Quả nhiên!

“Ồ ồ, bạn Thẩm An, chúng tôi vừa nấu xong bữa tối, em ăn chưa, vào ăn chút nhé?” Tôi nhiệt tình mời.

Để tôi xem nam nữ chính có tia lửa nào không, tiện thể dập tắt luôn.

“Dạ không ạ, em ăn rồi ạ chị.” Thẩm An cong mắt cười, đưa quần áo cho tôi rồi đi.

Thật sự chỉ là đến đưa quần áo.

Tôi hỏi Trương Cận Ngôn chuyện gì xảy ra.

Nó nhận lấy bộ đồng phục rồi tùy tiện ném lên sofa.

“Trưa nay ăn cơm đụng phải em, canh đổ hết lên áo em, cô ta bảo để cô ta giặt cho, em bảo không cần, nhưng cô ta cứ đi theo em mãi, phiền quá nên em cởi áo đưa cho cô ta luôn.”

“Sao lại là phiền chứ?” Tôi dò xét: “Em có thấy em ấy tốt bụng xinh đẹp, kiên trì mạnh mẽ đặc biệt có sức hút không?”

Trương Cận Ngôn nhíu mày, chữ “không” đã sắp thốt ra khỏi miệng, nhìn tôi một cái, mắt đảo một vòng.

“Trông cũng xinh thật.”

Tôi giật mình, thầm than cốt truyện quả nhiên mạnh mẽ.

“Học sinh cấp ba không được yêu sớm đâu đấy.” Tôi nhấn mạnh.

Chàng trai thanh tú nhướng mày: “Chẳng phải chị luôn chủ trương trên đời này không có yêu sớm, tình yêu đến thì phải nắm bắt sao?”

Tôi né tránh ánh mắt: “Sắp thi cuối kỳ rồi, tập trung vào đi.”

Từ Dã đã ăn xong từ lâu, kéo kéo tay tôi.

“Em không yêu sớm.”

19

Vì cuộc sống hạnh phúc sau này của tôi, tôi vẫn lén lút quan sát một hồi lâu, xác định hình như thật sự không có mầm mống gì, trong lòng hơi yên tâm, bắt đầu hành trình giả vờ giả vịt.

Sau khi nắm rõ lịch trình của Thẩm An, tôi thường xuyên “vô tình” chạm mặt cô ấy, làm quen, tặng tài liệu ôn tập các kiểu.

Lúc hệ thống đến, tôi vừa đưa “một cốc trà sữa mua thừa” cho Thẩm An.

Lại là tiếng điện rè rè.

“Cô làm nhiệm vụ như thế đấy hả?!”

“Sao độ hảo cảm còn âm rồi?”

Tôi trợn mắt, vẻ mặt không thể tin được.

“Sao lại thế được?”

Hệ thống cười lạnh: “Độ hảo cảm của cô thì lên đến sáu mươi phần trăm rồi đấy.”

Giọng nói của hệ thống như tiếng thì thầm ma quỷ.

“Nhiệm vụ thất bại, lập tức trừng phạt.”

Trước mắt tôi đột nhiên tối sầm lại.

Ý nghĩ cuối cùng trong đầu tôi lại là –

May mà đã nói mật khẩu thẻ ngân hàng cho hai đứa rồi.

20

Vừa lạnh vừa đói, mẹ kiếp, tôi còn tưởng mình đã về lại thế giới cũ rồi chứ.

Mở mắt ra, mới phát hiện ra là “không mở được mắt”, tôi bị mù rồi.

Vãi cả nồi, cái hệ thống này tâm địa độc ác thật! Không hoàn thành nhiệm vụ mà còn trả thù tôi như thế này.

Tôi lại sờ soạng khắp nơi, mới phát hiện ra tay ngắn chân ngắn, là thân thể trẻ con.

Trẻ con, mắt lại còn không nhìn thấy, cái hệ thống này bắt tôi đi vào ngõ cụt à.

Phản ứng một hồi lâu, tôi mới nghe thấy xung quanh ồn ào náo nhiệt.

Có người lớn mất kiên nhẫn duy trì trật tự: “Đừng ồn ào nữa!”

21

Nơi tôi đang ở là một trại trẻ mồ côi, rất nghèo rất nghèo, mỗi bữa đều phải gặm bánh bao.

Nhưng Cố Chiêu tôi là ai chứ, không bao giờ chịu thua bất kỳ khó khăn nào.

Một cái miệng ngọt ngào đã khiến cả trại trẻ mồ côi trên dưới đều phải phục tùng.

Tiểu bá vương quậy phá.

“Anh giỏi quá, giống như anh hùng trên TV vậy, cũng đến để bảo vệ chúng em sao?”

Tiểu quỷ khóc nhè gào lên.

“Có chuyện gì buồn bực sao? Có thể nói với em nhé, chúng ta mãi mãi là bạn tốt mà…”

Tôi khen cô đầu bếp, khen viện trưởng, gặp ai mở miệng ra cũng là lời ngon tiếng ngọt.

Thành công giành thêm nửa cái bánh bao trắng cho bữa ăn của mình.

Mặc dù tôi ngoan nhất, nhưng vẫn không có phụ huynh nào đến nhận nuôi tôi.

Vì đôi mắt của tôi.

Tôi đột nhiên rất muốn hỏi Từ Dã, những ngày đó nó có khóc nhè không?

Sao tôi cứ hễ trốn vào trong chăn là lại muốn khóc nhỉ?

22

Nỗ lực của tôi đổ sông đổ biển.

Trại trẻ mồ côi đóng cửa, bọn trẻ được đưa đến các trại trẻ mồ côi khác theo từng nhóm ba người.

Tôi được viện trưởng dắt tay giao cho một viện trưởng khác, cũng là phụ nữ, giọng nói hình như tôi đã nghe ở đâu đó rồi.

“Nhất định phải tìm cho con một gia đình tốt.”

Tôi ngẩng đầu lên nói một cách nghiêm túc.

Vị viện trưởng kia cười, còn chưa cười xong thì ngoài cửa truyền đến một giọng nói gấp gáp.

“Tôi, tôi là người tốt.”

Tôi nghi ngờ tai mình cũng có vấn đề rồi, giọng nói này cũng rất quen.

Đương nhiên sự chú ý của tôi nhanh chóng bị chuyển hướng.

Nói đi là đi luôn sao?

Không kiểm tra tư cách nhận nuôi sao?

Tôi bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình.

Cho đến khi nghe thấy tiếng xe “bíp” một tiếng.

Bentley á, trời ơi.

Hiểu rồi.

23

Tôi suốt đường giả vờ ngoan ngoãn, an phận ngồi yên, phía trước có tài xế lái xe, tôi cảm nhận được anh ta ở bên trái tôi, không chạm vào tôi, nhưng mắt thì cứ nhìn tôi.

Đây chẳng phải là cơ hội tốt để ôm đùi sao?

“Ba.” Tôi nói, người đối diện giật mình một cái, tôi bên này cũng cảm nhận được.

“Ba sau này sẽ là ba của con sao?”

Anh ta chỉ xoa xoa mắt tôi, giọng nói hình như cố tình hạ thấp xuống: “Gọi anh là anh trai là được rồi.”

Ngón tay run rẩy.

Giàu có như vậy, mắt của tôi chắc là có thể cứu được rồi nhỉ?

Tôi không muốn làm người mù đâu.

24

Vào ở biệt thự, giường của tôi to ơi là to, tôi kích động như con chó lần đầu ăn phân, lăn qua lộn lại, không cẩn thận rơi xuống, được người ta đỡ lấy.

“Anh nấu cơm rồi.”

Đối phương đút cho tôi từng miếng.

Cuối cùng cũng không phải là bánh bao nữa, tôi tặc lưỡi cảm thán.

“Ngon.”

Anh ta không nói gì, tôi đoán anh ta đang gật đầu.

Ông chủ bận trăm công nghìn việc, chắc là không mấy khi ở nhà, tôi một mình ở nhà chơi, người làm bảo tôi đừng chạy lung tung.

Nực cười, một người mù thì chạy lung tung thế nào được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play