Chuyện nguyên chủ vì tình mà tự sát, Lục Dao tất nhiên không thể để lộ ra. Nghiệp chướng của thân xác này, liên quan gì đến cậu đâu?

Lục Dao bèn làm ra vẻ nhút nhát đáng thương, khẽ che ngực, ho nhẹ hai tiếng:

“Ta nghe nói tính khí hắn hung hăng, mà thân thể ta lại yếu, không chịu nổi đánh mắng. Vừa nghe cha nói muốn gả ta cho một người như vậy, trong lòng liền thấy sợ hãi, không chịu nổi…”

Hôm qua Triệu bà bà từng bảo, Triệu Bắc Xuyên từng đánh người đến gãy tay — mượn cớ này, nói ra cũng không quá gượng ép. Điền Nhị Tẩu Tử nghe xong bèn “à” một tiếng, lộ vẻ như đã hiểu rõ:

“Ngươi yên tâm, Đại Xuyên tuyệt đối không phải hạng người vô lý đánh mắng. Hắn chăm chỉ, trầm ổn, biết lo cho gia đình, về sau tuyệt đối không được nghĩ quẩn nữa nghe chưa.”

“Vâng…”

Tiễn Điền Nhị Tẩu ra khỏi cửa, bụng Lục Dao cũng bắt đầu réo ùng ục. Buổi sáng vội về nhà mẹ đẻ vay tiền mua nồi đất, chưa ăn gì, giờ đói đến mức trước ngực như dán vào lưng.

Tranh thủ bếp lửa còn chưa tắt, cậu bèn cho ít ngô vào nồi nấu cháo. Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu mồ hôi đầm đìa chạy về nhà. Một buổi sáng ở chung đã khiến hai đứa bớt xa cách, không còn ngại ngùng như hôm qua nữa.

“Ngươi đang nấu cơm hả?” — Tiểu Niên hỏi.

“Ừ, đang nấu cháo ngô. Lát nữa là ăn được.”

Triệu Tiểu Niên ngồi xổm bên cạnh, chần chừ một hồi mới rụt rè mở miệng: “Ta... ta gọi ngươi là tẩu tử được không?”

Lục Dao khẽ cười: “Được chứ, gọi gì cũng được.”

“Tẩu tử!” — Tiểu Niên cười tít mắt, gương mặt nhỏ vừa đen vừa hồng rạng rỡ lạ thường. Phía sau, Triệu Tiểu Đậu cũng lí nhí gọi theo: “Tẩu tử…”

Lục Dao nhìn hai đứa nhỏ đáng yêu, không khỏi bật cười, cũng thấy lòng ấm áp hẳn lên. Cậu ngồi xuống trò chuyện cùng hai đứa: “Vậy… hai đứa không còn sợ ta nữa à?”

Triệu Tiểu Niên thành thật đáp: “Cũng… vẫn còn hơi sợ. Nhưng hôm qua Triệu bà bà đã nói với chúng ta rồi, tẩu tử là người, không phải quỷ. Hôm nay tẩu tử còn giúp chúng ta gội đầu, trong lòng cũng thấy yên tâm hơn nhiều.”

Lục Dao đưa tay xoa đầu Triệu Tiểu Niên, mái tóc xù mềm mại, khiến lòng cậu cũng mềm theo. “Ngươi với đệ đệ tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Ta gọi là Triệu Tiểu Niên, vì ta sinh đúng vào ngày Tiểu Niên.” — Vừa nói, bé vừa đưa tay ôm lấy đệ đệ phía sau: “Hắn gọi là Triệu Tiểu Đậu. Ca ta bảo lúc đệ đệ chào đời là vào mùa đậu chín, nên đặt tên vậy luôn.”

“Ta bảy tuổi, Tiểu Đậu năm tuổi rồi.”

“Vậy ca ngươi tên gì?” — Lục Dao vừa nói, vừa cẩn thận kéo củi ra khỏi đáy nồi. Từ sau vụ làm cháy một cái nồi hôm trước, cậu cẩn thận hơn hẳn.

“Ca ta tên là Triệu Bắc Xuyên. Triệu bà bà nói khi mẹ sinh ca, đang chạy nạn về phía bắc, lại sinh ngay bên bờ sông, nên đặt tên là Bắc Xuyên.”

Lục Dao nghe mà không nhịn được thầm cười — Triệu gia thật đúng là đặt tên quá tùy tiện. Nhưng nghĩ lại cũng phải, thời buổi này người ta đến cái ăn còn không đủ no, lấy đâu ra tâm tư chọn tên đẹp. Không gọi là Tiểu Miêu, Tiểu Cẩu đã là tốt lắm rồi.

“Tẩu tử, ngươi thật là đẹp…” — Triệu Tiểu Niên chống cằm nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh như sao. Tẩu tử còn đẹp hơn cả tiểu lang hay cô nương đẹp nhất trong thôn!

Thật ra, Lục Dao đúng là rất có diện mạo. Dung mạo của thân xác này gần như giống hệt cậu ở kiếp trước — thanh tú, da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, môi đỏ răng trắng, tóc đen dài xõa xuống vai. Đừng nói trẻ con, ngay cả người lớn nhìn cũng phải ngẩn ngơ.

Lục Dao bị khen, bất giác hơi đỏ mặt. Kỳ thực Tiểu Niên và Tiểu Đậu cũng không phải khó coi — chỉ là phơi nắng đến đen nhẻm thôi. Nếu được chăm sóc tử tế, sau này chắc chắn cũng là hai đứa nhỏ khôi ngô sáng sủa.

Lúc cháo trong nồi vừa chín, Triệu Tiểu Niên rất có mắt nhìn, nhanh chân đi lấy chén đũa. Ba người ngồi quanh bệ bếp, ăn sạch đến đáy nồi, chút nước cơm cũng không chừa lại, bụng no căng tròn.

Cơm nước xong xuôi, Lục Dao dắt hai đứa nhỏ ra sân bắt rận. Hai bé con này trên đầu toàn là rận, nhiều hơn cả cậu. Ngoài loại màu đen chạy tán loạn, còn có một loại màu trắng, cứ nằm im không nhúc nhích.

Lúc đầu Lục Dao còn thấy khó chịu, sau đó quen tay dần, ngược lại lại thấy như đang… giải tỏa. Chỉ cần dùng móng tay cái bấm nhẹ một cái — “bẹp” — là xong đời một con. 

Bắt xong rận, cậu cúi đầu nhìn đùi mình chi chít thi thể rận, không nhịn được rùng mình một cái. Thói quen đúng là thứ vừa đáng sợ, vừa kỳ quặc. Tiếp theo ba người cùng nhau thay quần áo và đem đồ bẩn đi giặt sạch sẽ.

Lúc nguyên thân xuất giá, ngoài bộ áo cưới trên người chỉ mang theo hai chiếc áo đơn và một áo bông cũ kỹ. Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu thì đến quần áo tắm rửa cũng không có. Bất đắc dĩ, Lục Dao đành lục trong hòm, tìm được hai mảnh vải bố còn sạch, tạm thời quấn quanh cho hai đứa làm áo che thân.

Thời tiết cũng may đang ấm áp, mặc vậy cũng không đến nỗi lạnh. Đợi quần áo phơi khô thì lại thay sau.

Buổi chiều, Lục Dao chuẩn bị dọn sạch mảnh đất phía sau phòng để trồng rau. Hôm qua, khi đi ra nhà xí, cậu phát hiện phía sau nhà còn có một khoảnh đất nhỏ — chắc trước kia là vườn rau, giờ đã bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm.

Khi Triệu phụ còn sống, khoảnh đất này cũng từng trồng không ít rau củ. Nhưng từ sau khi ông mất, Triệu Bắc Xuyên vừa phải chăm hai đứa em, vừa lo mấy sào ruộng, lại còn tranh thủ vào núi săn bắn để kiếm kế sinh nhai, thành ra chẳng còn hơi sức đâu mà trồng rau nữa.

Ngày thường ba huynh đệ ăn uống đều nhờ cậy nhà Triệu bà bà, mỗi tháng góp mười văn tiền coi như phụ chút gạo muối. Ở triều đại này, dân thường ăn uống rất đơn giản. Rau dưa chủ yếu chỉ có vài loại như cải trắng, rau hẹ, tể thái, củ cải, hành lá. Thi thoảng mới lên núi hái ít dương xỉ, nấm rừng về ăn. 

Nhưng rừng núi nơi đây là nguyên sinh chưa khai phá, thú dữ và rắn độc nhan nhản, người bình thường chẳng dám bén mảng. Chỉ có nhà giàu, quý tộc mới ăn được nhiều loại rau hơn, như cà tím, đậu nành, tỏi, gừng, bí đao, củ mài, hồ lô, rau rêu... đủ cả.

Mà Lục Dao, từ kiếp trước đã có máu trồng trọt. Trước đây sống ở thành phố, cậu từng tự trồng rau trên ban công — rau cải, rau muống, cà chua… lúc dịch bệnh bùng phát, thậm chí có thể tự cung tự cấp suốt mấy tháng liền, còn mang đồ ăn chia cho hàng xóm. Nên giờ dù có xuyên đến cổ đại, chuyện trồng rau với cậu chẳng khác gì trở bàn tay.

Lục Dao bắt đầu từ việc dọn sạch cỏ dại trong vườn. Đám cỏ mọc cao tới tận ngực, thân to, lá dày, che hết nắng, khiến rau non không tài nào mọc nổi.

Lục Dao gọi Tiểu Niên đi mượn một cái liềm, đoạn cắt sạch đám cỏ. Những cành lá cắt xuống cũng không bỏ đi mà sẽ gom lại, phơi khô, để dành nhóm bếp — tận dụng được thì tận dụng, tiết kiệm vẫn hơn.

Vài luống rau trong vườn trông không lớn, nhưng dọn sạch hết cũng thật tốn công. Lục Dao vừa làm vừa nghĩ, thân thể này rõ ràng là chưa từng trải qua cuộc sống lao động chân tay. Mới cắt rau được một lúc, hai bàn tay đã đỏ rát vì cọ xát.

Tuy vậy, công sức cũng không uổng phí. Lục Dao vui mừng phát hiện dưới đám cỏ dại có cả một đám rau hẹ trông rất tươi tốt. Tối nay có thể xào lên một ít cải thiện bữa ăn. Nếu không, chỉ ăn cháo thì đúng là nhạt đến mức không muốn nuốt nữa.

Dọn vườn đến tận chạng vạng. Lúc ấy, mấy đám mây mưa bay tới từ phía chân trời, trời lập tức trở nên u ám. Lục Dao không dám chậm trễ, ngoài sân vẫn còn đang phơi chăn đệm. Nếu để mưa tạt vào thì tối nay thật chẳng còn chỗ mà ngủ.

Cậu vội vàng chạy đi xách chăn chiếu vào nhà. Hai đứa nhỏ cũng nhanh chóng phụ giúp, cùng nhau mang đệm chăn đã phơi khô trải lại lên giường.

“Tẩu tử, chăn thơm quá à, có mùi nắng!” – Triệu Tiểu Niên vừa nói vừa ôm đệ đệ lăn lộn trên giường đất.

“Phụt...” – Lục Dao bật cười, nhớ lại đời trước từng nghe ai đó nói rằng cái gọi là "mùi nắng" chính là mùi của lũ vi trùng bị phơi chết dưới ánh mặt trời. Nhưng thôi, vẫn là đừng kể cho bọn nhỏ thì hơn.

Bên ngoài trời càng lúc càng tối. Không lâu sau, tiếng sấm ầm ầm vang lên. Triệu Tiểu Đậu bắt đầu sợ, ôm chặt cánh tay tỷ tỷ, người run lên bần bật. Triệu Tiểu Niên bèn cất tiếng hát đồng dao để an ủi em trai:

“Gió to thổi, mưa to rơi,

Phía nam có đứa nhỏ đi trộm ngô.

Trời không sợ, đất chẳng lo,

Chỉ sợ cha cầm dép to dọa cho!“

Lục Dao nghe thấy thấy thú vị, lờ mờ nhớ lúc nhỏ mẹ mình cũng từng hát cho cậu những bài đồng dao na ná thế này. Có lẽ từ xưa đến nay, bài hát ru con hay dỗ trẻ đều giống nhau ở cái tình yêu và sự dịu dàng.

Dần dần, tiếng sấm nhỏ dần, mưa bắt đầu rơi rào rào. Cửa sổ bằng gỗ không đủ kín, nước mưa len lỏi thấm vào trong phòng. Mái nhà lợp bằng cỏ tranh cũng bắt đầu dột, tí tách làm ướt cả chăn đệm. Không góc nào trong phòng là không bị ảnh hưởng, nước mưa cứ chảy mãi không dứt, như thể bị ma ám.

Lục Dao vội lấy chậu gỗ và ấm sành ra hứng nước mưa. Hai đứa nhỏ thì vây quanh, chăm chú nhìn nước nhỏ xuống, cảm thấy rất thú vị, hoàn toàn chẳng thấy cuộc sống này là cực nhọc chút nào.

Mưa to đến nhanh mà đi cũng nhanh. Chưa tới mười lăm phút sau, trời đã quang đãng trở lại. Ánh hoàng hôn lấp ló nơi chân trời, nhuộm đám mây thành sắc đỏ rực rỡ. Ngày mai chắc chắn lại là một ngày nắng gắt.

Buổi tối, Lục Dao cắt một ít rau hẹ, múc một muỗng mỡ heo còn sót lại trong nồi nấu. Nồi đã gần cạn đáy, thật sự không còn cách nào để xào rau. Ba người đành nấu nồi cơm ngô, ăn cho lưng lửng bụng. Hai đứa nhỏ lại tỏ ra rất thích rau hẹ, có lẽ vì đã lâu không được ăn đồ tươi. Nước rau luộc chan chút mỡ heo, cả hai còn liếm sạch bát.

Lục Dao đỡ trán, thầm nghĩ: Mình thật sự phải tìm cách kiếm tiền. Ít nhất cũng phải nuôi được vài con gà, có trứng gà để xào với rau hẹ mới ngon. Cơm nước xong xuôi, trời đã tối đen. Lục Dao châm đèn dầu, dựa ánh sáng vàng mờ để dọn dẹp, rồi lấy ra mấy bộ quần áo cũ chuẩn bị chỉnh sửa lại.

Lúc giặt quần áo buổi trưa, cậu có lục lọi trong rương cũ, tìm thấy ba bộ đồ cũ – hai bộ của đàn ông, một bộ là đồ phụ nữ. Lục Dao hỏi Tiểu Niên về lai lịch, cô bé bảo đó là quần áo cha mẹ để lại.

Quần áo tuy cũ nhưng đã được giặt sạch sẽ. Lục Dao dự định sẽ sửa lại một chút, ít nhất để hai đứa nhỏ có đồ thay khi tắm rửa. “Tẩu tử định may đồ mới cho bọn muội thật sao?” – Triệu Tiểu Niên mắt sáng rỡ nhìn Lục Dao.

“Ừ, nhưng tay nghề của ta không giỏi đâu, chắc làm không đẹp lắm.” – Lục Dao cười đáp. Kiếp trước, Lục Dao từng có thời gian thêu chữ thập. Đừng hỏi vì sao con trai lại đi làm chuyện đó – một đoạn ký ức buồn cười, đậm màu “thời đại nước mắt”. 

Lúc đó trong trường rộ lên trào lưu thêu chữ thập, không chỉ con gái mà cả con trai cũng mê mẩn. Nào là “nếu yêu, xin hãy yêu sâu sắc”, “mũi tên xuyên tim của thần Cupid”, những hình lớn được thêu rồi ép plastic, dùng làm đồ trang trí balo – có thể nói là mốt thời thượng.

Lúc ấy, Lục Dao từng thầm thích một cậu bạn lớp thể dục, dành cả tuần để thêu hình Hanamichi Sakuragi trong Slam Dunk. Nhưng cuối cùng lại không dám tặng, đến giờ thậm chí còn không nhớ nổi mặt cậu ta ra sao nữa.

“Không sao đâu ạ! Chỉ cần là tẩu tử làm, chúng ta đều thích hết!” – Đứa nhỏ này đúng là miệng ngọt như mật, khiến lòng Lục Dao cũng ấm theo.

“Quần áo mấy đứa đang mặc là ai may thế?” – Lục Dao tò mò hỏi. Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Tiểu Niên bỗng trầm xuống. “Bộ này là Điền nhị tẩu tử ở nhà bên may cho. Nhưng mà...bà ấy nói nhìn thấy hai bọn ta mặc là đã thấy chướng mắt.”

“Sao lại vậy được?” – Lục Dao nhíu mày. Cô bé tức tối nói: “Đại ca đem tám thước vải đi nhờ tẩu ấy may cho muội với đệ đệ mỗi đứa một bộ đồ mới. Vải còn dư thì để trả công, vậy mà vẫn bị bà ấy xỉa xói.”

“Điền nhị tẩu tử ngoài miệng thì đồng ý rất tử tế, nhưng lúc may đồ cho muội với đệ đệ thì lại may ngắn cũn cỡn, nhỏ xíu. Khúc vải còn thừa thì lại đem may cho Điền Đại Tráng một bộ quần áo mới. Bộ của hắn còn đẹp hơn hẳn đồ của bọn ta!” – Triệu Tiểu Niên phụng phịu kể. Điền Đại Tráng là con trai của Điền nhị tẩu tử, năm nay tám tuổi.

Lục Dao nghe xong không nhịn được bật cười: “Không ngờ Điền nhị tẩu tử lại là kiểu người như vậy.” Tiểu Niên nghe thế liền đỏ mặt xua tay, lắc đầu lia lịa: “Không… không thể nói vậy đâu. Tuy là nàng thích chiếm chút lợi nhỏ, nhưng ngày thường cũng giúp nhà tụi ta nhiều việc lắm. Đại ca nói, ở quê mà có người chịu giúp may đồ giùm đã là quý rồi, không nên so đo mấy chuyện nhỏ này.”

Lục Dao gật đầu, cảm thấy cô bé này quả thật hiểu chuyện, biết lý lẽ và sống tình nghĩa. “Cho nên… lúc đó ta mới rất mong sau này sẽ có một người tẩu tử, có thể tự tay may quần áo cho bọn ta!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play