Chạng vạng, Lục phụ mới trở về. Mấy ngày gần đây, trấn trên có một hộ phú gia đang sửa lại phòng cưới, thuê vài người đến dựng nhà. Mỗi ngày trả công hai mươi văn, Lục phụ đã làm được bảy tám hôm, cũng sắp xong việc.
Trong bữa cơm chiều, Lục mẫu đem chuyện ban ngày kể lại một lượt. “Vợ lão nhị hôm nay lại giận dỗi ta vì cho lão tam vay tiền.”
Lục Quảng Sinh kẹp miếng rau bỏ vào bát, không hé răng. Việc lớn nhỏ trong nhà đều do lão bà làm chủ, ông chỉ biết lo đi làm kiếm tiền. Lục mẫu càng nói càng ấm ức: “Ngươi nói thử xem, cái bộ dạng lão tam kia, đến vay tiền ta có thể không đưa sao? Vì cái tú tài kia, hắn còn dám treo cổ tự vẫn, vạn nhất lại làm bậy thì sao? Một mạng người đó!”
Lục Quảng Sinh nhàn nhạt nói: “Đều do bà chiều mà ra.”
“Phải rồi phải rồi, đều tại ta!” – Lục mẫu đập đũa xuống bàn, tức đến phát đau ngực – “Lục Dao chẳng phải cũng là con trai ông sao? Nếu năm đó nó không bệnh nặng suýt chết, tôi có đến mức phải nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa không?”
“Thôi được rồi, giờ thì sao?” – Ông rót thêm nước uống, giọng điệu vẫn đạm mạc như cũ.
“Vừa hay ban ngày nó có qua, đem tiền trả lại rồi.”
“Vậy chẳng phải xong chuyện rồi sao?” – Lục Quảng Sinh liếc bà một cái – “Tức phụ Lão nhị có làm loạn nữa thì bà cũng răn dạy đôi câu. Có ăn có mặc là được rồi, đừng suốt ngày nhìn chằm chằm vào chút tiền trong nhà.”
Cơm nước xong, ông đưa bát cho lão bà: “Thêm cho tôi chén nữa.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play