Làm quần áo – nhìn qua thì có vẻ đơn giản, nhưng khi thực sự bắt tay vào mới thấy chẳng dễ chút nào. Cũng may nguyên thân trước đây từng làm ít nhiều việc may vá, nên Lục Dao không đến mức hoàn toàn “mù tịt”.

Cậu lấy áo cũ của hai đứa nhỏ ra đo đạc, dùng cách “nhìn quả bầu mà vẽ chiếc gáo” để phác thảo dáng quần, cắt một bộ trước làm thử.

Quần cổ đại tuy không hoàn toàn giống hiện đại, nhưng kết cấu cũng không quá phức tạp – thường chia làm hai mảnh trước sau, mặt trước hẹp hơn một chút, mặt sau rộng hơn để tiện phần mông. Chỉ cần dùng kim chỉ khâu hai mảnh lại là thành.

Hai đứa nhỏ gầy gò, Lục Dao dùng đúng một chiếc quần người lớn cũ mà sửa được thành hai chiếc quần con. Vì không có dây thun, cậu đành thiết kế kiểu rút dây giống quần thể thao hiện đại. Cách này vừa đẹp mắt lại tiện lợi, không lo bị tuột.

Việc may vá khô khan, hai đứa nhỏ xem được một lúc thì đã lim dim, rồi chui luôn vào chăn ngủ. Lục Dao ngồi khâu quần liên tục suốt ba tiếng đồng hồ, đến khi hoàn thành thì mắt đã cay xè. Cậu xoa xoa đôi mắt mỏi, thổi tắt đèn dầu rồi nằm xuống giường đất, trong lòng dâng lên một cảm khái khó nói.

Không ngờ bản thân lại thật sự xuyên không – đến một thời đại không có điện thoại, không có internet. Cuộc sống nơi đây tuy đạm bạc, có chút khổ cực, nhưng thời gian dường như cũng trôi chậm lại. Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ. Sống như vậy, ngẫm lại cũng không tệ.

Lục Dao bỗng nhiên có chút mong chờ người gọi là "phu quân" – Triệu Bắc Xuyên. Trong trí nhớ mơ hồ của nguyên thân, cậu chưa từng nhìn rõ mặt chồng mình. Lúc đó tâm trạng chán sống, nào có tâm trí để ý tướng mạo trượng phu. Chỉ nhớ lúc bị rước dâu, từng liếc thấy dáng người hắn trên kiệu – vóc dáng cao ráo, ước chừng phải trên mét tám.

Trong hoàn cảnh dinh dưỡng nghèo nàn thời cổ, thân hình dân chúng nói chung khá thấp. Nam nhân cao từ 1m7 trở lên đã được xem là “cao nhân hiếm thấy”, nữ nhân thì chỉ từ 1m4 đến 1m6, ca nhi (giới tính thứ ba) cũng thường chỉ tầm 1m6–1m7.

Tính riêng Lục Dao kiếp trước, cao 1m75, xuyên về đây ít nhất cũng "co" lại 10 centimet. Về nhà mẹ đẻ thăm, nhị ca Lục Lâm còn chẳng cao hơn cậu bao nhiêu – chắc cũng chỉ tầm 1m7 trở xuống. Còn tứ đệ và ngũ đệ, theo ký ức nguyên thân thì cũng không cao, có lẽ chỉ khoảng 1m6.

Cho nên, Triệu Bắc Xuyên – với vóc dáng vượt trội – ở thời đại này đúng là thuộc hàng “hàng hiếm”. Không chỉ cao, mà bóng dáng trong trí nhớ ấy còn rất vững chãi. Vai rộng, lưng thẳng, dáng người hình tam giác ngược – trông vô cùng mạnh mẽ, chắc nịch.

Lục Dao hơi nóng mặt, nói thật thì, kiểu đàn ông cao lớn, thân hình rắn rỏi luôn là gu của cậu. Đáng tiếc ở kiếp trước, đến lúc chết cũng chưa từng được nếm trải hương vị của tình yêu. Bây giờ không những được hợp pháp kết hôn với một người đàn ông, mà còn được “tặng kèm” một tướng công cao ráo, vạm vỡ như thế – nghĩ đến thôi mà trong lòng đã muốn cười tủm tỉm rồi!

Nói đến thân phận ca nhi ở thời đại này – họ được xem là giới tính nằm giữa nam và nữ. Bề ngoài có bộ phận sinh dục nam, nhưng lại có khả năng sinh sản như phụ nữ.

Ngay ngày đầu tiên xuyên tới, lúc đi nhà xí, Lục Dao đã lén kiểm tra thân thể. Đầy đủ cả "phụ kiện" nên có – chỉ là… cậu em nhỏ cũng bị “co” lại theo thân hình. Ngoài ra, không biết có phải do hormone không, mà trên người không có lấy một sợi lông – mượt như trứng gà bóc, nhìn qua còn hơi… kỳ cục.

Tỷ lệ giới tính trong xã hội này nghe đâu là 3 nam: 3 nữ: 1 ca nhi. Nhà giàu thường không chọn ca nhi làm chính thê vì khả năng sinh dục yếu hơn phụ nữ, sinh con lại tiềm ẩn nguy cơ mất mạng. Ngược lại, nhà nghèo lại thích lấy ca nhi – vì dù sao thân thể họ cũng khỏe hơn nữ nhân, có thể làm việc, đỡ đần sinh kế.

Còn chuyện sinh con ra sao thì... Lục Dao vẫn chưa dám tưởng tượng. Không lẽ kiểu như "ngũ cốc luân hồi nhập huyệt đạo"? Nghĩ tới thôi đã thấy quá sức tưởng tượng rồi.

Miên man suy nghĩ một hồi, rồi thiếp đi lúc nào không hay. Có lẽ do ban ngày làm việc quá mệt, nên cả đêm ngủ rất say, không mộng mị gì. Đến khi mở mắt, ánh mặt trời đã len qua khung cửa gỗ, rọi vào căn phòng đơn sơ.

Lục Dao bật dậy, phát hiện hai đứa nhỏ không còn trên giường đất, liền vội vã mặc quần áo, bước xuống.

Ra đến nhà bếp, thấy Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu đang nhóm lửa nấu cơm. Nhìn thấy Lục Dao, cả hai cười tươi rói: “Tẩu tử, ngươi tỉnh rồi!”

“Sao hai đứa dậy sớm vậy?” – Lục Dao vừa hỏi vừa đón lấy bắp ngô từ tay Tiểu Niên, đem đi rửa sạch rồi bỏ vào nồi.

“Chúng ta ngày nào cũng dậy giờ này mà! Tẩu tử làm cho bọn ta quần đẹp lắm luôn!” – Nói xong, Tiểu Niên vén áo khoe quần, Triệu Tiểu Đậu cũng học theo, hớn hở khoe theo.

Lục Dao nhìn qua, đúng là vừa người thật. Cậu cười nói: “Hai đứa ra ngoài chơi đi, lát nữa quay về ăn cơm.” “Vâng ạ!” – Hai đứa nhỏ hí hửng kéo nhau chạy ra ngoài. Nhìn thế nào cũng thấy: tụi nó muốn ra khoe quần mới với cả xóm làng rồi!

Lục Dao rất hiểu tâm lý trẻ con. Cậu còn nhớ hồi nhỏ, mỗi khi có quần áo mới, việc đầu tiên luôn là mặc ra ngoài khoe với bạn bè một lượt cho "đã". Triệu Tiểu Niên dắt đệ đệ sang nhà bên – chỗ Điền nhị tẩu tử.

“Nhị tẩu tử ơi, Đại Tráng ca dậy chưa ạ?”

“Còn chưa đâu, để ta gọi nó dậy cho.” – Điền nhị tẩu tử đáp rồi quay vào nhà, gọi con trai: “Mau dậy đi con, Tiểu Niên với Tiểu Đậu đến tìm kìa!”

Điền Đại Tráng lười biếng bò dậy từ giường đất. Đợi hắn mặc xong quần áo thì hai đứa nhỏ đã chạy thẳng vào phòng. “Các ngươi đến rủ ta đi chơi hả?” – Đại Tráng vừa dụi mắt vừa hỏi.

Tiểu Niên giơ chân lên khoe: “Không có gì đâu, chỉ là muốn cho huynh xem quần mới thôi. Tẩu tử ta may cho bọn ta đấy!” Tiểu Đậu cũng bắt chước vén áo lên khoe, vì người nhỏ xíu nên đứng không vững, còn lắc lư lảo đảo hai cái.

Điền Đại Tráng bĩu môi: “Chỉ là mấy cái quần rách thôi mà.” Triệu Tiểu Niên chẳng buồn giận, cười tươi như hoa rồi kéo đệ đệ đi luôn. Hai tỷ đệ vừa rời khỏi, Điền Đại Tráng đã lập tức níu áo mẹ, đòi may quần mới.

Điền nhị tẩu tử nghe xong chỉ biết trợn mắt: “Muốn gì mà quần mới? Ta thấy ngươi là cái người cần thay đầu chứ không phải thay quần!”

Hai đứa nhỏ đi khỏi nhà Điền gia thì lại ghé sang nhà họ Cao. Nhà này có cô bé tên là Cao Thanh Liên, bằng tuổi Tiểu Niên. Vì cả hai đều mất mẹ từ sớm nên thân nhau như ruột thịt.

Tiểu Niên vui vẻ khoe quần với Thanh Liên. Cô bé nhìn thấy thì mắt sáng lên, nói đầy vui mừng: “Tẩu tử của ngươi tốt thật đấy, còn may quần mới cho hai người!”

“Đúng vậy đúng vậy! Tẩu tử của ta đỉnh của đỉnh luôn!” – Triệu Tiểu Niên gật đầu liên tục, ánh mắt đầy kiêu hãnh.

“Ước gì tẩu tử của ta được một nửa như tẩu tử của ngươi thì tốt biết mấy…” – Thanh Liên khẽ thở dài.

Mẹ Thanh Liên mất vì khó sinh, cha thì là đàn ông thô vụng, không biết chăm sóc con. Cô bé còn có một người anh trai đã lập gia đình, nhưng người tẩu tử này lại khó tính và lạnh nhạt. Ngày nào cũng bắt cô làm việc nặng, làm không xong thì không cho ăn cơm. Từ trước đến nay chưa từng may cho cô một bộ quần áo nào. Trên người Thanh Liên giờ đây vẫn mặc lại áo cũ của anh trai lúc nhỏ, rách rưới, chỉ vừa đủ che thân.

“Ta đi đây, có dịp tụi mình lại ra ngoài chơi cùng nhau nhé!” – Tiểu Niên vẫy tay chào, rồi nắm tay đệ đệ rời đi, để lại Thanh Liên đứng đó, ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa thầm buồn.

Thanh Liên gật gật đầu – nàng còn phải giặt quần áo, nấu cơm, cắt cỏ cho heo ăn. Hôm nay chỉ sợ không có thời gian đi chơi nữa. Từ nhà họ Cao bước ra, sắc mặt Triệu Tiểu Niên trông có chút ủ rũ.

“Tỷ, sao tự nhiên tỷ không vui?” – Triệu Tiểu Đậu ngẩng đầu nhìn, phát hiện tỷ tỷ có gì đó không ổn.

“Không sao đâu.” – Tiểu Niên cười gượng.

Lúc mới tới, nàng chỉ muốn khoe với bạn tốt quần áo mới – một chút tự hào giản đơn trẻ con. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy ngưỡng mộ của Thanh Liên, trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả. Vui vẻ ban đầu dường như bị một thứ gì đó đè nén. Chút khoe khoang ấy giờ cũng chẳng còn hứng thú.

Trên đường trở về nhà, hai tỷ đệ lại vô tình gặp Tống quả phu – hàng xóm trong thôn. “Đi chơi sớm vậy à? Vào nhà ta ăn quả mận đi!” – Tống quả phu vui vẻ vẫy tay mời.

Trong sân nhà họ Tống có một cây mận lớn, đúng mùa quả chín đỏ rực. Bọn trẻ con không đứa nào không mê mận. Vừa nghe nhắc đến ăn mận, hai đứa nhỏ liền lon ton theo sau.

Cây mận trĩu quả, phần lớn còn xanh đậm, chỉ có vài trái trên ngọn bắt đầu chuyển đỏ. Triệu Tiểu Niên và đệ đệ nhìn chằm chằm vào những quả nửa chín đỏ mọng, nuốt nước bọt ừng ực.

“Chờ chút nhé, ta đi lấy gậy trúc.” – Tống quả phu nói rồi quay vào nhà.

Đúng lúc ấy, con trai hắn – Tống Bình – cũng thức dậy. Cậu bé nhỏ hơn Tiểu Niên một tuổi, được bà nội nuông chiều đến hư. Ngày thường đã ương ngạnh, vừa thấy có người vây quanh cây mận, lập tức mặt nhăn mày nhó.

“Hai đứa bây làm gì ở đây? Định trộm mận nhà ta hả?!” – Tống Bình chống nạnh, trề môi nhìn hai đứa nhỏ.

Triệu Tiểu Niên trừng mắt đáp: “Là a cha ngươi gọi bọn ta vào, nói muốn hái mận cho ăn!”

Tống Bình hừ một tiếng, phun nước bọt đầy khinh bỉ: “Phi! Ngay cả ta còn chưa được ăn quả nào, a cha ta đời nào cho các ngươi?!” Thực ra cây mận trong sân là chuẩn bị hái đem bán ở trấn trên. Tuy không phải thứ gì quá quý giá, nhưng cũng kiếm được chút tiền mua muối gạo, nên hằng năm Tống quả phu đều nghiêm cấm con trai hái vụng.

Tiểu Niên kéo đệ đệ toan quay đi, không muốn dây dưa. Nào ngờ Tống Bình lại chạy tới chắn đường, giang tay ra như muốn bắt giữ phạm nhân:

“Muốn đi thì để mận lại đã! Dám trộm mận nhà ta còn định chuồn à?!”

Triệu Tiểu Niên tức đến đỏ mặt, gắt: “Ta có hái mận nhà ngươi đâu!”

Tống Bình nheo mắt đánh giá hai người, giọng vênh váo: “Ta không tin! Không giao quả mận ra, ta gọi bà nội đến đánh các ngươi!” Triệu Tiểu Niên nào phải dạng dễ bắt nạt. Nàng lập tức kéo đệ đệ ra sau lưng, chống nạnh hét to:

“Gọi thử xem! Nếu bà ngươi dám đánh, đợi đại ca ta về, sẽ đánh gãy chân bà nội ngươi luôn đó!” Tống Bình hơi chột dạ, nhưng nghĩ mình đang ở “sân nhà”, liền mạnh miệng hơn. Hắn cúi xuống nhặt một cục đá dưới đất, ném thẳng về phía hai người.

Đúng lúc Tống quả phu trở lại, tay cầm gậy trúc, thì ba đứa trẻ đã nhào vào đánh nhau túi bụi. Tống Bình bị Triệu Tiểu Niên cưỡi lên người, khóc la gọi a cha, bên cạnh Tiểu Đậu cũng không chịu ngồi yên – dùng chân nhỏ đá túi bụi vào hông hắn.

“Ai u, dừng tay! Đang yên đang lành sao lại đánh nhau rồi?” – Tống quả phu hoảng hốt la lên. Vừa thấy người lớn đến, Tiểu Niên lập tức buông tay, còn Tống Bình thì vừa khóc vừa nhào vào lòng a cha, sụt sịt:

“A cha ơi... hu hu... Triệu Tiểu Niên đánh con, còn túm tóc con nữa… hu hu hu…”

Tống quả phu xót con, liền trách: “Tiểu Niên, sao con có thể đánh đệ như thế?”

“Là nó trước mà! Nó lấy đá ném tụi con, còn vu oan nói tụi con ăn trộm mận!”

“Ngươi trộm, ngươi đúng là trộm!” – Tống Bình từ trong lòng a cha ló đầu ra, gào to.

“Phi! Ai thèm mấy quả mận dở nhà ngươi!” – Triệu Tiểu Niên tức giận kéo tay đệ đệ quay lưng bỏ đi, mặt đỏ bừng vì uất ức.

Tống quả phu đứng đó nghẹn họng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Ban đầu còn muốn tranh thủ lấy lòng hai đứa nhỏ nhà Triệu gia, không ngờ sự tình lại thành ra thế này. Càng nghĩ càng tức, hắn xót con đến nỗi vừa thầm mắng trong bụng:

“Hai đứa có mẹ sinh mà không có mẹ dạy này, nếu sau này ta thật sự gả cho Triệu Bắc Xuyên, nhất định phải dạy dỗ lại chúng cho ra hồn!”

Tưởng rằng mọi chuyện sẽ dừng ở đó. Ai ngờ đến giờ cơm, nãi nãi của Tống Bình – Tống lão thái thái – thấy cháu mình mặt mũi bầm dập, liền quýnh lên.

“Sao lại ra nông nỗi này? Ai đánh cháu ta?” – bà hỏi gấp.

Tống Bình chẳng bỏ lỡ cơ hội, thêm mắm dặm muối kể lại chuyện ban sáng, vừa nói vừa khóc lóc. Tống lão thái thái nghe xong thì tức giận đến suýt ngất xỉu. Bà ta đập bàn cái “rầm”, trợn mắt quát to:

“Loạn rồi! Dám chạy sang nhà ta bắt nạt cháu ta?! Được, để ta đến tận nơi phân xử một trận công bằng cho xem!”

Tống lão thái thái tức đến mức bữa cơm cũng chẳng buồn ăn, vừa gắt gỏng vừa kéo cháu trai một mạch hướng thẳng Triệu gia mà đi. Tống quả phu ở phía sau thấy thế thì toát cả mồ hôi, ngăn cũng không được, chỉ đành cắn răng đi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play