Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio
Chương 4
Căn hộ này là tôi thuê, Lâm Vô Dạng ở chung với tôi.
Mẹ tôi chỉ đến kiểm tra định kỳ xem tôi có chăm sóc cậu em bảo bối của bà tử tế không, vài hôm nữa là về nhà.
Ở kiếp trước, sau khi xác định quan hệ, Cố Xuyên liền bảo tôi chuyển đến nhà anh ta ở, Lâm Vô Dạng cũng dọn đến theo. Một mình tôi làm bảo mẫu cho cả hai người.
Vì muốn chăm sóc họ chu đáo hơn, tôi còn từ chối một cơ hội việc làm cực kỳ tốt.
Ở kiếp này, khi Cố Xuyên lại nhắc đến chuyện đó, tôi mỉm cười từ chối:
“Chúng ta mới chỉ là người yêu mà đã sống chung, nói ra ngoài không hay đâu. Với lại, Vô Dạng vẫn chưa tốt nghiệp, tiền lương của em... làm gì có tiền dư mà thuê nhà?”
Thấy tôi kiên quyết, Cố Xuyên cũng không ép nữa.
Lâm Vô Dạng nghe xong thì hơi thất vọng, muốn khuyên tôi:
“Chị ơi, thật ra nếu mình chuyển đến ở cùng anh Cố Xuyên, sẽ tiết kiệm được tiền nhà, đến lúc đó nấu cơm, tiền điện nước các thứ cộng lại là được mà.”
Tôi nhìn cậu ta, cười nhạt: “Nhưng mà ai nấu cơm? Chị giờ công việc bận lắm, thỉnh thoảng còn phải tăng ca, không có thời gian đâu.”
Lâm Vô Dạng nghĩ ngợi một lúc, rồi im lặng.
Nấu cơm cho Cố Xuyên thì cậu ta sẵn lòng, nhưng nấu cho tôi thì...
Thế là chuyện này bị gạt bỏ luôn.
Cơ hội việc làm mà tôi từ chối ở kiếp trước là do đàn anh khóa trên – Dư Thần Châu – giới thiệu.
Anh là người khá trầm lặng nhưng tiếng tăm rất tốt.
Ở kiếp trước, khi tôi đang vùng vẫy trong cuộc hôn nhân đầy đau khổ, từng vô số lần hối hận, nếu khi đó tôi nhận công việc, không trở thành bà nội trợ, thì liệu cuộc đời có khác?
Bây giờ đã có “nếu như”, tôi nhất định phải nắm chặt lấy.
Khi tôi đồng ý nhận việc, Dư Thần Châu còn hơi ngạc nhiên.
“Anh còn tưởng em sẽ từ chối...”
Tôi mỉm cười: “Anh đã tin tưởng em như vậy, sao em có thể khiến anh thất vọng được chứ.”
Sắc mặt Dư Thần Châu dịu xuống, ngừng một lát rồi hỏi: “Em... đang hẹn hò với Cố Xuyên à?”
“Cậu ta...”
Có lẽ cảm thấy không tiện nói xấu bạn trai của người khác ngay trước mặt họ, anh dừng lại.
“Thôi, không có gì.”
Nhưng trong lòng tôi lại gợn sóng.
Dư Thần Châu... có phải đã biết điều gì rồi không?