“Được rồi, lần sau nhóm lửa đừng có cho quá nhiều củi, không thì lại cháy nồi nữa.” Lục Lâm đổi lại cái nồi đất, đứng bên cạnh khẽ gõ lên cái chân tàn tật của mình, thở dài một hơi.
“Đa tạ nhị ca.”
Lục Lâm hơi khựng lại, trong lòng có chút kinh ngạc. Chỉ cảm thấy lão tam sau khi xuất giá dường như trầm ổn, hiền lành hơn trước, không còn kiểu bốc đồng hay cứng đầu như xưa nữa.
“Nồi cũ bị cháy kia ta mang về trước, xem thử có vá được không. Nếu sửa được thì để dành, sau này còn có cái mà thay thế.”
“Vâng, nhị ca. Huynh ở lại ăn cơm rồi hãy đi.”
Lục Lâm khẽ lắc đầu, xách cái nồi lên, muốn nói lại thôi. Hắn vốn là người ít lời, nhưng thấy vòng lụa trắng trên cổ đệ đệ, cuối cùng vẫn mở miệng:
“Lão tam, đừng trách cha vì sao lại gả ngươi đến Triệu gia. Triệu gia tuy nghèo, nhưng người trong nhà đơn giản, lại không có cha mẹ chồng bên trên quản thúc. Đệ phu của ngươi cũng là người chịu khó, chỉ cần hai đứa sống với nhau thật lòng, về sau chắc chắn không đến nỗi nào.”
Lục Dao gật đầu, hiểu được lời nhị ca là thật lòng nghĩ cho mình. Nguyên thân trước kia thì miệng mồm trơn tru nhưng làm chẳng ra sao, lại còn cố chấp, trong lòng cứ mơ mộng làm cử nhân phu lang. Nếu thật sự gả vào nhà nào đông người, nhiều quy củ, có khi còn khổ hơn.
Cổ đại không giống hiện đại, bà bà (mẹ chồng) gần như là người nắm hết quyền trong nhà. Nếu thật muốn hành hạ con dâu thì quan phủ cũng không quản được. Mà cho dù là hiện đại, đời trước mẹ của Lục Dao cũng từng khổ vì mẹ chồng không ít.
Hồi nhỏ, mẹ cậu hay nhắc đi nhắc lại chuyện ngày xưa bị bà nội chèn ép, nghe đến phát chán. Bà nội là người cổ hủ, tính tình lại cay nghiệt. Mẹ cậu khi mới gả vào phải chịu đủ mọi quy củ quái gở. Trời chưa sáng đã phải dậy nấu cơm cho cả nhà, lo từ chuyện ăn uống đến dọn dẹp chuồng trại. Ngay cả lúc mang thai sinh con cũng không được nghỉ ngơi đàng hoàng.
Nghĩ đến những chuyện mẹ chồng nàng dâu cũ kỹ ấy, đầu Lục Dao như muốn to ra. Bởi vậy, dù gả đến nhà nghèo như Triệu gia, cậu vẫn thấy rất hài lòng. Ít nhất, đến chuyện làm cháy nồi to như vậy mà chẳng ai đánh, chẳng ai mắng, thế là quá tốt rồi.
“Ta đi trước đây, có chuyện gì thì cứ về nhà, nương trong lòng vẫn nhớ thương ngươi.” Lục Lâm ôm cái nồi đất rời đi.
Chân trước nhị ca vừa đi, hai đứa em của Triệu gia cũng trở về. Thấy Lục Dao đang cọ rửa cái nồi mới, hai đứa nhỏ đều hơi sững người. Triệu Tiểu Niên do dự một chút rồi mở miệng: “Nếu ngươi không biết nhóm lửa, ta có thể giúp.”
Trước khi đi, đại huynh đã dặn nàng phải sống hòa thuận với tẩu tử mới đến. Nào ngờ ngày đầu tiên tẩu tử đã thắt cổ, làm hai tỷ đệ suýt nữa bị dọa chết.
Lục Dao cười cười: “Không cần đâu, hai đứa cứ ra ngoài chơi đi. Một lát nước sôi rồi.”
Triệu Tiểu Niên không đi, ngược lại còn lấy dũng khí đến gần, giúp cậu bẻ củi nhóm lửa. Triệu Tiểu Đậu nhút nhát, vẫn nép sau lưng tỷ tỷ, không dám nói lời nào.
Chỉ chốc lát, nước đã sôi, Lục Dao nhấc nắp nồi, cho bát đũa vào luộc. Nơi này không có nước rửa chén, lại đúng lúc tiết trời nóng nực, đồ ăn thừa dễ bị lên men. Hôm qua ăn cháo, cậu đã thấy bát có mùi lạ, cố nén cảm giác buồn nôn mà ăn hết.
Đun chén đũa xong, Lục Dao đi vào phòng tìm khăn voan dùng lúc thành thân quấn lên đầu, rồi lấy thêm một mảnh vải che mặt. Cầm cây chổi lông gà cũ ở góc nhà, bắt đầu quét bụi trên tường và mạng nhện.
Tường đất lâu năm không tu sửa, chỉ cần quét nhẹ là đất bở rơi xuống lộp bộp. Mạng nhện bốn góc cũng bị quét sạch, bụi mù mịt khắp phòng. Hai đứa nhỏ thấy thế thì chạy đi mượn chổi của nhà hàng xóm, giúp cậu gom bụi lại, từng chuyến từng chuyến khiêng ra ngoài đổ.
Lục Dao liếc mắt nhìn, trong lòng không khỏi ấm áp. Hai đứa nhỏ này vừa hiểu chuyện vừa dễ sống chung. Ở hiện đại, bọn trẻ lớn chừng này đều được nâng như trứng, không cần làm gì, chỉ cần ăn cơm ngoan ngủ ngoan là đã được khen thưởng. Thấy chúng làm việc hăng say, cậu cũng không ngăn lại, chỉ đi lấy hai mảnh vải thô, giúp hai đứa bịt mũi, đỡ hít bụi vào phổi.
Dọn dẹp xong trong ngoài phòng và cả tường, Lục Dao bắt đầu lau sạch đồ đạc trong phòng ngủ. Đồ trong nhà Triệu gia đơn sơ, chỉ có một chiếc quầy năm đấu và hai cái rương gỗ lớn. Gỗ đều là loại cũ, mặt ngoài bám đầy bụi đất, phải lau thật kỹ mới lộ ra được màu gỗ nguyên bản bên trong.
Chăn đệm trên giường đất cũng bị xách ra ngoài giũ, vừa đập xuống liền rớt ra không ít rận. Bảo sao đêm qua ngứa ngáy khắp người. Nghĩ đến mấy con rận bò loạn trên da thịt, Lục Dao lập tức sởn gai ốc khắp người.
Thừa dịp trời đẹp, cậu dứt khoát đem chiếu và chăn đệm ra giặt sạch rồi đem phơi nắng. Cách vách, Điền nhị tẩu đang cho gà ăn trong sân, thấy cậu tất bật ra ra vào vào thì không nhịn được buột miệng: “Bận rộn thế à?"
Lục Dao kéo khăn vải trên mặt xuống, cười đáp: “Tẩu tử, ta dọn dẹp lại nhà một chút.”
“Ai u, Đại Xuyên đâu có kỹ tính như vậy, phải nói, trong nhà có người phụ giúp vẫn là tốt nhất.”
Lục Dao chỉ cười không nói gì. Cậu không phải vì muốn giúp đỡ trượng phu mới bận rộn thế này, mà là do sau này bản thân sẽ sống ở đây, thu dọn cho sạch sẽ mới có thể thoải mái an ổn.
Trên đường trở về sáng nay, cậu đã suy nghĩ rất nhiều. Xuyên không — chuyện này mặc kệ tốt xấu ra sao, cũng đã là sự thật. Cậu không có cách nào thay đổi, vậy thì chỉ có thể học cách chấp nhận.
Cậu tự biết mình không có bản lĩnh văn thao võ lược, ở cái thời đại mà chỉ cần nói sai một câu là có thể mất đầu này, muốn vùng vẫy ngoi lên chẳng khác gì lên trời. Mà cho dù có trèo được lên cao, lỡ không cẩn thận đắc tội quyền quý, cái mạng nhỏ cũng chẳng giữ được. So với việc sống trong nơm nớp lo sợ, chi bằng cứ sống thành thật, làm một người dân an phận thủ thường.
Hơn nữa, cậu cũng tò mò muốn gặp phu quân của mình. Hai đứa trẻ đều xinh xắn dễ thương, đoán chừng ca ca của chúng chắc cũng không đến nỗi nào.
Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu rửa sạch bụi đất trong nhà xong thì chạy ra hỏi:
“Còn cần chúng ta làm gì nữa không?”
“Đem chăn đệm ra phơi nắng một chút đi.”
“Dạ!” Hai đứa nhỏ được giao nhiệm vụ thì hớn hở chạy đi, chẳng mấy chốc đã khiêng chăn đệm ra sân.
Trong viện Triệu gia không có dây phơi đồ, chỉ có thể dùng cây trúc tựa vào hàng rào tre để phơi. Phơi chăn ở đây còn phải trông chừng, bởi vật tư thời này khan hiếm, ngay cả mảnh vải cũ cũng quý, huống chi là cả tấm chăn to thế này. Người khác thấy rồi có khi nổi lòng tham cũng nên.
Lục Dao bèn sai hai đứa nhỏ khiêng ghế gỗ ra, ngồi trông chừng chăn phơi. Còn mình thì vào trong lau sạch bếp, rửa chén đũa rồi xếp lên giá cạnh cửa sổ hong khô. Trong nồi lại thay nước lần nữa, Lục Dao chuẩn bị gội đầu tắm rửa. Cả người ngứa ngáy đến chịu không nổi nữa rồi.
Chẳng bao lâu nước đã sôi, cậu múc vào thau gỗ rồi thêm ít nước lạnh cho vừa. Xõa tóc xuống, Lục Dao bắt đầu gội đầu. Nhà nông không có dầu gội gì cao sang, chỉ có thể dùng tro bếp. Lần đầu xả xong, cả thau nước như biến thành bùn nhão. Lần hai thì khá hơn một chút, đến lần thứ ba mới thật sự sạch sẽ.
Không thể không nói, tóc ở thời cổ đại đúng là vừa đen vừa dày lại bóng. Chỉ là đỉnh đầu nóng bức khó chịu, Lục Dao thầm nghĩ lát nữa tìm cơ hội cắt bớt một ít.
Gội đầu xong, cậu dùng nước lau người. Có lẽ vì nguyên thân mới tắm vào đêm tân hôn, nên người cũng không quá bẩn. Lau qua loa một lượt, thay bộ quần áo sạch sẽ xong, Lục Dao ngồi trong sân bắt đầu bắt rận.
Rận là thứ ghê tởm nhất trên đời, đã dính vào người thì cứ thế sinh sôi không dứt. Cậu nhớ khi còn nhỏ từng bị lây rận từ bạn cùng lớp, là chị cả dùng lược bí chải từng chút một giúp cậu bắt sạch.
Nghĩ đến chị cả, mũi Lục Dao liền cay xè. Không biết hiện giờ mọi chuyện ra sao. Chắc các chị gái sẽ giấu cha mẹ chuyện cậu mất tích, chứ không ông bà tuổi đã cao, biết chuyện kiểu gì cũng chịu không nổi đả kích.
Nhưng cảm xúc bi thương ấy cũng không duy trì được lâu, bởi mấy con rận trên người quá sức ghê tởm. Tự tay bắt từng con một, hệt như hạt mè bò lổm ngổm trong tóc, Lục Dao chỉ hận không thể lại dùng dây treo cổ một lần nữa cho xong!
Bên ngoài, Điền nhị tẩu cho gà ăn xong, vừa lúc không bận việc. Giờ đang vào vụ nông nhàn, đàn ông ra ngoài đi lao dịch, đàn bà con gái trong thôn cũng rảnh rang hơn. Một nhóm phụ nhân, ca nhi tụ tập dưới gốc cây du đầu thôn hóng mát.
“Điền nhị tẩu tới rồi, mau qua đây ngồi!”
Người gọi là một ca nhi mặt vuông dài, họ Tống, là một quả phu. Dưới trướng còn có một đứa con trai sáu tuổi.
Điền nhị tẩu vừa ngồi xuống, người kia đã tò mò hỏi ngay: “Cái người mới cưới về cho Đại Xuyên, cứu về được chưa?"
“Cứu rồi. Cũng may ta với thím Triệu tới kịp, chậm một khắc chắc giờ hắn không còn rồi."
“Chậc chậc, mới vừa thành thân đã treo cổ, chẳng phải là quá coi thường Triệu gia sao!” Người lên tiếng là một phụ nhân mặt chữ điền, ngồi bên cạnh.
Tống quả phu cũng gật đầu tán đồng: “Nếu đã chướng mắt Đại Xuyên đến vậy, chẳng thà sớm hoà ly, đi treo cổ nhà người ta thì tính là chuyện gì?”
Điền Nhị Tẩu Tử xua xua tay, nói: “Lời như vậy không thể nói bừa. Tiểu lang kia có lẽ chỉ là nhất thời nghĩ quẩn, bị bế tắc trong lòng. Chỉ cần vượt qua được một lần là thông suốt. Hôm nay ta thấy hắn thu dọn nhà cửa, nhìn qua rất chăm chỉ chịu khó đấy chứ.”
Tống quả phu bĩu môi, trong lòng thì khinh thường ra mặt. Trượng phu của hắn ta hai năm trước đi lao dịch, chẳng may bị đá lở ở núi Thạch Đầu đè chết. Quan phủ chỉ bồi thường có mười lượng bạc. Số tiền ấy hắn còn chưa kịp đụng đến đã bị bà bà giữ lấy, nói là để dành sau này làm của hồi môn cho cháu trai cưới vợ.
Tống quả phu tuy có ý định tái giá, nhưng vừa tiếc đứa con trai, vừa không nỡ rời bạc, bèn tính toán tìm một hôn phu về làm rể. Mà Triệu Bắc Xuyên lại mồ côi cha mẹ, không có ràng buộc gì, quả là lựa chọn thích hợp nhất.
Ban đầu hắn định sau khi kết thúc lao dịch sẽ tìm người mai mối, không ngờ lại bị tên nhóc họ Lục kia nhanh chân cướp trước. Việc đó khiến hắn tức đến mấy đêm mất ngủ, trên mép còn nổi cả mụn nước.
Triệu Bắc Xuyên đúng là một người đàn ông tốt, đặc biệt là cái thân hình kia… nghĩ đến thôi cũng khiến mặt hắn đỏ bừng, tim đập thình thịch. “Cái Lục gia tiểu lang kia đúng là không biết điều! Nói cho cùng thì tuổi đó mà còn có người ngó tới là may lắm rồi, còn dám chê bai kén chọn!”
“Chứ còn gì nữa! Gần hai mươi rồi mà vẫn chưa gả được, hay là mắc bệnh kín gì đó cũng nên?” Lời ra tiếng vào mỗi lúc một khó nghe, Điền Nhị Tẩu Tử nghe mà khó chịu, bèn đứng dậy trở về nhà.
Lúc đi ngang qua nhà Triệu gia, thấy Lục Dao đang gội đầu cho hai đứa nhỏ. Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu ngồi xổm trên đất, mặt mày đỏ hây hây, ngoan ngoãn chờ cậu xả nước.
Từ khi cha mẹ qua đời, hai đứa nhỏ chẳng khác gì trẻ hoang. Tuy ca ca vẫn chăm lo ăn mặc cho chúng, nhưng đàn ông vụng về, mấy khi để tâm chuyện tắm gội?
Triệu Tiểu Niên năm nay bảy tuổi, đúng độ tuổi nữ nhi bắt đầu để ý đến vẻ ngoài. Nhìn những bạn cùng tuổi trong thôn được nương chải tóc, thoa phấn, trong lòng không khỏi thầm ngưỡng mộ. Giờ có tẩu tử rồi, cuối cùng cũng có người giúp nàng gội đầu, chải chuốt!
“Đại Xuyên gia, bận rộn à?” – Điền Nhị Tẩu Tử bước đến chào.
“Không bận đâu ạ.” – Lục Dao nhanh tay xả sạch tro bám trên đầu hai đứa nhỏ, để chúng ngồi ngoài sân phơi tóc cho khô.
“Tẩu tử vào nhà ngồi chơi đi.” – Nói xong, Lục Dao đổ nước bẩn đi, rồi cùng vào trong nhà.
Điền Nhị Tẩu Tử đảo mắt đánh giá khắp lượt căn nhà. Tuy bề ngoài vẫn còn xám xịt, cũ kỹ, nhưng so với trước đã sạch sẽ hơn nhiều. Trong phòng cũng không còn mùi ẩm mốc khó chịu. Dù sao thì trong nhà nay đã có thêm tiểu chủ mới, nhìn qua cũng có chút dáng vẻ của một mái ấm.
Lục Dao đang thu dọn thì ngẩng đầu hỏi: “Tẩu tử tìm ta có việc gì sao?”
“Không có việc gì lớn đâu,” Điền Nhị Tẩu cười đáp, “Chỉ là qua xem thử, coi có gì giúp được thì giúp một tay.”
“Việc nhà ta cũng sắp làm xong rồi, lát nữa chỉ còn mớ quần áo cần giặt thôi.”
Nghe vậy, Điền Nhị Tẩu hơi do dự một lúc rồi mới lên tiếng: “Ta thấy ngươi là người chăm chỉ lại hiền lành, nên mới muốn hỏi thử một câu… Hôm đó, vì sao ngươi lại nghĩ quẩn trong lòng thế?”