Bởi vì ban ngày nghĩ ngợi quá nhiều chuyện không nên nghĩ, đêm đến Lục Dao liền mộng xuân nửa đêm, tỉnh lại yết hầu lại vừa khô vừa ách. Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu đã dậy từ sớm, đang ở trong sân cho đàn gà con ăn.

Lục Dao ngồi trên giường đất hồi tưởng lại một chút dư vị trong mộng, bụm mặt, không nhịn được mà âm thầm mắng mình nông cạn. Mới nhìn người ta có mấy lần đã bị mê đến hồn xiêu phách lạc, thật sự là quá mất mặt! Cậu thay bộ quần áo, bưng theo thau gỗ, lặng lẽ đi ra bờ sông giặt đồ.

Vừa đến gần bờ sông, mơ hồ đã nghe thấy có người đang bàn tán về mình, Lục Dao lập tức hạ thấp bước chân, chậm rãi tiến lại gần. “Lục gia tiểu lang đúng như ngươi nói, thật sự không biết liêm sỉ như vậy sao?”

“Còn phải hỏi? Ta chính mắt nhìn thấy hắn cùng tên tú tài kia kéo kéo lôi lôi, còn nói cái gì 'không phải ngươi thì ta không gả' nữa kìa!”

“Ôi, đáng tiếc cho Đại Xuyên, người tốt như vậy mà lại cưới phải cái ca nhi lả lơi ong bướm như thế.”

“Ai nói không đúng chứ! Nhưng các ngươi cũng biết tính tình Đại Xuyên rồi đấy, mắt hắn không dung nổi hạt cát, ta chỉ vừa nói mấy câu, sắc mặt hắn đã đen như đít nồi. Chờ lao dịch trở về, chắc chắn là sẽ hưu người.”

“Loảng xoảng!” Một tiếng vang lớn vang lên, Lục Dao dứt khoát ném luôn cái chậu gỗ ngay bên chân Tống quả phu.

“Ai da!” Tống quả phu bị dọa nhảy dựng, vừa định mở miệng chửi thì thấy là Lục Dao, đành hậm hực ngậm miệng, ôm lấy chậu rửa mặt lùi sang một bên. Mấy người còn lại thì lén đánh giá Lục Dao, cúi đầu khe khẽ thì thầm.

Lục Dao vừa giặt đồ, trong đầu vừa suy nghĩ. Tống quả phu làm sao biết chuyện cậu và Hứa tú tài? Chẳng lẽ hôm qua cũng ở quán mì?

Cậu và tên tú tài kia đã sớm không còn liên quan, thế mà bị đồn đại như thể hai người đã thề hẹn trăm năm với nhau không bằng. Càng nghĩ càng tức, cậu căn cứ theo nguyên tắc “thà nổi điên chứ không uất ức”, liền lạnh giọng nói: “Có vài người ấy à, chồng chết chưa bao lâu đã bắt đầu nhớ thương tướng công nhà người khác, không biết soi gương xem mình là cái thể loại gì.”

Tống quả phu nghe thấy, tay run lên làm cây chày rơi vào thau nước, lớn tiếng quát: “Ngươi mắng ai đó?” Lục Dao ngoài cười nhưng trong không cười: “Đừng vội nổi giận, ta có chỉ đích danh ai đâu, chẳng lẽ ngươi cảm thấy lời ta giống như đang nói mình à?”

Tống quả phu phỉ nhổ một tiếng: “Ngươi cứ càn rỡ đi, chờ Đại Xuyên trở về xem ngươi có đẹp mặt không!”

“Vậy thì không phiền ngài lo lắng,” Lục Dao cười lạnh, “cho dù Đại Xuyên có hưu ta, cũng tuyệt đối không cưới loại giày rách không ai thèm như ai kia.”

“Ngươi mắng ai là giày rách hả?”

“Sao lại nổi nóng thế? Ta có chỉ tên ai đâu, ngươi lại gấp gáp nhận vào người như vậy, chẳng lẽ cảm thấy mình hợp vai?”

Bên cạnh có người nhịn không được bật cười thành tiếng, không ngờ Lục gia tiểu lang lại nhanh miệng, mồm mép sắc sảo đến thế.

“Ngươi…!” Tống quả phu tức đến đỏ cả mặt, ôm chậu giặt đồ, tức hổn hển bỏ đi.

Hắn vừa đi, mấy phụ nhân đang xem náo nhiệt cũng lần lượt rút lui, chỉ còn lại một mình Lục Dao đứng đó, vừa giặt đồ vừa cười lạnh. Chính mình cũng từng chết qua một lần, còn sợ gì mấy bà tám ở thôn này? Tức chết mới đáng!

Chỉ là… tướng công tiện nghi kia, liệu có tin mấy lời đồn bậy không? Cái miệng Tống quả phu này đúng là quá độc! Nghĩ đến người mình thầm mến — khối “thịt ba chỉ” mê người kia còn chưa kịp gắp vào miệng đã bị kẻ khác nhớ thương, trong lòng Lục Dao liền dâng lên một trận nghẹn khuất.

Giặt đồ xong trở về nhà, Triệu Tiểu Niên liền chạy đến báo: “Tẩu tử, có một con gà con không chịu ăn, ngươi mau tới xem có phải bị bệnh không!” Lục Dao thay y phục xong liền đi theo Triệu Tiểu Niên đến chuồng gà, quả nhiên thấy một con gà con ủ rũ ngồi rúc trong góc.

Bắt lên xem, phát hiện mông nó dính đầy phân, sờ thử cổ, lại thấy trong diều gà vón cục đầy thức ăn chưa tiêu hóa.

“Các ngươi cho ăn quá nhiều, gà con no bụng đến hỏng luôn rồi, hôm nay không cần cho thức ăn nữa.”

“Nga” Hai đứa nhỏ gật gật đầu, cẩn thận tiếp nhận gà con từ trong tay cậu, thả vào chuồng.

Buổi sáng không có việc gì làm, Lục Dao bắt đầu cân nhắc đến chuyện buôn bán. Trong khoảng thời gian sống ở thôn, bá tánh phần lớn đều trông chờ vào đồng ruộng để sinh hoạt, quanh năm suốt tháng cũng không kiếm được mấy đồng tiền. Huống hồ là cơm thiên hạ, mưa thuận gió hoà còn đỡ, một khi gặp phải thiên tai, tất cả đều chết thẳng cẳng.

Lục Dao là người hiện đại, tư duy cũng theo đó mà khác biệt, luôn cảm thấy chỉ ăn không ngồi rồi thế này không phải là cách hay. Nhưng làm ăn buôn bán gì mới là vấn đề lớn. Phát minh công cụ thì cậu không biết, mở cửa hàng lại không có vốn, bán đồ ăn thì có vẻ không tệ, nhưng bán món gì mới có thể kiếm được tiền đây... Đúng rồi, đậu hủ!

Hôm qua cậu có lên trấn trên muốn mua đậu hũ, kết quả đi hai vòng mà không thấy nhà nào bán, còn đặc biệt hỏi thăm ở quán ăn, thế mà ông chủ lại không biết đậu hũ là cái gì.

Việc này khiến Lục Dao kinh ngạc không thôi. Không biết là do triều đại này chưa phát minh ra đậu hủ, hay là món ăn này chưa được truyền đến vùng này. Dù sao thì ở thế giới trước của cậu, từ xưa đến nay đậu hủ đều là món ăn rất phổ biến trong dân gian.

Đậu hủ có hương vị thanh mát, kết cấu mềm mịn, vị ngon tinh tế, dinh dưỡng lại phong phú. Dù là dùng để trộn gỏi, hấp, nấu canh hay xào nấu đều rất ngon. Hơn nữa, đậu hủ còn có rất nhiều sản phẩm phụ như sữa đậu nành, tàu hủ ky, tào phớ, ngay cả bã đậu sau khi vắt nước cũng có thể dùng làm thức ăn cho gia súc — đúng là món ăn hoàn hảo.

Phương pháp làm đậu hủ cũng không khó. Đời trước, cậu từng xem một loạt video nông thôn của một bác chủ kênh chuyên làm đồ truyền thống, nhờ vậy cũng học lỏm được không ít. Hiện giờ có thể đem ra dùng thử rồi!

Càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng này rất ổn. Giá đậu tương so với ngô còn rẻ hơn, một đấu ngô có thể đổi được một đấu rưỡi đậu tương. Ở đây, dân thường phần lớn đem đậu tương nấu thành cơm đậu, cũng có người nghiền thành bột để làm bã đậu tử ăn.

Tuy nhiên, đậu nành ăn nhiều thì dễ đầy bụng sinh hơi, người có dạ dày yếu ăn vào rất khó chịu, vì vậy chỉ có dân nghèo mới ăn loại này, nhà khá giả thì tuyệt đối không động đến. Đậu nành có thể dùng ngô để đổi, chỉ còn thiếu cối đá mài đậu.

Trong thôn thật ra có một cối đá lớn chuyên dùng để mài lúa mạch, mỗi năm sau vụ thu hoạch, dân trong thôn đều xếp hàng ra đó mài bột. Nhưng nghĩ kỹ lại, Lục Dao liền gạt bỏ ý định dùng chung cối đá mài trong thôn để làm đậu hủ — đá mài ấy là của công, một hai lần thì không sao, nhưng nếu ngày nào cũng dùng thì thế nào cũng bị người ta dị nghị. Thôi thì tự bỏ tiền làm một cái nhỏ của riêng mình còn hơn.

Ngoài cối đá mài thì còn cần vài dụng cụ khác, như vải lọc đậu hủ. Thứ này có thể dùng vải bố thay thế, nhưng trong nhà hiện giờ không có miếng nào thích hợp, Lục Dao dự định lên trấn trên mua một tấm về.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đậu hũ muốn ngon thì phải dùng nước chát để điểm, mà nước chát chính là nguyên liệu chuẩn nhất để làm đậu hũ. Đây là phụ phẩm từ quá trình luyện chế muối ăn, có tính độc, ở thời cổ đại lại không dễ mua, chỉ có thể dùng thạch cao thủy để thay thế.

Tuy thạch cao làm ra đậu hũ có phần kém hơn về mùi vị, nhưng giá thành rẻ, thứ này có thể mua ở hiệu thuốc với tên gọi là “hàn thủy thạch”. Còn một món nữa là máng ép đậu hũ – cái khuôn để nén đậu thành khối. Món này thì cậu không tự làm được, phải tìm người giúp mới xong.

Lục Dao nghĩ ngợi một lúc, từ trong hòm lấy ra một trăm văn tiền, dặn dò hai đứa nhỏ vài câu rồi vác sọt, quay về nhà mẹ đẻ. Đây là lần đầu tiên sau hai ngày cậu trở về nhà mẹ đẻ, vừa đi vừa hát ca, tâm tình so với trước giờ chưa từng nhẹ nhõm đến vậy.

Nói thật, từ khi xuyên đến đây, trong lòng cậu luôn mơ hồ, cứ cảm thấy mình và thời đại này như có một bức tường vô hình ngăn cách. Tuy dần dần đã quen với cách sống thời cổ, nhưng mãi vẫn không tìm được phương hướng cho cuộc đời mới này. Chẳng lẽ về sau cậu cũng phải như những phụ nữ trong thôn, sinh con dưỡng cái, cả đời nương nhờ vào đàn ông mà sống?

Ở triều đại này, ca nhi giống như nữ nhân, địa vị rất thấp. Nếu nhà chồng không vừa ý, có thể bị bỏ bất cứ lúc nào. Mà ca nhi sau khi bị hưu thì cuộc sống chẳng khác nào đi vào ngõ cụt — nếu nhà mẹ đẻ còn thương thì đỡ, không thì chỉ còn nước vào chùa sống nốt quãng đời còn lại.

Thử hỏi Lục Dao có thể chấp nhận cuộc đời như vậy sao? Dĩ nhiên là không! Cho nên việc làm đậu hũ với cậu mà nói là một loại giải thoát, là niềm hy vọng. Bất cứ thời đại nào, năng lực sản xuất cũng sẽ quyết định địa vị xã hội. Nếu có một sự nghiệp trong tay, dù sau này có thật sự bị Triệu Bắc Xuyên bỏ, cậu vẫn có thể tự sống cuộc đời tốt đẹp của mình.

Nửa canh giờ sau, Lục Dao đã đứng trước cửa nhà mẹ đẻ. Lần này không cần gõ cửa, cổng đã mở sẵn. Chưa bước vào sân đã nghe thấy bên trong vọng ra tiếng cãi vã.

“Con biết nương thương tam đệ, nhưng nhà mình lớn thế này, ai chẳng mở miệng ra là cần cơm ăn? Hắn chưa gả đi, nương đã thiên vị hắn. Giờ gả ra ngoài rồi, nương vẫn cứ một lòng một dạ hướng về hắn. Cảm tình chúng con – con của nương – là nhặt từ đầu đường về đấy à?”

“Thôi được rồi, Xuân Dung, nàng đừng nói nữa.” Lục Lâm kéo vợ mình ra khỏi phòng. Lục mẫu trầm mặt nói: “Con đừng kéo nó! Để nó nói hết đi! Còn điều gì bất mãn thì cứ nói hết ra!”

Hồ Xuân Dung giọng lập tức nghẹn lại, ấm ức đến mức rơi nước mắt: “Nương nói lời này chẳng khác nào lấy dao rạch vào tim con! Từ lúc con gả vào nhà, chuyện lớn chuyện nhỏ đều do ngài lo liệu, ngài còn giúp tụi con chăm sóc hài tử, con làm sao có thể bất mãn với ngài được chứ?”

Nghe vậy, sắc mặt Lục mẫu cũng dịu xuống đôi chút: “Vậy hôm nay con náo loạn đến nông nỗi này là vì cớ gì?”

Chuyện này nói ra thì cũng không phải chuyện gì lớn. Nhà họ Lục vốn có một cái nồi cũ vẫn luôn đặt trong nhà kho, không ai dùng đến. Mấy ngày trước, Hồ Xuân Dung về nhà mẹ đẻ, thấy nồi nhà mình đã nát đến không dùng nổi, bèn tính mang cái cũ bên nhà chồng về thay thế. Kết quả khi nói với trượng phu, Lục Lâm lại bảo cái nồi đó bị tam đệ – tức Lục Dao – cầm đi rồi, vì nồi nhà bên đó bị cháy hỏng.

Trong lòng Hồ Xuân Dung tuy hơi khó chịu, nhưng cũng chẳng nói gì. Nào ngờ sáng nay lúc đang ăn cơm, vô tình nghe được bà bà và cha chồng nhắc đến chuyện Lục Dao vay tiền. Tức khắc như lửa đổ thêm dầu.

Phải biết rằng, nhà họ Lục chưa phân gia, tất cả tiền nong đều gom lại một chỗ. Nói cách khác, tiền nàng và Lục Lâm cực khổ làm ra, cuối cùng lại bị bà bà lén tiếp tế cho cậu em chồng!

Giận không chịu được, nàng lập tức gây một trận ầm ĩ với trượng phu. Lục lão thái thái nghe động chạy đến can ngăn, không ngờ càng khuyên càng loạn, khiến mâu thuẫn bùng lên dữ dội hơn.

“Ngài thương Lục Dao, chẳng lẽ không thương Lục Lâm? Hắn què một chân mà vẫn cùng cha ra ngoài làm lụng kiếm tiền, tối về mệt đến mức lưng thẳng cũng không nổi.” – Hồ Xuân Dung càng nói càng ủy khuất, cuối cùng ôm mặt òa khóc.

Lục mẫu cũng đỏ mắt theo: “Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, ngươi bảo ta phải làm sao? Chẳng lẽ ta lại không đau lòng lão nhị?”

Nhưng cho dù là lòng bàn tay hay mu bàn tay, đứa nào cũng là con, làm sao có thể đối đãi như nhau? Lục lão thái thái trong lòng cũng rõ, bản thân đúng là thiên vị Lục Dao. Nhưng đứa nhỏ này từ nhỏ yếu ớt, bà lại nuôi từ bé đến lớn, nói bỏ mặc là bỏ mặc được sao?

Lục Dao đứng ở cửa nghe lén nãy giờ, trong lòng không khỏi thấy xấu hổ, đưa tay sờ sờ mũi — thì ra là vì cậu mà cả nhà náo loạn. Được rồi, nhân lúc đang ầm ĩ, nhanh chóng đem tiền trả lại cho lão thái thái, tránh để bà khó xử. 

“Nương, ca, tẩu tử, mọi người đều ở đây à.” – Cậu vừa cười vừa bước vào sân, trên tay còn xách sọt.

Trong phòng, Lục Lâm vừa thấy Lục Dao bước vào, thần sắc có chút lúng túng, khẽ ho một tiếng: “Tam đệ trở lại rồi à.”

Hồ Xuân Dung thì không nói gì, trong lòng vẫn còn giận nên mặt mày khó coi — cái mũi chẳng ra cái mũi, đôi mắt cũng chẳng ra đôi mắt. Lục lão thái liếc con trai một cái, trong lòng thầm than: "Không biết kiếp trước mình tạo nghiệt gì mà sinh ra đứa con vừa vô tâm vừa không biết điều như vậy đây…"

Lục Dao chẳng để ý ánh mắt bà, vừa cười vừa nói: “Mấy hôm trước đầu óc rối như tơ vò, mượn nương một trăm văn, hôm qua Đại Xuyên trở về có mang ít tiền về dùng, con liền đem trả lại.” Vừa nói, cậu vừa móc từ trong ngực ra một xâu tiền, đưa tới tay Lục lão thái.

Hồ Xuân Dung nghe vậy thì hơi ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn về phía Lục Dao. Nàng quá hiểu chú em chồng này — từ lần đầu vào cửa, nàng đã nhìn ra hắn là loại người chanh chua, ích kỷ. Giờ lại chủ động trả tiền? Không chừng bên trong còn giấu cái gì “mưu mô” đây!

Lục Dao lại không để tâm đến ánh mắt dò xét của nàng, quay đầu hỏi: “Cha đâu rồi ạ?”

“Ông ấy còn chưa tan làm, có việc gì à?” – Lục mẫu hỏi.

“Vâng, cũng có chút chuyện muốn nhờ.”

Hồ Xuân Dung lập tức lộ ra vẻ mặt “quả nhiên mà”, hừ nhẹ một tiếng, quay đầu bước ra ngoài gọi: “Lục Lâm! Xuống ruộng với ta một chuyến!”

Lục Lâm đứng trong phòng, nhìn đệ đệ rồi lại nhìn thê tử, vẻ mặt khó xử vô cùng. Cuối cùng vẫn là Lục Dao vẫy tay ra hiệu, ý bảo hắn mau đi dỗ vợ. Lục Lâm thở dài, đành phải theo vợ ra ngoài.

Người vừa rời đi, Lục mẫu liền trừng mắt nhìn Lục Dao, giọng đầy nghi ngờ: “Lại muốn mượn gì nữa đấy?”

Lục Dao cười hì hì: “Không có mượn tiền đâu nương. Con muốn nhờ cha ngày mai rảnh thì qua bên con một chuyến, giúp con làm chút việc. Con không để cha làm không công đâu, người ta trả công bao nhiêu, con đưa y như vậy.”

Lục mẫu bực mình đến mức không nhịn được, giơ tay đấm cậu một cái vào vai: “Ngươi chọc ta tức chết cho rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play