Lục Dao bất lực đứng bên cạnh bệ bếp, trong lòng thật sự không ngờ cái nồi đất lại mỏng manh đến thế — mới đun chưa được bao lâu đã bị cậu làm nứt toác. Mới ngày đầu tiên gả đến đây mà đã làm hỏng nồi nhà phu quân, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, thể nào cũng sẽ bị người trong thôn cười chê cả tháng trời.
Nhưng không có nồi thì không thể nấu cơm, mà cũng không thể cứ nhịn đói mãi được. Thật sự không còn cách nào khác, Lục Dao đành phải ra ngoài tìm người giúp đỡ.
Nhà đối diện là nơi ở của Triệu bà bà, bên phải là nhà của Điền nhị tẩu. Cả hai nhà này đều có quan hệ khá tốt với nhà phu quân. Lục Dao suy nghĩ một lúc rồi quyết định đến gõ cửa nhà đối diện trước.
Triệu bà bà lúc đó cũng đang nhóm lửa nấu cơm, vừa thấy Lục Dao đến thì vội vàng đứng dậy, nhiệt tình đón người vào nhà. "Tiểu phu lang, sao con lại đến đây?”
Lục Dao ngượng ngùng gãi đầu, giọng có chút lúng túng: “Con muốn mượn nồi nhà bà bà dùng tạm một chút…”
Triệu bà bà cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu nói: “Chờ ta nấu cơm xong rồi, con lấy mà dùng.”
“Dạ, dạ, cảm ơn Triệu bà bà.” Lục Dao sợ mình lại lỡ tay làm hỏng nồi nhà người khác, nên dứt khoát ngồi xổm bên cạnh, cẩn thận quan sát cách bà nhóm lửa.
Hóa ra nồi đất cũng không khó dùng như cậu tưởng, chỉ cần chú ý điều chỉnh lửa không được quá to, củi khô cũng không nên nhét quá nhiều một lúc. Phải kiên nhẫn đun cho đều lửa, để nồi nóng từ từ mới nấu được đồ ăn chín đều, không bị nứt.
Triệu bà bà vừa nhóm lửa vừa trò chuyện: “Đại Xuyên là ta nhìn nó lớn lên đấy. Đứa nhỏ đó số khổ lắm. Nương nó mất sau khi sinh lão tam, chưa được một năm thì cha nó lại bị ngã gãy chân khi đốn củi trên núi, rồi cũng mất theo.”
Lục Dao khẽ giật mình, im lặng lắng nghe bà kể về hoàn cảnh nhà phu quân — người vừa mới cưới mà còn chưa kịp gặp mặt.
“Khi ấy nó mới mười mấy tuổi, muội muội mới ba tuổi, tiểu đệ thì còn chưa cai sữa. Một mình nó gánh vác cả cái nhà. Nói không phải khó nghe chứ, đến người lớn cũng chưa chắc cáng đáng nổi hoàn cảnh như vậy.”
Lục Dao lặng lẽ gật đầu. Đời trước lúc bằng tuổi hắn, mỗi ngày cậu còn bận nghĩ cách giấu bố mẹ để ăn vụng đồ cay, nào có phải lo toan chuyện nuôi cả gia đình như thế này…
Triệu bà bà lại nói tiếp: “Khi ấy ta còn khuyên nó đem đứa nhỏ cho người ta nuôi. Những năm chạy nạn trước có không ít quả phụ không có con, đưa cho họ biết đâu còn giữ được mạng.”
“Chính là Đại Xuyên nhất quyết không đồng ý,” Triệu bà bà vừa nói vừa xoa khóe mắt, “Nó nói mình là đại ca, cho dù đói chết cũng không thể bỏ rơi đệ đệ.” Hiện giờ coi như đã qua giai đoạn khốn khó, hai đứa nhỏ cũng lớn cả rồi, Đại Xuyên cũng đã cưới được phu lang.
Lục Dao âm thầm nghĩ, nếu không phải mình xuyên tới, thì phu lang người ta chính là cỏ trắng, số mạng của người này thật đúng là đủ khổ.
Triệu bà bà nấu cơm cũng nhanh, nhà chỉ có một mình nên nấu ít, một bữa cơm đơn giản chỉ có một bát cháo ngô loãng với vài cọng rau xanh nổi lềnh bềnh.
“Lửa ta để nguyên đấy, con cứ dùng nồi luôn đi.”
“Dạ vâng.”
Lục Dao vội vàng chạy về nhà múc nửa chén ngô, rồi nhớ đến hai đứa nhỏ bên ngoài, liền tiện tay múc thêm hai nắm nữa.
Trong sân, Triệu Tiểu Đậu nhìn thấy Lục Dao bưng bát quay lại nhà Triệu bà bà, liền nhỏ giọng hỏi: “A tỷ, hắn làm gì thế?”
Triệu Tiểu Niên lắc đầu: “Không biết, đi qua nhìn xem!”
Hai đứa nhỏ nhón chân lén lút đi theo sau lưng Lục Dao, lặng lẽ rón rén ghé tai vào cửa, lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Triệu bà bà cười nói: “Nồi ta đã quét sạch rồi, con cứ dùng luôn đi.”
“Dạ, cảm ơn bà bà.” Lục Dao mang phần ngô đã rửa sạch đổ vào nồi, thêm nửa nồi nước, bắt chước cách Triệu bà bà làm lúc nãy mà từ từ thêm củi vào.
Triệu bà bà vừa nhóm lửa vừa nói: “Hôm qua Đại Xuyên đi vội quá, chưa kịp nói được mấy câu với con, lại gặp chuyện như vậy...”. Nói đến đây, bà dừng một chút rồi nói tiếp: “Đại Xuyên là đứa bé ngoan, con ở với nó lâu rồi sẽ biết. Ngàn vạn lần đừng dại dột làm chuyện ngốc nghếch nữa.”
Lục Dao hiểu bà đang ám chỉ gì, liền ho nhẹ một tiếng rồi đáp: “Bà bà nói rất đúng, sống tốt còn hơn là bỏ mạng vô ích.”
Triệu bà bà vỗ vỗ lên tay cậu, cười nói:“Biết nghĩ vậy là tốt rồi! Ráng mà sống cho đàng hoàng, sang năm sinh cho nó một đứa con, rồi cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp.”
Chuyện sinh con, Lục Dao thật sự không mấy để tâm. Dù sao trong suy nghĩ cậu vẫn là một người đàn ông, làm sao có thể sinh con được? Quá vô lý rồi…
Lúc này, cậu hỏi sang chuyện khác: “Bà ơi, trong nhà bà chỉ có một mình thôi sao?”
“Lão nhân trong nhà cũng đi lao dịch rồi, đi cùng Đại Xuyên. Còn có một đứa con gái, sớm đã gả đi, chỉ lễ tết mới về thăm. Trước đây, nhà ta còn hai đứa con trai, nhưng đứa lớn chết trên đường chạy nạn, đứa nhỏ thì mấy năm trước bị bệnh, cũng không qua khỏi...”
Nhắc đến hai đứa con đã mất, trên gương mặt Triệu bà bà lại không hiện rõ nét bi thương, có lẽ nước mắt đã sớm cạn khô từ lâu rồi.
Bà năm nay mới chỉ khoảng 45 tuổi, ở hiện đại thì vẫn là độ tuổi trung niên. Nhưng trong xã hội phong kiến lạc hậu này, bà đã tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, dấu tích của năm tháng khổ cực như được chạm khắc trên khuôn mặt.
“Mọi người là từ nơi nào chuyển đến đây vậy?” Có vẻ vì đã lâu không có ai trò chuyện, Triệu bà bà trở nên cởi mở hơn, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
“Ta và cha Đại Xuyên đều là dân Thanh Châu. Mấy năm trước bên đó loạn lạc, Kính Vương nổi dậy khiến dân chúng chết vô số, từ Bắc Ấn đến Bình Châu, Sơn Dương... nhiều nơi bị diệt sạch. May sao khi đó Thanh Châu tránh được thiên tai, dân chúng mới rủ nhau bỏ xứ tìm đường sống.”
“Lúc ấy, cả thôn Triệu gia chúng ta hơn ba trăm người rời đi cùng nhau, nhưng đi nửa đường thì gặp lũ, mọi người tản mác cả. Đại nhi tử của ta cũng mất mạng khi đó...”
“Sau đó, chúng ta đến được nơi này. Dù rằng vùng này đất đai kém màu mỡ, mùa đông rét hơn nhiều, nhưng ít ra còn giữ được mạng. Thế là cả nhóm quyết định dừng lại, cắm rễ ở đây.”
Lục Dao nghe mà lòng trầm xuống. Ở thời đại này, con người sống như cỏ rác, chỉ cần có thể tồn tại yên ổn đã là một chuyện vô cùng khó khăn.
Lúc này, từ nồi đất tỏa ra hơi nóng, cháo ngô cũng vừa chín.
“Các ngươi nếu đói thì về nhà lấy chén đi, ăn chút đồ lót bụng.” Lục Dao quay đầu hướng về phía hai đứa nhỏ ngoài cửa nói vọng ra.
Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu đang nấp ngoài cửa thì sững người.
“A tỷ... hình như hắn nói chuyện với tụi mình?”
“Chắc là vậy…”
Hai đứa liếc nhìn nhau, bụng cũng đồng loạt réo lên “rột rột”, rồi vội vàng quay đầu chạy về nhà lấy chén. Chẳng mấy chốc, hai đứa đã bưng hai cái bát to quay trở lại.
Lục Dao múc cháo đầy bát cho cả hai, phần còn lại trong nồi là của mình. Ba người vây quanh bệ bếp, vừa húp cháo vừa trò chuyện rì rầm.
Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu vừa ăn vừa len lén quan sát Lục Dao. Thấy cậu ăn uống như người bình thường, trong lòng cả hai mới nhẹ nhõm. Quỷ làm sao biết ăn cơm chứ? Có lẽ… tân tẩu tử thật sự còn sống.
Trong lòng Lục Dao vụng trộm thấy vui, hai đứa nhỏ này đúng là mang hết tâm tư treo lên mặt. Nhưng niềm vui chẳng giữ được lâu, cậu lập tức cau mày — nồi trong nhà vẫn còn bị thủng, ngày mai nấu cơm kiểu gì đây? Không thể nào mỗi ngày đều sang nhà người khác mượn bếp được.
“Bà bà, trên trấn có chỗ nào bán nồi đất không ạ?”
“Trên trấn có chứ” Triệu bà bà trả lời, “Loại lớn năm mươi văn, loại nhỏ ba mươi văn. Ngươi định mua cái mới à?”
Lục Dao gật đầu, xấu hổ nói: “Thật không dám giấu, lúc nãy ta không cẩn thận làm cháy thủng nồi trong nhà…”
“Cái gì?! Cháy thủng nồi?!” Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu cùng lúc la lên, ánh mắt tròn xoe nhìn Lục Dao như gặp quỷ. Mặt Lục Dao lập tức đỏ như gấc chín.
Triệu bà bà cũng bất đắc dĩ thở dài. Một cái nồi đất chẳng phải rẻ rúng gì — người dân trong thôn không có nghề phụ, quanh năm nhờ vào mấy mảnh ruộng mới gom góp được chút tiền, mỗi năm dư cũng không được vài trăm văn. Vậy mà tiểu phu lang này mới vừa gả đến ngày đầu tiên đã làm cháy hỏng nồi, xem ra cũng không phải người đảm đang gì cho cam…
Sau bữa cơm, Lục Dao rửa sạch nồi đất giúp Triệu bà bà, rồi cầm bát về nhà. Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu về trước một bước, lúc này đang vây quanh bệ bếp, nhìn chằm chằm cái nồi cháy đen, chính giữa còn có một cái lỗ to bằng nắm tay.
Triệu Tiểu Đậu nhíu chặt đôi lông mày, trông như hai dấu ngoặc nhăn nhó treo lơ lửng trên mặt. “Tỷ ơi, giờ phải làm sao? Sau này chúng ta nấu cơm kiểu gì…”
Triệu Tiểu Niên cũng lắc đầu: “Ta cũng không biết. Đành đợi đại ca về rồi tính.”
Vừa bước vào nhà, Lục Dao liền thấy hai đứa nhỏ đang mặt mày ủ rũ. Cậu ngượng ngùng cười, nói: “Ngày mai ta sẽ lên trấn mua cái nồi mới về.”
Triệu Tiểu Niên liếc nhìn cậu, ngờ vực hỏi: “Ngươi có tiền sao?”
Lục Dao lắc đầu. Cậu không có, nhưng nhà mẹ đẻ thì chắc là có. Ngày mai về đó mượn thử chút xem sao…
Một bữa cơm tuy đơn sơ nhưng cũng khiến hai đứa nhỏ thay đổi chút ít thái độ, tuy vậy trong lòng vẫn còn dè chừng.
Tối đến, khi đi ngủ, Triệu Tiểu Niên kéo đệ đệ sang nhà Triệu bà bà ngủ. Hai đứa vẫn còn ám ảnh chuyện “thắt cổ” hôm trước. Lục Dao cũng không miễn cưỡng — dù sao cậu cũng chưa quen ngủ chung với người lạ.
Nằm co ro trên chiếc giường đất cứng như đá, đắp tấm chăn cũng cứng như vậy, Lục Dao cứ ngỡ mình sẽ không thể nào ngủ được. Thế mà vừa đặt đầu lên gối, chưa bao lâu đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong mơ, cậu thấy mình quay lại kiếp trước — thân thể nằm sõng soài giữa đường, máu tươi thấm đẫm cả quần áo, nhuộm đỏ thành nâu sẫm. Xung quanh có người la hét kêu cứu, có kẻ đứng xem náo nhiệt, cũng có người giơ điện thoại lên quay video, vừa quay vừa gửi đi cho bạn bè, người thân.
Chẳng bao lâu sau, xe cứu thương tới, Lục Dao được mấy nhân viên y tế khiêng lên cáng, đưa đi bệnh viện. Cậu lặng lẽ đi theo phía sau, đến khi tới nơi thì thấy mấy người chị của mình đã chạy đến.
Chị cả đôi mắt sưng đỏ, hiển nhiên là đã khóc từ lúc trên đường tới. Chị hai và chị ba nắm chặt tay nhau, sắc mặt căng thẳng, đầy lo lắng chờ đợi trước cửa phòng phẫu thuật.
Mấy tiếng sau, bác sĩ bước ra khỏi phòng, gương mặt ông mệt mỏi, lắc đầu nhìn các chị. Lục Dao biết kết cục này, nhưng lòng vẫn đau như cắt — đời mình kết thúc chóng vánh như vậy sao?
Chị cả vừa nghe liền lật mí mắt, ngất xỉu tại chỗ, mấy người còn lại òa khóc, vội vàng đỡ dậy. Lục Dao hoảng hốt đưa tay ra muốn đỡ chị, nhưng tay chỉ xuyên qua cơ thể. Từ nhỏ đến lớn, đây chính là người thân cận nhất với cậu.
Cha mẹ sinh Lục Dao khi đã ngoài bốn mươi, lúc đó chị cả cũng đã đến tuổi bàn chuyện hôn nhân. Bỗng dưng xuất hiện một đứa em út phá vỡ mọi kế hoạch, chị đành phải gánh lấy trách nhiệm làm “chị cả” kiêm luôn nghĩa vụ làm mẹ, đỡ đần cha mẹ nuôi nấng cậu.
So với cha mẹ già yếu, chị còn giống mẹ ruột hơn — chăm sóc, dạy dỗ, nghiêm khắc bảo ban. Vì cậu mà chị đến tận ngoài ba mươi mới lập gia đình, sinh con. Giờ cậu ra đi như thế này, không biết chị sẽ đau lòng đến mức nào... Lục Dao nghẹn ngào khóc không thành tiếng.
Trong cơn khóc, mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ, rồi đột ngột chuyển sang một cảnh tượng khác.
Một người đàn ông mặc áo dài màu xanh đá đứng quay lưng lại, đang đọc diễn cảm một bài cổ văn. Giọng hắn lúc cao lúc thấp, vừa đọc vừa rung đùi đắc ý: “Chi, hồ, giả, dã…” — khiến người nghe phát bực.
Phải mất một lúc lâu hắn mới đọc xong, chậm rãi xoay người lại. Trước mắt Lục Dao là một khuôn mặt tròn vo, răng hô, cái miệng chiếm gần nửa gương mặt. Người kia cười toe toét, nói:
“A Dao, chờ ta thi đậu cử nhân rồi sẽ cưới ngươi!” Nói xong liền chu cái môi dày cộp tiến lại, định hôn cậu một cái.
Lục Dao sợ đến mức hô to một tiếng, bừng tỉnh khỏi mộng. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào nhà, nhìn căn phòng xám xịt cậu mới nhận ra chính mình đã xuyên qua.