Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio

Chương 5

Tôi thích nghi với công việc mới rất nhanh, mọi thứ đều tiến triển ổn định.

Dư Thần Châu là một cấp trên rất tốt – bình tĩnh, kiên nhẫn, làm việc cùng anh ấy khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm, điều mà tôi đã lâu không cảm nhận được.

Dù là người kín tiếng, nhưng anh vẫn âm thầm nhắc nhở tôi rằng Cố Xuyên không đáng tin, khuyên tôi nên tập trung vào sự nghiệp, đừng để cảm xúc chi phối.

Tôi nghe hết. Tôi hiểu rõ hơn ai hết, công việc có ý nghĩa thế nào với một người phụ nữ.

Tất nhiên, công việc cường độ cao khiến tôi không thể tiếp tục chăm sóc tận răng cho cậu em trai yếu ớt và bạn trai như trước kia, vì vậy hai người họ bắt đầu có ý kiến.

Lâm Vô Dạng ném hộp cơm ngoài vào thùng rác, không hài lòng nói: “Chị à, ăn đồ mua ngoài hoài không tốt cho sức khỏe đâu.”

Sau mấy ngày bị “tẩy não” bằng đồ ăn cay, Lâm Vô Dạng bắt đầu dần quen, uống hớp nước để xoa dịu cái miệng tê rát rồi cau mày nói tiếp: “Anh Cố Xuyên mấy lần đến tìm chị mà không gặp.”

Tôi liếc cậu ta, cười như không cười.

Lâm Vô Dạng thì chột dạ quay đầu, tránh ánh mắt tôi, giọng càng lúc càng nhỏ: “Dù sao hai người cũng là người yêu, cũng nên có trách nhiệm với nhau chứ…”

Kiếp trước tôi đúng là có trách nhiệm thật. Cố Xuyên đến tìm tôi, tôi ở trong bếp nấu cơm, hai người bọn họ thì ngồi ôm nhau xem phim, chơi game trong phòng khách. Ăn xong tôi còn phải dọn cái bàn như bãi chiến trường...

Giờ tôi không có ở nhà, Cố Xuyên đến mấy lần chỉ gặp mỗi Lâm Vô Dạng. Tính thời gian, chắc hai người cũng bắt đầu “nóng máy” rồi, mà Cố Xuyên có lẽ cũng bắt đầu thấy nghi ngờ.

Vậy Lâm Vô Dạng, bây giờ cậu vui không?

Tôi nhàn nhạt nói: “Công việc bận, không rảnh.”

“Nếu không muốn ăn đồ ngoài, em có thể nấu. Bếp có đầy đủ mọi thứ.”

Lâm Vô Dạng đang học năm cuối, gần như chẳng còn tiết nào, cả ngày chỉ ru rú trong phòng. Vậy mà không làm bất cứ việc nhà nào, ngay cả chuyện ăn uống cũng phải nhờ tôi đặt đồ hộ.

“Nhưng có lúc anh Cố Xuyên đến mà chị không có ở nhà…”

“Không phải em ở nhà sao?” Tôi hỏi lại.

Mặt Lâm Vô Dạng hơi ửng đỏ, rõ ràng là muốn che giấu, nhưng niềm vui lại lộ rõ nơi khóe mắt đuôi mày.

“Chị à, chị không cần vất vả như thế đâu...” Lâm Vô Dạng đổi chủ đề, khéo léo gợi ý tôi nghỉ việc để dọn vào ở cùng Cố Xuyên.

Tâm tư quá rõ ràng, khiến tôi chỉ thấy buồn cười.

Một kẻ sống dựa vào mẹ và chị suốt nửa đời, sau đó lại dựa vào đàn ông – dựa vào người yêu của chị gái – dựa vào người đàn ông “mượn” từ tay người khác, vậy mà loại người đó lại có thể đạt được hạnh phúc?

Tôi gần như không kiềm chế nổi cơn giận đang trào lên trong lòng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play