Trời vừa sập tối, cả nhà họ Lâm ngồi quây quần quanh bàn ăn.
Vốn dĩ không khí vẫn còn ấm áp, rôm rả, nhưng vì mấy lời Lâm Chiêu vừa nói, bầu không khí bỗng chốc trầm hẳn xuống.
Lâm Sưởng ngồi ở vị trí trung tâm, khẽ cau mày.
Lâm Tương trông có vẻ hơi hoảng, nhưng nghĩ đến tương lai của bản thân, nàng vẫn là người đầu tiên phá tan sự im lặng:
“Thật ra con thấy tứ muội nói cũng đúng. Đại ca một mình ở Định Kinh, sống như vậy cũng cô quạnh lắm. Nếu cả nhà mình có thể đoàn tụ ở đó, chẳng phải là chuyện tốt hay sao?”
Lâm Uyển liền tiếp lời:
“Năm ngoái bên Triệu gia đã có người sang dạm hỏi, hi vọng trước mùa đông năm nay con và công tử nhà họ có thể thành thân. Nếu sau khi lấy phu quân mà người nhà vẫn ở gần bên, con cũng sẽ có thể thường xuyên về thăm.”
Lão gia tử vẫn không nói gì, Lâm Khải Sơn thấy vậy liền lên tiếng xoa dịu:
“Ăn cơm trước đã, chuyện này để sau hẵng bàn tiếp.”
Nghe xong đề nghị của Lâm Chiêu, trong lòng Lâm Khải Sơn quả thật có chút lung lay. Hắn cũng biết ba đứa nhỏ này đã sớm bàn bạc với nhau, mà lời các nàng nói cũng đâu phải không có lý. Hơn nữa, Tiêu Lang một thân một mình nơi Định Kinh, hắn cũng rất nhớ nhi tử. Nếu lão gia tử chịu gật đầu, thì đúng là chuyện đáng mừng.
“Chiêu Chiêu, ăn nhiều một chút con.” Liễu Mân nhẹ nhàng lên tiếng, sợ con gái vì chưa được đáp lại mà thấy tủi thân.
Lâm Chiêu vốn dĩ cũng không mong tổ phụ lập tức đồng ý, nên chẳng hề nản chí. Nàng chỉ lặng lẽ nhìn mẹ, đưa cho bà một ánh mắt yên tâm.
Bữa cơm kết thúc.
Lâm Sưởng chống gậy đứng dậy, quay sang nhìn Lâm Chiêu.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt thản nhiên.
Chạm phải ánh nhìn đó, Lâm Sưởng hơi sững lại.
Cháu gái ông, thực sự đã lớn rồi.
“Chiêu Chiêu, theo ta vào thư phòng.”
Dứt lời, ông xoay người rời đi, để lại cả bàn người ngơ ngác nhìn nhau.
—
Trong thư phòng, Lâm Sưởng chậm rãi ngồi xuống uống trà, còn Lâm Chiêu đứng yên một bên.
“Lại đây, ngồi xuống đi.”
“Vâng ạ.”
“Chiêu Chiêu, con muốn cả nhà dọn về Định Kinh, chỉ là vì nhớ đại ca con thôi sao? Không còn lý do nào khác à?”
Đứa nhỏ này từ bé đã lanh lợi, giỏi toan tính, lời nàng nói, ông chưa bao giờ hoàn toàn tin hết. Thường ngày thì cứ để nàng tự do, nhưng việc này không thể qua loa được.
Dù sao thì, tám năm trước, chính ông là người chủ động thỉnh cầu Hoàng thượng cho cả nhà trở lại Lăng Châu.
Tám năm trước, trận chiến ấy không chỉ khiến Lâm Khải An bỏ mạng, mà còn khiến chân phải của Lâm Sưởng bị thương. Sau khi điều dưỡng khỏi hẳn, ông liền dâng sớ từ quan, cáo lão hồi hương.
Chuyện này ông vốn chẳng lo Thánh Thượng không cho phép. Dù gì ông cũng là tướng quân lập đại công, trận chiến năm đó tuy quân ta tổn thất nặng nề, cuối cùng vẫn toàn thắng trở về. Lâm gia cũng nhờ vậy được ban danh hiệu “trung liệt chi môn”, danh tiếng vang dội. Thánh Thượng sẽ không làm khó ông chuyện hồi hương.
Chỉ là… ông vẫn cảm thấy hơi khó xử. Trong lòng cứ canh cánh chuyện bị người khác bàn ra tán vào, đặc biệt là tên già Lục Xương Quân kia—thế nào cũng sẽ nói ông thấy tôn tử được vào triều làm quan, bèn vội vã quay về hưởng phúc.
Lâm Chiêu hiểu rõ tổ phụ mình. Nàng biết ông thích nghe điều gì, cũng biết ông e ngại điều gì. Vậy nên nàng khéo léo mở lời:
“Tổ phụ anh minh, cháu gái tuy nhớ đại ca thật, nhưng lần này trở về cũng còn có nguyên nhân khác.”
Nàng cúi nhẹ đầu, nét mặt bình thản, giọng nói nhỏ lại:
“Hiện giờ nhà ta đang chuẩn bị hôn sự cho nhị tỷ, nhưng e là hôn sự của cháu cũng không còn xa nữa.”
Nàng hít nhẹ một hơi, giọng có phần nghẹn ngào, như thể đang ấm ức:
“Cháu sắp cập kê rồi, không đến hai năm nữa có lẽ cũng phải lấy chồng. Cháu biết chuyện hôn sự của mình đã định từ nhỏ, nhưng lúc rời Định Kinh cháu vẫn chỉ là đứa bé, căn bản chẳng nhớ gì về vị hôn phu kia. Tuy rằng Lục lão tướng quân là bạn cũ của tổ phụ, nhưng cháu vẫn thấy lo. Nếu tổ phụ và cha mẹ không ở bên cạnh, nhỡ đâu người nhà họ Lục đối xử không tốt với cháu thì biết làm sao…”
Lâm Sưởng hơi sững người. Ông thật không ngờ nàng lại nghĩ tới chuyện này.
Thuở còn trẻ, ông dựa vào võ nghệ cao cường và danh hiệu Trấn Tây tướng quân, tính tình lại thẳng thắn, nên trong triều không ít người ghét ông. Mà ghét nhất chắc phải kể đến Lục Xương Quân. Lục Xương Quân là đệ đệ của Thái hậu, kẻ nịnh hót ông ta không thiếu, nhưng Lâm Sưởng lại chẳng thèm để tâm. Ngược lại còn thường xuyên gây sự. Năm đó, hai người đều được gọi là “Nam Tấn song thần tướng”, nhưng cứ gặp nhau là đấu võ mồm, không nhường ai câu nào.
Ấy thế mà hai người lại có chút… quý nhau. Giống như người luyện võ thường dễ cảm phục kẻ mạnh, càng cãi càng thấy đối phương có bản lĩnh.
Có lần, sau một trận thắng lớn, trong yến tiệc mừng công, hai người không biết nổi hứng gì lại quay ra khoe cháu mình—từ dung mạo, trí tuệ cho đến tài cán. Đến khi Lâm Sưởng khoe đến số lượng cháu, thì Lục Xương Quân… câm nín.
Ông ta chỉ có một đứa nhi tử, mà nhi tử ấy cũng chỉ có một đứa tôn tử cho ông.
Lâm Sưởng biết mình chiếm ưu thế, bèn cười ha hả, ngạo nghễ chẳng chút nể nang.
Lục Xương Quân tức không chịu nổi, liền nghĩ ra một kế… lừa một đứa cháu gái nhà Lâm Sưởng về làm dâu, chẳng phải là thắng ngược lại sao?
Nghĩ vậy, ông ta bèn bật cười nói:
“Ngươi có gan kết thông gia với ta không? Tôn nhi nhà ta thông minh tuấn tú, chẳng hay có xứng với đích nữ Lâm gia?”
Lâm Sưởng trừng mắt nhìn ông ta như gặp ma, cười khẩy:
“Thông minh? Tuấn tú? Mới ba tuổi đầu thì biết được cái quái gì! Kết thân với ngươi? Ta đâu có điên!”
“Không dám chứ gì?” Lục Xương Quân hiểu rõ ông ta, biết Lâm Sưởng chịu không nổi bị khích tướng, bèn cười lớn rồi quay sang đám đông:
“Ta vốn định cùng Lâm đại tướng quân định hôn sự, ai ngờ ông ta không dám!”
Lâm Sưởng lập tức mắc câu, vỗ mạnh bàn, giận dữ nói:
“Ai nói ta không dám! Nhi tức cả ta đang mang thai đứa thứ sáu, nếu sinh con gái, lại là dòng đích, ta nhất định sẽ gả nó cho cháu nhà ngươi!”
“Nhất ngôn ký xuất?” Lục Xương Quân nhướn mày, nụ cười giảo hoạt, như thể kế đã thành.
“Một lời đã định!”
* “Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy” (一言既出,驷马难追) — tức là: Lời đã nói ra, bốn ngựa cũng khó đuổi kịp.
Thực ra, lúc ấy Lâm Sưởng vẫn giữ lại cho mình một đường lui — vừa là không để bản thân khó xử, vừa là đề phòng tình huống xấu xảy ra. Nếu đứa bé sinh ra là nam thì sao? Khi ấy, việc hôn sự này chẳng phải sẽ thành trò cười?
Tiếc rằng ông trời không chiều theo lòng người — Lâm Chiêu chào đời.
Nghĩ đến đứa nhỏ nhà họ Lục, Lâm Sưởng không khỏi có chút tiếc nuối. Đứa trẻ ấy vốn dĩ nên có tiền đồ rộng mở, vậy mà đến cuối cùng chỉ mang cái hư danh “thế tử”, lại mang trong mình một thân bệnh tật.
Lâm Sưởng khẽ thở dài:
“Chiêu Chiêu, con về nghỉ trước đi, để ta suy nghĩ thêm.”
“Vâng ạ.” Lâm Chiêu hành lễ rồi rời đi.
⸻
Đêm ấy, nàng nằm mơ, mơ thấy lần đầu gặp lại Lục Cảnh Diêu trong kiếp trước.
Cuối năm, công việc của đại ca Lâm Tiêu Lang bận rộn, không tiện về Lăng Châu. Vì vậy, Lâm Chiêu cùng cha mẹ lên đường đến Định Kinh trước, làm bạn với huynh trưởng.
Đêm hội Thượng Nguyên, nàng nài nỉ đại ca dẫn mình ra ngoài xem đèn lồng trong thành Định Kinh. Chính trong đêm hội ấy, nàng tình cờ gặp được đoàn người của Lục Cảnh Diêu.
Lâm Chiêu vẫn nhớ như in: sau khi đại ca giới thiệu mình, ánh mắt người bạn bên cạnh Lục Cảnh Diêu nhìn nàng như mang theo một ý vị sâu xa khó hiểu. Khi nàng nhận ra người ấy là ai, mặt liền đỏ ửng lên.
Trong giấc mộng, khóe môi thiếu nữ khẽ cong, dường như nàng đang ngủ rất ngon. Đây cũng là một trong những đêm hiếm hoi gần đây nàng yên giấc như vậy.
⸻
Sáng hôm sau, Lâm Sưởng triệu tập cả nhà, chính thức tuyên bố việc sẽ chuyển về Định Kinh.
Lâm gia ở Lăng Châu kinh doanh phát đạt, trải rộng khắp các lĩnh vực. Lâm Khải Sơn mất gần hai tháng để thu xếp, thứ gì chuyển được thì chuyển, thứ không chuyển được thì bán lấy tiền mặt.
Ở Định Kinh, khi Lâm Tiêu Lang nhận được tin, mừng rỡ không thôi, lập tức bắt tay vào việc chuẩn bị một tòa nhà mới cho gia đình.
Đến tháng Sáu, xe ngựa của Lâm gia đã xuất hiện trên đường phố Định Kinh.
Hoàng thành quả thật khác biệt. Lăng Châu tuy là vùng đất trù phú, nhưng vẫn không thể so sánh với sự phồn hoa và khí thế của Định Kinh.
Lâm Chiêu vén góc rèm, nhìn dòng người nhộn nhịp bên ngoài, trong đáy mắt khẽ hiện ý cười.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại. Quản gia Lưu Lập đã chờ sẵn trước cổng lớn. Nửa tháng trước, ông đã dẫn theo nhóm nha hoàn và người làm đến trước, theo lệnh Lâm Khải Sơn, thu xếp phủ mới chu toàn, không để dính một hạt bụi.
Nhìn tòa phủ đệ khang trang trước mắt, ai nấy đều cảm khái vô cùng.
Vòng đi vòng lại, cuối cùng cũng trở về rồi.
Sau khi thu xếp ổn thỏa, Lâm Sưởng và Lâm Khải Sơn liền đi thăm hỏi lại những người bạn cũ, đồng liêu xưa kia.
Lâm Tương tò mò nhìn đông ngó tây, hứng khởi nói:
“Nhà này không hề kém cạnh Lăng Châu đâu, hình như còn khí thế hơn ấy chứ!”
Lâm Chiêu cũng đưa mắt nhìn quanh, lòng dâng lên một niềm vui khó tả. Nàng chợt nhớ ra điều gì, liền quay sang hỏi:
“Lưu bá, đại ca khi nào thì về ạ?”
Lưu Lập đứng bên cạnh, cung kính đáp:
“Thưa Tứ tiểu thư, đại thiếu gia có dặn, chiều nay sẽ vào triều gặp gỡ bạn cũ, có lẽ tối mai mới về.”
Bạn cũ…
Không biết, người ấy có nằm trong số đó không?
Lâm Chiêu có chút xuất thần.
Liễu Mân tưởng nàng đang nhớ huynh trưởng, liền dịu giọng nói:
“Đã vào triều làm quan, cũng nên kết giao vài bằng hữu cùng chí hướng mới phải.”
Thấy ai nấy đều có vẻ mỏi mệt, bà lại bảo:
“Đi đường xa vất vả, mọi người về nghỉ ngơi trước đi.”
Trong phòng, Lâm Chiêu ngồi bên cửa sổ, chống cằm ngắm hai chú chim họa mi ngoài kia đang đùa nghịch, thỉnh thoảng vỗ cánh bay lên rồi lại sà xuống, ríu rít bên nhau.
Lúc này trong đầu nàng toàn là hình bóng Lục Cảnh Diêu, chỉ mong có thể lập tức đi gặp hắn. Nhưng không được—nào có cô nương nhà lành nào vừa đặt chân đến kinh thành đã chạy ngay đến nhà vị hôn phu? Việc này không thể quá nóng vội.
Huống hồ, chuyện quan trọng nhất lúc này không phải là hắn, mà là nhị tỷ tỷ.
Kiếp trước, trước Tết Nguyên Tiêu, nhà họ Triệu đến cửa cầu hôn, hôn sự của Lâm Uyển liền coi như đã thành chuyện đã rồi. Giờ phải nghĩ cách nào để phá được mối hôn này mới được.
Lâm Chiêu chậm rãi chìm vào suy nghĩ.
Con trai độc nhất của Triệu gia là Triệu Thần, tính tình ngạo mạn, ngang ngược, quen thói trêu hoa ghẹo nguyệt, cả người phong lưu thành bản tính—tuyệt đối không thể để nhị tỷ gả cho hắn lần nữa.
“Tiểu thư có muốn nghỉ ngơi một lát không?” Xuân Lan thấy nàng có vẻ mệt mỏi, liền hỏi.
Ngọc Thiền vừa nghe liền buông công việc đang làm, nói:
“Nếu tiểu thư muốn ngồi thêm chút nữa, nô tỳ sẽ đi trải giường chiếu ngay.”
“Không cần.” Lâm Chiêu đứng dậy, ánh mắt sáng lên, “Phải nghĩ cách nắm được nhược điểm của Triệu Thần trước đã.”
Nàng quay sang bảo:
“Hai người các ngươi đừng vội, theo ta ra ngoài đi dạo một vòng.”
⸻
Lâm Chiêu đi dọc theo con phố lớn mà chẳng có mục đích gì rõ ràng, ánh mắt lướt qua những hàng quán hai bên mà chẳng mấy hứng thú. Ngược lại, hai tiểu nha hoàn phía sau thì cái gì cũng thấy mới lạ.
Xuân Lan chỉ lớn hơn Lâm Chiêu một tuổi, tuy là chủ tớ nhưng từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Mấy năm xa rời Định Kinh, nay trở về nhìn lại, quả thật mọi thứ đã khác xưa quá nhiều.
Ngọc Thiền là sau khi Lâm gia trở về từ Lăng Châu mới vào phủ, lần đầu thấy kinh thành phồn hoa náo nhiệt, ánh mắt cứ dán chặt lấy khung cảnh xung quanh, không rời nổi.
Đi ngang một hiệu cầm đồ, Lâm Chiêu bỗng dừng bước.
Trước cửa tiệm tụ tập không ít người hiếu kỳ, bên trong lại có một thiếu niên ăn mặc rách rưới, tóc tai bù xù, đang quỳ dưới đất. Trông cậu chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi, dáng người nhỏ gầy, sắc mặt tái nhợt như đã đói lâu ngày.
Cậu ta hết cúi đầu lại dập đầu, vẻ mặt đầy nôn nóng, nhưng chưởng quầy thì tỏ ra không kiên nhẫn, liên tục xua tay đuổi đi.
Lâm Chiêu khẽ nhíu mày, nói:
“Ngọc Thiền, lại đó hỏi xem có chuyện gì.”
“Vâng ạ.”
Ngọc Thiền là người lanh lẹ, làm việc gì giao cho nàng cũng yên tâm. Chẳng bao lâu sau, nàng đã quay lại.
Nàng vừa chỉ tay về phía một lão nhân đứng ngoài cửa vừa kể lại:
“Lão nhân kia nói đứa nhỏ đó không cha không mẹ, năm sáu tuổi đã lang thang ở Định Kinh. Ngày thường sống nhờ vào việc trộm vặt, móc túi để cầm hơi. Về sau, có một ông lão ăn mày thấy không đành lòng, mới mang cậu theo. Từ đó hai người bám víu nhau sống qua ngày, dạo quanh thành Định Kinh cũng mấy năm rồi. Giờ lão ăn mày ấy đã mất, cậu bé muốn cầm món gì đó lấy chút bạc, để lo hậu sự cho ông.”
Ăn mày sao…
Lâm Chiêu khẽ cau mày, trong lòng liền nảy ra một kế:
“Ngọc Thiền, ngươi quay lại nói với cậu ta, ta sẽ lo tiền mai táng. Ta và Xuân Lan chờ ở ngõ nhỏ phía trước, ngươi dẫn cậu ta đến gặp ta.”
Hai nha hoàn đều hơi ngẩn ra—nếu chỉ cần cho bạc thì đưa thẳng là được, sao còn phải gặp mặt? Không biết tiểu thư nhà mình đang tính toán điều gì, nhưng vẫn vâng lời làm theo.