Hè nóng bức khó nhịn, ánh dương chói chang treo trên cao, nóng đến mức khiến người không mở nổi mắt. Một đám hán tử lưng trần đang ở ven đường đào mương máng, phần lớn là dân các thôn phụ cận bị điều động đi phục lao dịch, cũng có một bộ phận là lưu dân bị xua đuổi tới đây. Bọn họ mỗi ngày từ giờ Dần đã bắt đầu lao động, giữa trưa nghỉ ngơi một canh giờ, buổi chiều lại làm đến tận giờ Thân mới được nghỉ.
Hiện tại đã là lúc tốt, tân hoàng nhân đức, chẳng những cấp ba bữa cơm một ngày, còn có thể lấy được mười văn tiền. Tuy rằng tiền không nhiều, nhưng so với không có gì thì cũng xem như điểm an ủi.
Nghe các lão nhân kể lại, triều trước phục lao dịch không những không cho tiền, ngay cả cơm nước cũng phải tự lo. Không có ăn thì chờ đói chết, quan phủ chẳng hề bận tâm đến sống chết của dân đen. Dụng cụ đào mương cũng là do quan phủ phát, mọi người dùng xong phải trả về, không được làm hư. Hôm sau lại thống nhất phát xuống, không ai được chiếm làm của riêng.
“Bang, bang, bang!” Một hồi chuông đồng la vang lên, đoàn người như ong vỡ tổ bỏ dụng cụ xuống, hối hả chạy về phía cây hòe già phụ cận, đến giờ phát cơm rồi.
“Đại Xuyên à, sao không đi lấy cơm, không đói bụng sao?” Người lên tiếng là Triệu Quang, trượng phu của Triệu bà bà ở đối diện.
“Đại bá, ngài đi trước đi, ta lát nữa lại ăn.”
“Vậy ngươi mau lên, chậm là bị người ta đoạt hết đó!” Triệu Quang nói xong thì vội vã chạy về phía nơi phát cơm.
Chờ mọi người đi hết, Triệu Bắc Xuyên mới vỗ vỗ bùn đất dính trên tay, xách theo cái xẻng, đi về phía con sông lớn gần đó. Ngày hôm qua lúc rửa mặt, hắn phát hiện trong sông có cá, hơn nữa không phải cá nhỏ, nghĩ đến chuyện mình từng biết bơi, ngày xưa cũng hay xuống sông bắt cá, liền sinh ra chủ ý muốn mò vài con về.
Dọc theo bờ sông quan sát nhiệt độ nước, hắn thấy nước đã được mặt trời buổi sáng hong ấm. Cởi áo, chân dẫm lên đá sỏi trơn trượt bước xuống nước. Dưới lòng sông có dòng chảy ngầm, nếu không biết bơi thì rất dễ bị cuốn đi.
Triệu Bắc Xuyên không dám lội quá sâu, chỉ quanh quẩn ở vùng nước nông. Một cái lặn xuống, thân hình nhoài theo đáy sông mà trườn. Một lát sau, hắn trồi lên mặt nước, trong tay đã túm được một con cá trích.
Cá trích thịt tươi ngon, nhưng nhiều xương dăm, quan lớn quyền quý không thích ăn, nhưng đối với người dân mà nói vẫn là món ngon khó có được.
Hắn nhổ một cọng lau sậy, xuyên cá qua, treo ở bên hông. Lại hít một hơi thật sâu, lần nữa chìm xuống nước. Bất quá thời gian ngắn, người lại nổi lên, lần này trong tay còn bắt được một con cá chép lớn. Con cá quẫy đuôi, bọt nước tung tóe bắn lên, Triệu Bắc Xuyên vội vàng chế trụ, đem nó cùng xuyên vào sợi cỏ lau treo sau lưng, tiếp tục xuống nước bắt cá.
Chẳng mấy chốc đã bắt được bảy tám con, hắn thấy cũng đủ rồi, liền ngừng tay, đem đám cá ném lên bờ, tự mình túm lấy cành khô để trèo lên. Toàn thân vẫn còn ướt sũng, hắn đơn giản ngồi phơi nắng ven sông, để mặc tóc ướt nhỏ từng giọt xuống, men theo thân hình màu đồng cổ mà chảy xuống, như một con cá nhỏ len lỏi giữa các khe cơ bắp, cuối cùng biến mất tăm mất tích.
Chờ hong khô đại khái, Triệu Bắc Xuyên tùy tiện lau mặt, mặc lại y phục, cầm đám cá ướm trong tay, nhịn không được mà khóe miệng khẽ nhếch. Hắn không trở lại dưới gốc cây hòe ngay, mà xách cá đi về hướng khu nghỉ của nhóm tiểu lại phụ trách trông coi lao dịch. Phía đông có một gian lều tranh đơn sơ, bên trong có năm tên tiểu lại đang uống rượu.
Thấy Triệu Bắc Xuyên đi tới, mấy người lập tức đứng dậy, cao giọng quát hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”
Triệu Bắc Xuyên vội cười đáp: “Vừa rồi tiểu nhân xuống sông tắm rửa, thuận tay bắt được mấy con cá, mang đến kính các vị đại nhân nếm thử cho mới mẻ.”
Nghe vậy, mắt mấy tên tiểu lại lập tức sáng rỡ, sôi nổi tiến lên vây lấy hắn mà dò hỏi:
“Ở đâu ra cá vậy?”
“Con cá này cũng không nhỏ đâu nha.”
“Nước sâu không? Dưới sông còn nhiều cá nữa không?”
Triệu Bắc Xuyên lắc đầu: “Cá thì cũng không tính là nhiều, nước sông nhìn ngoài thì yên lặng, nhưng phía dưới có dòng ngầm, tiểu nhân suýt chút nữa bị cuốn trôi, sợ quá không dám xuống nữa.”
Lời này vừa ra, mấy tên tiểu lại lập tức xẹp mất hứng, không còn mấy ý định sai hắn bắt cá tiếp nữa. Tên tiểu lại cầm đầu liếc hắn một cái, giọng điệu mang vài phần dò xét: “Ngươi đưa cá cho chúng ta, chắc là có chuyện gì muốn nhờ?”
Triệu Bắc Xuyên cười ngượng ngùng, gãi gãi đầu nói: “Là thế này, tiểu nhân trước khi tới đây mới vừa cùng phu lang bái đường thành thân, còn chưa kịp động phòng thì đã bị gọi đi phục lao dịch.”
Vừa dứt lời, mấy tên nha dịch lập tức cười ồ lên: “Hóa ra là muốn thăm tức phụ nha!”
Triệu Bắc Xuyên đỏ mặt, nhưng vẫn kiên nhẫn nói tiếp: “Tiểu nhân gia ở Loan Câu Thôn, cách đây khoảng ba mươi dặm. Chỉ mong tới lúc có thể về nhà một chuyến, đi về trong ngày, tuyệt không làm chậm trễ công việc.”
Kỳ thật Triệu Bắc Xuyên lần này tới cầu xin nghỉ ngơi, trong lòng lo lắng nhất vẫn là hai đứa nhỏ đệ đệ cùng muội muội hắn ở nhà. Hai hài tử tuổi đều còn nhỏ, mà hắn lại là lần đầu tiên rời nhà đi lao dịch, lòng không yên. Phu lang mới cưới cũng không ở chung ngày nào, còn chưa biết được tính tình ra sao, hắn sợ hai đứa nhỏ ở nhà bị ủy khuất, mà người làm ca ca như hắn lại không hay biết.
Phục lao dịch tuy rằng khổ, nhưng mỗi bảy ngày lại được nghỉ ngơi một hôm. Có điều ngày nghỉ ấy cũng chẳng thể tùy tiện đi xa, quan quy định rõ ràng, chỉ cho phép ở phụ cận nghỉ ngơi, mua ít đồ vật, tắm rửa cho sạch sẽ rồi hôm sau lại tiếp tục làm.
May mà thôn hắn ở cũng không xa chỗ này, nếu nhanh sáng sớm đi thì trời tối là có thể trở lại, chắc cũng không đến nỗi. Tên lại quan hừ lạnh một tiếng, vươn tay tiếp nhận xâu cá trong tay hắn: “Đi thì đi, nhớ mà đi sớm về sớm. Nếu chậm một khắc, đừng trách bản quan không khách khí.”
Triệu Bắc Xuyên liền ôm quyền cúi đầu: “Đa tạ đại nhân thành toàn, tiểu nhân nhất định đúng hạn quay lại, một bước cũng không dám trễ.”
Phục lao dịch mà tự ý rời đi, chẳng khác gì trốn binh. Một khi bị phát hiện, nhẹ thì đánh roi, nặng thì phạt nặng lao hình — ba mươi trượng quất xuống, da tróc thịt bong, không chết cũng mất nửa cái mạng!
Triệu Bắc Xuyên quay về dưới gốc cây hòe già thì đám lao dịch đã cơm nước xong cả, đang túm tụm ngồi dưới bóng cây hóng mát. Bên cạnh chỉ còn lại vài cái thùng gỗ rỗng trơn, chẳng còn hạt cơm nào.
Triệu Quang thấy hắn trở lại, ngạc nhiên nghiêng đầu hỏi: “Ngươi đi đâu vậy? Quần áo ướt như chuột lột thế kia?”
Triệu Bắc Xuyên thuận miệng đáp: “Đi ra sông tắm rửa một cái.”
Triệu Quang cũng không nghi ngờ, chỉ nhíu mày nói: “Ngươi không đi múc cơm, giờ cơm cũng hết rồi. Giữa trưa không ăn cái gì, có đỡ được không đấy?”
Triệu Bắc Xuyên cười cười: “Không có việc gì.”
Triệu Quang nhìn thân thể cao lớn rắn rỏi của hắn, không khỏi thở dài thán phục: “Ngươi đúng là có cái mạng làm việc nặng a, không ăn cơm mà vẫn mạnh như trâu vậy.”
Triệu Bắc Xuyên vóc dáng quả thật nổi bật giữa đám dân phu — thân hình cao lớn, cơ bắp rắn chắc, gương mặt cũng không đến nỗi nào. Không riêng gì cao, sức hắn còn đặc biệt khỏe. Vài năm trước, khi phụ thân hắn vừa mới qua đời, trong thôn có mấy tên lưu manh thừa cơ muốn chiếm lấy ruộng nhà bọn họ, thấy nhà không có nam nhân lớn tuổi, liền nổi tâm tà.
Khi ấy Triệu Bắc Xuyên mới mười ba tuổi, còn chưa lớn hẳn, nhưng đã đứng chắn trước mảnh ruộng nhà mình, ánh mắt bừng bừng: “Ai dám động vào ruộng nhà ta, ta liều mạng với hắn!”
Nào ngờ thật sự có kẻ mặt dày mò đến, kết quả bị Triệu Bắc Xuyên hạ gục trong một chiêu, cưỡi lên người mà đấm tới tấp. Nếu không có bá tánh trong thôn xông tới kéo ra, chỉ sợ tên lưu manh kia đã bị hắn đánh đến bán thân bất toại. Dù được cứu, tên kia cũng không thoát nạn, cánh tay trái gãy gập, đến nay vẫn chưa lành.
Lúc ấy, Triệu Bắc Xuyên mặt lạnh như sương, đối diện với đám người vây quanh, lời nói như đinh đóng cột: “Nay ta đem lời nói rõ ràng, nếu ai không cho huynh muội chúng ta một đường sống, ta liền liều mạng với kẻ đó, khiến hắn mất mạng với ta!”
Thiếu niên khi ấy mặt mày còn chưa thoát đi vẻ non nớt, vậy mà trong ánh mắt đen nhánh kia lại lạnh đến rợn người. Tựa như dã thú trong rừng sâu núi thẳm, tiềm tàng sát ý làm người hít thở không thông.
Từ đó về sau, trong thôn không ai còn dám trêu chọc hắn. Cái danh hung hãn của Triệu Bắc Xuyên cũng theo đó mà truyền khắp cả vùng.
Nghỉ ngơi được nửa canh giờ, tiếng đồng la lại vang lên, đoàn người đành kéo lê thân mình mỏi mệt trở về bên mương, tiếp tục công việc giữa trời nắng gắt. Cùng lúc đó, ở cửa lớn Lục gia — Lục Dao đứng lấp ló ngoài cổng, do dự mãi mà vẫn chưa dám giơ tay gõ cửa.
Sáng nay vừa tỉnh dậy, việc đầu tiên cậu nghĩ đến là quay về Lục gia thôn. Dù sao thân thể này mang họ Lục, trong nhà còn cha mẹ huynh đệ, cậu muốn thử xem có thể mượn được chút bạc, mua nồi đất và thêm ít đồ dùng sinh hoạt hay không.
Thế nhưng nghĩ đến chuyện thân xác này đã đổi hồn, sợ bị nương của nguyên thân phát hiện ra điều gì, trong lòng Lục Dao cứ thấp tha thấp thỏm. Còn chưa kịp kêu, trong sân đã có người đi ra — đúng là nhị ca của nguyên thân, Lục Lâm.
Lục Lâm bởi vì một lần té ngã lúc nhỏ mà chân bị tật, đi lại khập khiễng, nên được miễn phục lao dịch. Vừa thấy cậu, Lục Lâm giật mình: “Lão tam? Ngươi thế nào lại quay về? Không phải đệ phu đã ra ngoài phục dịch rồi sao?”
Nói xong lại nheo mắt đánh giá cậu, trong lòng không khỏi nghi ngờ — hôm cậu xuất giá là chết sống không chịu lên kiệu, cuối cùng cũng bị mẹ lôi kéo cho kịp giờ lành. Sao giờ lại xuất hiện ở đây?
Lục Dao thu lại tâm thần, thử mở miệng: “Nương... còn ở trong nhà chứ?”
Lục Lâm gật đầu, thoáng thả lỏng: “Ở chứ, vào đi.”
Lục Dao cẩn thận bước vào sân, trong lòng âm thầm đánh giá nơi này. Lục gia so với Triệu gia thì rộng rãi hơn hẳn — sân lớn, có bốn gian phòng chính, hai gian nhà kho bên cạnh.
Theo trí nhớ cậu thừa kế được: cậu cùng lão tứ, lão ngũ đều là ca nhi, ba người cùng ở một phòng phía đông. Phụ thân mẫu thân thì ở gian giữa, nhị ca Lục Lâm mang theo thê tử và con ở phòng phía tây, còn lại một gian dùng làm phòng bếp.
“Nương! Lão tam về rồi này!” — Lục Lâm gọi một tiếng.
Chỉ chốc lát sau, Lục lão thái thái từ trong phòng bước ra. Bà là một lão nhân thân hình gầy gò, mặc áo cấm bố màu lam lơ, tóc hoa râm búi chỉnh tề sau đầu, còn cắm một cây trâm bạc rỗng lòng, trông tinh tươm, nghiêm trang vô cùng.
Lão thái thái vừa thấy Lục Dao, sắc mặt lập tức đen lại, miệng mím thành một đường thẳng tắp, giọng nói bén như dao:
“Gả đi rồi là người nhà người ta, phu lang bát nước hắt đi không vớt lại được! Chạy về làm gì? Về sau chớ có chạy về nhà mẹ đẻ!”
Lục Dao biết rõ nương chỉ là miệng độc, tính tình lại cố chấp, liền cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Nương, ta muốn mượn ngài chút bạc.”
“Vay tiền?” Lục lão thái thái nheo mắt, ánh mắt sắc như mũi dao lướt tới, “Mượn tiền làm gì?”
Lục Dao cũng không giấu: “Con lỡ tay làm cháy cái bếp, không có nồi nấu cơm, chẳng còn cách nào ăn uống. Ngài trước cho con mượn ít bạc mua cái nồi mới, đợi phu quân con làm xong lao dịch trở về, con trả lại ngài.”
Nghe đến đây, Lục lão thái thái lập tức chống nạnh, mặt mày dựng ngược: “Ngươi đó, trước kia bảo nấu cơm thì tìm trăm phương ngàn kế trốn việc, giờ mới bước chân vào cửa người ta chưa mấy hôm đã làm cháy nồi đất! Chuyện này mà truyền ra, người ta không cười rụng cả răng mới lạ!”
Lục Dao mặt không đổi sắc, trong lòng thì thở dài — đúng là miệng bà già chua như nước mắm để năm! Nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn cúi đầu: “Vâng vâng, nương dạy phải. Là con sai rồi, con biết rồi. Sau này sẽ sửa.”
Lục lão thái thái hơi sững lại — tam tiểu tử này từ nhỏ quật cường, xưa nay chưa từng cúi đầu nhận sai, giờ đột nhiên lại mềm mỏng như vậy, bà không khỏi thoáng ngơ ngác một chút. Sắc mặt vì thế cũng dịu đi đôi phần.
“Cần gì mua nồi mới, nhà còn cái cũ để xó lâu rồi. Chờ lát bảo nhị ca ngươi mang qua cho.”
Lục Dao thở phào một hơi, mục đích đạt được là được, không tính toán nhiều, liền gật đầu cảm ơn: “Đa tạ nương.”
“Hừ, dù sao cũng là ta rứt ruột đẻ ra...” — Lục lão thái thái miệng nói như thể oán trách, nhưng trong lòng thật ra mềm ra một mảng. Ngày hôm qua nghe người trong thôn đồn đãi hắn vừa gả qua đã treo cổ, bà lo đến cả đêm không chợp mắt. Hôm nay đang tính ra đường xem, ai dè người lại tự tìm về.
“Vào ăn cơm rồi hẵng đi.”
Lục Dao cũng không khách sáo, theo bà bước vào phòng chính. Quả thật Lục gia so với Triệu gia thì sạch sẽ tươm tất hơn nhiều. Nhưng nghĩ lại bên kia chỉ có một nam nhân lo cho hai đứa nhỏ, không dễ dàng gì, nếu đòi hỏi quá chỉ thêm nặng gánh.
Trong lúc Lục Dao đánh giá căn phòng, Lục lão thái thái cũng đang âm thầm đánh giá nhi tử mình. Vừa trông thấy vết hằn trên cổ cậu, mũi bà liền chua xót, nước mắt suýt nữa rơi xuống. Nhưng bà lại nhịn, đổi thành một đấm bất ngờ nện lên vai cậu.
“Á!” Lục Dao kêu thảm một tiếng, không phải đau mà là bất ngờ quá thể.
“Ngươi có bản lĩnh lắm! Còn học theo người ta đi treo cổ dọa người? Có phải ngại bà già này còn chưa chết đủ sớm không?!”
Lục Dao đưa tay xoa cổ, thần sắc có phần ngượng ngùng. Trong lòng nghĩ thầm: Không thắt cổ thì mình cũng có xuyên qua nổi đâu.
“Cái thằng miệng rộng như cóc đó có gì hay? Đáng để ngươi sống chết vì hắn sao?”
Lời này của lão thái ám chỉ Hứa Đăng Khoa – tên thư sinh trên trấn, vừa có bộ răng hô vừa miệng rộng, nhìn kỹ đúng là có vài phần giống cóc thật.
Lục Dao cũng muốn hỏi nguyên thân rốt cuộc là nhìn trúng Hứa Đăng Khoa điểm nào, nhưng lời ấy cậu không dám nói ra miệng, sợ bị nghi ngờ. Chỉ đành học theo giọng điệu của nguyên thân, lắp bắp: “Hứa đại ca... huynh ấy... cũng có điểm tốt mà...”
Chưa dứt lời đã bị lão thái giơ tay đấm thêm một phát. “Ngươi đúng là đồ đầu óc hồ đồ! Giờ đã gả làm phu lang người ta rồi, sau này còn dám lén lút qua lại với tên họ Hứa kia, đừng trách ta không nhận đứa con này nữa!”
“Con biết rồi...” Lục Dao rụt cổ, ngoan ngoãn đáp lời.
Lão thái càng nói càng tức, giơ tay chỉ vào mũi cậu, mắng tiếp: “Hồi trước là do ta quá nuông chiều ngươi, mới khiến ngươi sinh ra cái tính lười biếng, không biết làm, không biết sống. Dưới ngươi còn hai đứa em trai chưa thành thân, nếu ngươi dám làm gì ảnh hưởng đến thanh danh của chúng nó, ta coi như không có đứa con như ngươi!”
Nguyên thân lúc nhỏ bị một trận phong hàn nặng, mà thời buổi đó thuốc men thiếu thốn, một trận bệnh là có thể mất mạng. Lão thái thái thương con, ngày đêm vất vả chăm nom suốt một tháng mới cứu được, từ đó liền nuông chiều cậu hơn người khác, cái gì cũng nhường nhịn. Không ngờ càng nuông càng hỏng, dưỡng thành một thân tật xấu.
Lục Dao bị mắng không dám cãi, ai bảo cậu chiếm thân thể người ta chứ? Chỉ có thể cúi đầu nghe răn dạy. Đợi lão thái mắng đã đời, cậu cũng chẳng dám ở lại ăn cơm, vội vội vàng vàng theo nhị ca sang nhà kho lấy cái nồi cũ, rồi mang về nhà chồng để dùng tạm.