồi ăn thì bên ngoài bất ngờ vang lên một tiếng quát lớn:
“Triệu gia hai đứa tiểu tạp chủng, lăn ra đây cho ta!”
Triệu Tiểu Đậu sợ đến mức tay run lên, chén cơm suýt chút nữa rơi xuống đất. Lục Dao cau mày buông đũa: “Bên ngoài là ai đang la hét vậy?”
Chỉ nghe tiếp đó là tiếng chửi rát cả tai: “Không biết xấu hổ, có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, dám đến nhà người ta làm càn!”
Tống lão thái thái hùng hổ đạp tung cánh cổng. Giọng mụ ta chói tai, bén nhọn, chỉ chốc lát đã kéo theo không ít hàng xóm hiếu kỳ bu quanh xem náo nhiệt.
“Chuyện gì vậy? Sao lại ầm ĩ lên thế?”
Triệu Tiểu Niên còn chưa ăn xong, nhanh chóng xúc nốt mấy miếng cơm cuối trong chén, rồi chạy ra ngoài: “Ngươi mắng ai đó?”
Tống lão thái lôi cháu trai ra trước: “Nhìn mặt Tống Bình đi! Có phải ngươi đánh nó không?”
“Là ta đánh đấy, thì sao nào!”
“Nghe rõ chưa mọi người, chính miệng nó thừa nhận! Đồ súc sinh, dám đến nhà người khác ức hiếp con nít! Mẹ chết sớm thì ta thay mẹ mày dạy dỗ mày!”
Nói rồi bà ta định xông vào đánh người. Triệu Tiểu Niên hoảng hốt, vội xoay người chạy vào nhà. Một giọng nói thanh thoát nhưng đầy khí thế vang lên từ trong phòng:
“Đệ muội ta không đến lượt người ngoài dạy dỗ!” Lục Dao nắm tay Triệu Tiểu Đậu bước ra ngoài.
Đám người vây xem vừa thấy Lục Dao liền đồng loạt phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc. Trước đây chỉ nghe đồn rằng Triệu Bắc Xuyên cưới được một phu lang diện mạo xuất sắc, không ngờ lại thật sự đẹp đến mức này! Cũng cùng là ăn ngô lớn lên, sao Lục gia tiểu lang lại có thể thanh tú tuấn tú như vậy?
Tống quả phu vừa nhìn thấy gương mặt yêu nghiệt kia thì giận đến nghiến răng, chỉ hận sao không treo cổ chết luôn đi cho rồi! Tống lão thái ánh mắt sắc bén liếc nhìn Lục Dao, nói: “Hài tử nhà ngươi đánh cháu ta, ngươi tính làm sao đây?”
Đám hàng xóm xung quanh bàn tán xôn xao. Thật ra, trẻ con đánh nhau cũng là chuyện thường tình, đâu có đứa trẻ nào chưa từng cãi vã, xô xát? Huống chi lần này cũng không đến mức bị thương gân cốt gì, có đáng gì đâu mà phải đến tận cửa làm ầm lên thế này.
Chỉ là vấn đề ở chỗ Triệu Tiểu Niên dẫn em trai đến nhà người ta đánh nhau, thì đúng là có hơi quá đáng. Lục Dao bình tĩnh nói: “Ta còn muốn hỏi cho rõ, Tiểu Niên nhà ta đang yên đang lành dẫn em ra ngoài chơi, sao lại đến nhà các người đánh Tống Bình?”
Tống Bình lập tức giành lời: “Là nó trộm quả mận nhà ta!”
“Chính a cha ngươi nói sẽ cho chúng ta ăn quả mận, nên ta và đệ mới đến!” – Triệu Tiểu Niên tức tối phản bác.
“Không thể nào! A cha ta còn không nỡ cho ta ăn, dựa vào đâu cho các ngươi ăn chứ?” – Tống Bình bĩu môi.
Triệu Tiểu Niên tức giận: “Ta làm sao biết được? Nếu không phải a cha ngươi gọi ta với Tiểu Đậu lại, bọn ta chẳng rảnh mà đến nhà ngươi!”
Tống lão thái vừa nghe vậy, liền túm con dâu sau lưng ra, gằn giọng hỏi: “Là ngươi gọi hai đứa nó tới nhà ăn quả mận?”
Tống quả phu bị bà mẹ chồng lườm đến run lẩy bẩy, ấp úng nói: “Không… không có…”
Tống Bình đắc ý hếch mặt lên: “Nghe chưa? A cha ta có nói đâu, các ngươi đúng là ăn trộm!”
Triệu Tiểu Niên giận điên, chỉ tay vào Tống quả phu hét lớn: “Ngươi nói dối! Rõ ràng chính miệng ngươi bảo mận chín rồi, gọi ta với Tiểu Đậu qua ăn! Ngươi còn đi lấy gậy trúc chuẩn bị gõ xuống cho tụi ta!”
Tống quả phu xấu hổ cúi đầu, không dám nói thêm lời nào. Giờ thì đúng là đắc tội Triệu gia thật rồi, hắn chỉ lo lắng không biết khi Triệu Bắc Xuyên trở về, có trút giận lên đầu mình hay không.
“Nương, Bình ca cũng đâu có bị thương nặng, hay là thôi đi...” Đám hàng xóm vây quanh cũng lên tiếng khuyên can: “Trẻ con cãi cọ là chuyện thường, sống ở quê với nhau, cũng chẳng đáng để vì mấy chuyện nhỏ mà mất lòng.”
Tống lão thái tuy ngoài miệng vẫn khóc lóc la lối, nhưng trong lòng cũng biết rõ, không thể thực sự đắc tội Triệu gia. Dù sao Triệu Bắc Xuyên chỉ là đi lao dịch, chưa chết, đến lúc hắn trở về mà biết bà tới cửa làm loạn, ai biết sẽ phát tác thế nào.
“Hứ! Lần sau còn dám trộm đồ nhà ta, ta băm tay!” – Bà ta kéo tôn tử xoay người định rời đi.
“Khoan đã!” Lục Dao mặt lạnh lại, chặn trước mặt Tống lão thái, lạnh giọng nói:
“Ngươi nói Tiểu Niên và Tiểu Đậu nhà ta trộm quả mận, có bằng chứng không?”
Tống lão thái nghẹn lời, bà ta lấy đâu ra chứng cứ chứ? “Tiểu Niên, đi lấy liềm tới đây! Hôm nay chuyện này không nói rõ ràng, ai cũng đừng hòng đi!” Triệu Tiểu Niên vừa lau nước mắt vừa chạy đi lấy liềm. Bộ dạng hung hăng của cậu thật sự làm Tống lão thái giật mình, vội cúi đầu ra hiệu cho cháu trai: “Bình tiểu tử, ngươi nói có thấy bọn họ ăn quả mận nhà mình không?”
Đáng tiếc Tống Bình còn nhỏ, chẳng hiểu gì, gãi đầu nói: “Không thấy... Con chỉ thấy bọn họ đứng dưới gốc cây mận, giống như định trộm thôi...”
Cả đám người nghe xong đều “ồ” lên — thì ra là hiểu lầm! Mắng người ta trộm đồ mà không có chứng cứ, lại còn là một bé gái, sau này truyền ra ngoài còn ra thể thống gì nữa, gả chồng thế nào?
Lục Dao cười lạnh: “Nếu không thấy Tiểu Niên trộm quả mận, vậy dựa vào cái gì mắng chúng ta là ăn trộm? Ngươi xứng đáng bị đánh!”
“Ngươi!” – Tống lão thái bị nghẹn họng, liền bắt đầu khóc lóc ăn vạ: “Ông trời ơi, nếu trượng phu ta không mất sớm, làm gì đến nỗi bị đứa xướng phu này bắt nạt! Ta goá bụa sống tủi nhục, còn bị người ta khi dễ như vậy...”
Lão thái càng khóc càng quá quắt, mắng ngày một khó nghe, cứ tưởng Lục Dao còn trẻ, lại là lang quân, mặt mỏng dễ mềm lòng, nghe khóc là sẽ nhún nhường. Không ngờ Lục Dao lại xách ngay nửa thùng nước phân chuẩn bị tưới ruộng trong sân, dứ dứ về phía bà ta, lạnh lùng nói: “Muốn khóc thì về nhà mà khóc, đừng có đứng đâu cũng gào như thế. Người khác nghe thấy còn tưởng nhà ngươi làm ma trơi không bằng! Đen đủi!”
“Ai da!” Thùng phân bốc mùi nồng nặc, khiến đám hàng xóm đang vây xem lập tức tản ra, chỉ còn lại Tống lão thái đứng ngơ ngác tại chỗ, đầu tóc mặt mũi đầy nước bẩn. Lục Dao nhân cơ hội đóng sập cửa lớn lại, mặc kệ tiếng mắng chửi bên ngoài, kéo Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu vào trong nhà.
“Ha ha ha ha ha ha ha...” Hai đứa nhỏ ôm bụng cười đến không thở nổi. Nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Lục Dao nghiêm mặt nhìn mình, lập tức rụt cổ, cúi đầu im lặng.
“Tẩu... tẩu tử.”
“Biết sai chưa?”
“Biết... Biết rồi, chúng ta không nên đánh người.”
Lục Dao thở dài: “Đánh người đúng là sai, nhưng các ngươi sai từ chỗ khác. Không nên tùy tiện ăn đồ nhà người khác. Hôm nay bị vu oan thành ăn trộm còn đỡ, nhưng nếu lỡ gặp phải kẻ xấu hay mẹ mìn, ăn đồ của họ rồi không chừng bị bắt cóc, cả đời cũng không về được!”
Lời này của Lục Dao không phải hù dọa. Dù ở thời đại nào, bọn buôn người cũng không thiếu. Trong ký ức nguyên thân, Lục gia thôn đã từng mất tích vài đứa trẻ. “Chúng ta nghe lời tẩu tử. Sau này sẽ không ăn đồ của người khác nữa.”
Lục Dao đưa tay xoa đầu hai đứa nhỏ: “Các ngươi đã làm sai, thì phải chịu phạt. Phạt hai đứa ra vườn nhổ cỏ, chịu không?” Triệu Tiểu Niên nghe xong, mắt đỏ hoe. Một dòng ấm áp dâng trào trong lòng. Từ khi cha nương mất, ngoài đại ca ra chẳng ai quan tâm bọn họ. Giờ có thêm một người tẩu tử, không chỉ may đồ mới mà còn dám vì họ mà ra mặt. Trong lòng nàng cảm động không sao nói xiết.
“Ta và Tiểu Đậu nhất định sẽ nhổ sạch cỏ trong vườn!” Hai đứa nhỏ vui vẻ chạy ra ngoài. Lục Dao cầm theo mớ quần áo cũ sang nhà bên cạnh. Vừa vào tới sân, liền nghe thấy Điền nhị tẩu tử đang kể lại chuyện “anh dũng trượng nghĩa” của Lục Dao với vẻ sinh động như thật, khiến cả nhà cười ầm ĩ.
Lục Dao nghe vậy mà nóng cả mặt: “Tẩu tử, đừng trêu ta nữa, mặt ta sắp không chịu nổi rồi đó!”
Điền nhị tẩu tử nghe thấy tiếng Lục Dao thì không hề ngượng ngùng, ngược lại còn cười ha hả: “Ngươi cũng thật là! Sao lại nghĩ tới chuyện lấy thùng phân mà tạt bà ta vậy?”
“Hầy, lúc đó nổi nóng, tiện tay cầm được cái gì thì dùng cái đó thôi mà.” Lục Dao bất đắc dĩ lắc đầu. Trong nhà Điền nhị tẩu còn có trượng phu – tên là Điền Phong, bởi vì đôi mắt có tật nên được miễn lao dịch. Thấy Lục Dao vào nhà, hắn cười chào một tiếng rồi biết ý lui ra ngoài.
“Ngồi đi, hôm nay ta cười muốn ná thở luôn!” Điền nhị tẩu tử vừa rót nước vừa nói, “Cái bà Tống lão thái đó, lâu nay quen thói chèn ép người khác, chẳng ai trị được bà ta. Hôm nay đúng là có ngày ăn trái đắng!”
Lục Dao ngồi xuống mép giường đất, khẽ thở dài: “Triệu Bắc Xuyên không có nhà, chẳng lẽ để mặc hai đứa nhỏ bị người ta bắt nạt?”
Nói ra thì, Lục Dao sống hai đời, số lần xung đột với người khác ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay. Bị người khác túm đầu bôi nhọ như hôm nay, đúng là chuyện chưa từng gặp, thậm chí nằm mơ cũng chưa thấy. Nhưng lần này thật sự bị ép đến mức không còn cách nào khác.
Người trong thôn bảo nhau rằng dân quê chất phác, nhưng thật ra phần lớn là chất phác đến mức chưa khai hóa, lại còn gian xảo ngu dốt. Những người sống đủ ăn đủ mặc mới biết giữ gìn thể diện, biết cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ. Còn ở đây, ngày ba bữa còn chưa đủ, ai mà rảnh để giữ mặt mũi? Họ chỉ biết bắt nạt người hiền lành.
Nếu hôm nay Lục Dao nhịn, sau này thể nào cũng còn người khác tới kiếm chuyện – hôm nay là Tống lão thái, ngày mai có thể là Lưu lão thái, hết người này tới người kia. Cuộc sống như vậy sống sao nổi?
Cho nên, chuyện hôm nay là bắt buộc phải làm. Dù có mất mặt một chút, cũng phải “giết gà dọa khỉ” một phen! Điền nhị tẩu tử cười đến chảy cả nước mắt, rồi đột nhiên hạ giọng, thần thần bí bí nói: “Ta kể ngươi nghe chuyện này, nhưng đừng nói với người khác đó.”
Lục Dao vừa nghe có “dưa”, lập tức hào hứng: “Tẩu tử yên tâm, ta không phải người lắm lời!”
“Ngươi có biết tại sao nhà họ Tống hôm nay lại làm rùm beng lên như vậy không?”
“Không biết à...”
“Cái Tống quả phu đó, trước đây từng dò hỏi ta chuyện của Đại Xuyên, hình như có ý muốn để hắn đến ở rể bên nhà mình. Ai ngờ chưa kịp mở miệng thì Đại Xuyên đã cưới ngươi về trước rồi!”
Lục Dao giả vờ kinh ngạc: “Thật á? Còn có chuyện như vậy sao?”
Điền nhị tẩu tử vỗ nhẹ cánh tay cậu một cái, cười nói: “Cũng chẳng phải là vì cái chuyện đó sao! Ta đoán là hắn ta cố tình gọi Tiểu Niên với Tiểu Đậu qua ăn quả mận, ai ngờ đâu lại vỗ nhầm mông ngựa trúng ngay chân ngựa.” Nói xong, chính bà cũng không nhịn được che miệng cười ha ha.
“Bảo sao tự nhiên lại gọi con nít nhà mình tới ăn quả mận,” Lục Dao chép miệng.
“Thế ngươi không động lòng à?”
Lục Dao lắc đầu: “Ta ăn vị gì chứ? Ta đến bộ dáng tiện nghi trượng phu còn chưa gặp qua, nói gì đến chuyện có tình cảm.”
Điền nhị tẩu tử vội vỗ ngực trấn an: “Ngươi yên tâm, Đại Xuyên là người đàng hoàng. Vào mùa gặt, Tống quả phu đưa nước cho hắn, hắn còn không thèm uống, khẳng định là không coi trúng người ta đâu.”
Lục Dao nghe vậy liền đổi đề tài, lấy bộ áo cũ ra, nói: “Tẩu tử, ta muốn may cho Tiểu Niên với Tiểu Đậu mỗi đứa một bộ đồ, mà ta không biết cắt vải thế nào, ngươi giúp ta nhìn qua một chút được không?”
“Chuyện nhỏ ấy mà!” Điền nhị tẩu tử từ đáy nồi lấy ra một khúc than củi cháy dở, dùng nó vẽ vài đường lên vải, sau đó cầm kéo cắt loẹt xoẹt mấy cái là xong.
“Hài tử lớn nhanh lắm, ngươi nhớ cắt dư ra chút, dài rộng một tí. Tay áo dài thì gập vào trong, sang năm thả ra còn mặc được tiếp.”
“Cảm ơn nhị tẩu tử!”
“Khách sáo gì chứ! À mà mấy mảnh vải dư ấy, ngươi để lại cho ta có được không? Vừa hay quần tiểu tử nhà ta bị rách, ta vá cho nó mặc tạm.”
Lục Dao khựng lại một chút – tẩu tử này đúng thật thích chiếm chút tiện nghi. Nhưng nghĩ lại người ta cũng đã giúp đỡ mình, không tiện từ chối, cậu đành cười gượng đưa hai mảnh vải thừa, mỗi mảnh rộng nửa thước cho nàng.