Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio
2
Vừa mở mắt ra, tôi liếc một vòng liền thấy Lâm Vô Dạng đang đội mũ lưỡi trai, lén lút đứng một góc.
Trong mắt cậu ta toàn là bi thương và u uất, nhìn Cố Xuyên đến mức phát ngốc.
Cậu ta đã thích Cố Xuyên từ lâu, sợ bị người đời kỳ thị nên chỉ dám mặc đồ con gái để tiếp cận anh ta.
Đợi đến khi Cố Xuyên chú ý đến, bắt đầu nảy sinh tình cảm, thì lại trốn đi, tận mắt nhìn người mình yêu đi tỏ tình với chị gái.
Thật vĩ đại, nhưng cũng thật ghê tởm!
Cố Xuyên vẫn bám riết không buông: “Sao tôi có thể nhận nhầm người được chứ?!”
Anh ta là kiểu cố chấp, ở kiếp trước tôi cũng từng nói không quen biết anh ta, vậy mà anh ta vẫn dính chặt lấy tôi, đến khi tôi yêu anh ta, đồng ý lấy anh ta.
Rồi mới phát hiện… nhận nhầm người.
Buồn cười thật đấy.
Yêu một người mà cũng có thể nhận nhầm sao?
Anh ta mù chắc?!
Tôi nhìn thẳng vào mắt Cố Xuyên, ánh mắt anh ta sáng như sao, cháy bỏng nhìn tôi chăm chú.
Khóe mắt tôi liếc thấy Lâm Vô Dạng, mặt cậu ta trắng bệch, người lảo đảo như sắp ngã.
Đau lòng lắm à? Tôi cười nhạt.
Đã là một câu chuyện tình ngược tâm rồi...
Vậy thì càng phải ngược thêm một chút mới đúng chứ!