Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio
Chương 6
Lâm Vô Dạng ăn ớt càng ngày càng “cứng”, thời gian ngồi trong nhà vệ sinh cũng ngày càng dài.
Nhìn cậu ta mỗi lần nhăn mặt bước ra khỏi phòng tắm, tôi lại thấy trong lòng có chút khoái trá kỳ lạ.
Tôi giả vờ quan tâm hỏi: “Sao sắc mặt không tốt vậy? Khó chịu trong người à?”
Chuyện này cậu ta khó mà mở miệng, chỉ cố gượng cười: “Không sao đâu chị, em ổn.”
Đúng lúc ấy, Cố Xuyên tới.
Trên mặt anh ta phủ một tầng u ám, tâm trạng rõ ràng là không tốt, nhưng khi thấy tôi, vẫn cố nở một nụ cười.
Kiếp trước tôi ngày ngày bận bịu phục vụ họ, chẳng còn thời gian chăm sóc bản thân, đầu bù tóc rối, xám xịt đáng thương. Còn bây giờ, tôi là một phụ nữ đi làm, ăn mặc trang nhã, chỉn chu.
Cố Xuyên nhìn gương mặt tôi được trang điểm khéo léo, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Lâm Vô Dạng thấy ánh mắt ấy, cả người ảm đạm hẳn đi, nhưng rất nhanh lại cố nở nụ cười, lên tiếng chào: “Anh Cố Xuyên, anh đến rồi à?”
Ánh mắt Cố Xuyên chuyển sang cậu ta, giọng trầm thấp đáp: “Ừ.”
Cố Xuyên đã bắt đầu phát hiện ra điều gì đó, nhưng trong lòng vẫn còn giằng co. Thứ tình cảm này, dưới mắt người đời vẫn là điều cấm kỵ. Nếu muốn hạ quyết tâm, thì cần rất nhiều dũng khí.
Họ cần một tấm bình phong, cần một nơi trú ẩn để che giấu thứ tình yêu không thể lộ ra ánh sáng ấy.
Mà tôi, chính là nơi che chắn đó.
Tôi đứng ngoài cuộc, nhìn họ lén lút liếc mắt đưa tình – quả thật... rất thú vị.
Tôi biết rõ lần này Cố Xuyên đến vì chuyện gì.
Công việc kinh doanh nhà anh ta đang bị đối thủ chơi xấu, công ty sắp sụp đổ, nên anh ta mới mang vẻ mặt u uất thế này.
Hồi đó là tôi thức đêm liên tục giúp anh ta lên kế hoạch, làm phương án, thuyết trình PPT... còn anh ta thì mượn rượu giải sầu.
Mà khi tôi cúi đầu làm việc, anh ta lại cùng em trai tôi — uống rượu rồi “loạn tính”.
Lúc này giọng Cố Xuyên trầm xuống, tôi giả vờ tiếc nuối, phối hợp thở dài liên tục.
“Chà, vậy thì làm sao đây nhỉ…”
Cố Xuyên nắm lấy tay tôi, giọng mang theo chút cầu khẩn: “An Nhiên, em có thể…”
Muốn tôi giúp?
Tôi khẽ cắn môi, làm ra vẻ do dự và bất lực: “Anh cũng biết, em vừa mới đi làm, chẳng hiểu gì mấy cái này…”
Cố Xuyên thở dài: “Thôi vậy.”
Cố Xuyên vừa đi khỏi, Lâm Vô Dạng lập tức kích động, gắt lên với tôi: “Chị! Sao chị có thể từ chối anh ấy chứ?!”
“Chẳng phải hai người là người yêu sao? Giúp anh ấy một chút thì sao?”
Tôi liếc cậu ta, thản nhiên hỏi lại: “Cậu kích động gì thế?”
Lâm Vô Dạng đổi giọng, chột dạ nói: “Em chỉ là thấy anh Cố Xuyên đáng thương quá thôi…”
“Vậy à?” Tôi cười nhẹ, giọng trêu đùa: “Vậy hay là cậu làm bạn gái anh ấy đi, dù sao mặc đồ con gái rồi nhìn cũng giống tôi mà.”
Lâm Vô Dạng lập tức đứng bật dậy như bị sỉ nhục ghê gớm: “Chị! Chị nói vậy là em giận đấy!”
Tôi bật cười, dịu dàng dỗ dành: “Chị chỉ đùa thôi, đừng để bụng.”
Lâm Vô Dạng chậm rãi ngồi xuống, nhưng tai đã đỏ bừng.
Ha, đúng là tình yêu.