Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio

3

Tôi nhận lấy bó hoa trong tay Cố Xuyên, tươi cười rạng rỡ với anh ta.

Y hệt như kiếp trước.

Tối hôm đó, Cố Xuyên về nhà ăn cơm cùng tôi.

Lâm Vô Dạng đã thay lại đồ con trai, mặt trắng bệch, mắt đỏ ngầu, như thể gió thổi nhẹ cũng sẽ gục.

Mẹ tôi thì dồn hết tâm tư vào đứa con trai cưng của bà, đến cả Cố Xuyên cũng cứ nhìn cậu ta mãi không rời.

Tôi bước vào bếp chuẩn bị bữa tối hôm nay.

Thịt bò luộc, thịt xào ớt, gà chiên cay…

Mẹ tôi nhìn bàn ăn đỏ chót, mở miệng là mắng: “Lâm An Nhiên! Mày không biết em mày dạ dày yếu à? Còn nấu toàn mấy món cay nồng thế này, mày muốn hại chết nó à?!”

Tôi không cảm xúc đáp: “Vậy mẹ tự nấu lại đi.”

Mẹ tôi định nổi đóa, nhưng bị Lâm Vô Dạng ngăn lại: “Mẹ, không sao đâu, chị làm mấy món này là vì anh Cố Xuyên thích ăn.”

Nghe vậy, Cố Xuyên quay sang nhìn Lâm Vô Dạng một cách khó hiểu.

Tôi thì cười thầm trong lòng: Đúng vậy, khẩu vị của Cố Xuyên, Lâm Vô Dạng nhớ rõ ràng lắm, thật cảm động cho cái lòng si tình của cậu ta.

Lâm Vô Dạng mới ăn hai miếng đã bị sặc đến chảy cả nước mắt, mẹ tôi và Cố Xuyên vội vàng vỗ lưng dỗ dành, mẹ thì mắng tôi cố ý hại người, còn ánh mắt Cố Xuyên nhìn cậu ta thì đầy thương xót.

Ngay cả ho cũng ho một cách đầy mỹ cảm, khóe mắt đỏ, môi đỏ, khiến Cố Xuyên nhìn đến ngẩn người.

Tôi chỉ lặng lẽ quan sát.

“Mẹ, ăn chút cay ra mồ hôi cũng tốt cho sức khỏe mà.” Tôi nói.

“Trời ơi, mày biết cái gì! Nhỡ đâu ăn cay quá rồi bị viêm dạ dày thì tao tìm mày tính sổ đấy!”

Cố Xuyên lúc này vẫn còn chút lương tâm, lên tiếng đỡ lời cho tôi: “Dì ơi, là tại cháu thích ăn cay, An Nhiên mới nấu nhiều như vậy, đều là lỗi của cháu...”

Mẹ tôi dĩ nhiên không dám trách khách, chỉ đành nén giận ngồi ăn, tiếng bát đũa va chạm nghe mà chói tai.

Tôi nhìn Lâm Vô Dạng mồ hôi đầm đìa vì cay, trong lòng sướng vô cùng.

Em trai tốt à, ăn cay quen rồi thì cũng chẳng thấy gì nữa đâu~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play