1

Hệ thống phái tôi đi bảo vệ nam chính.

Tôi hỏi nó nam chính trông như thế nào.

Nó bảo thằng bé đáng thương nhất ở trại trẻ mồ côi chính là hắn, sau đó vội vàng ngắt kết nối.

Tôi hỏi viện trưởng.

“Đứa trẻ đáng thương nhất trong viện là ai, tôi muốn nhận nuôi.”

Viện trưởng đang bận tính sổ sách.

“Viện chúng tôi đứa nào cũng khổ, cô nhận nuôi hết đi.”

Tôi im lặng, bà ta tính xong một khoản, ngẩng đầu lên, liếc nhìn tôi một cái.

“Tuổi còn quá nhỏ, không đủ điều kiện nhận nuôi.”

Tôi nói: “Bà đừng lo, tôi có cách của tôi.”

Bà ta chỉ tay về phía kia, như bán rau ngoài chợ.

“Tự chọn đi.”

Tôi đi một vòng.

Có đứa rụng răng cửa khóc, có đứa tranh nhau con búp bê khóc, có đứa rách quần khóc.

Ai nấy đều trông rất đáng thương.

Tôi nhìn lại một lần nữa, nhắm trúng hai đứa thảm nhất.

Một đứa thấp hơn hẳn những đứa khác, bị người ta đè xuống bắt chui qua háng.

Da dẻ tái nhợt, chân ngắn người nhỏ, mũi thì đỏ ửng, nước mũi chảy ròng ròng.

Còn một đứa ngồi thu lu trong góc.

Mặc kệ người khác ném đá vào người, nó cũng không để ý, không né tránh, trên mặt đã dính đầy m á u.

Đứa nào thảm hơn nhỉ? Tôi không so sánh được.

Thôi thì mỗi tay dắt một đứa, đến chỗ viện trưởng.

“Cho tôi nhận nuôi hai đứa này.”

Viện trưởng không ngẩng đầu lên.

“Làm theo thủ tục.”

2

Người đến làm thủ tục không phải là hệ thống, mà là một đồng nghiệp khác mà nó nhờ vả.

Tôi hỏi đồng nghiệp hệ thống đang làm gì, đồng nghiệp bảo hệ thống bận trăm công nghìn việc để thăng chức, ước chừng phải mười mấy năm nữa nó mới quay lại.

Tôi bảo không đủ tiền tiêu, nhờ hệ thống chuyển thêm chút đỉnh, hoặc đồng nghiệp kia cho tôi trước rồi hệ thống trả nợ sau.

Đồng nghiệp bảo không được, dạo này đang yêu đương nên hết tiền.

Thế là tôi cầm 40 vạn tệ, dẫn theo hai đứa trẻ chuyển đến một căn hộ cũ nát rộng năm mươi mét vuông.

Ban đầu tôi có một triệu tệ, nhưng mua nhà đã hết 60 vạn rồi.

Vừa chuyển đến chưa kịp bày biện gì, Trương Cận Ngôn đã nói.

“Hay là chúng ta về lại đi.”

Thằng bé mũi chảy ròng ròng chính là nó, đứa còn lại mặt đầy máu tên là Từ Dã.

Cả hai đều sáu tuổi.

Tôi bảo sao được, hào khí ngút trời vỗ đống tiền lẻ trong túi lên bàn.

“Theo chị, ăn sung mặc sướng.”

Tối đó chúng tôi nấu lẩu.

Kết quả Trương Cận Ngôn vừa ăn một miếng rau cải đã cay đến mức ôm miệng ho sặc sụa.

Tôi vừa cười nhạo nó, vừa nhét một miếng thịt bò vào miệng.

Sắc mặt tôi lập tức thay đổi.

Phì phì, đúng là không nên ham rẻ mà mua thứ này.

“Đừng ăn nữa.” Tôi gọi Từ Dã, nhưng nó không phản ứng gì, nhai nhai miếng thịt rồi nuốt xuống.

Ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi nghi ngờ, dùng đũa gõ nhẹ vào bát bên tai nó.

Không có phản ứng.

Xong rồi, thằng bé này bị điếc.

3

Sau một hồi tranh cãi nảy lửa, tôi cũng đòi được một nghìn tệ bồi thường cho thịt bò hỏng, rồi lại bỏ ra một vạn tệ mua máy trợ thính cho Từ Dã.

Lúc đeo máy vào, tôi cười tươi rói chào Từ Dã.

“Chào con.”

Mắt nó rất to và đen, vẻ mặt phần lớn thời gian đều ngơ ngác.

Bây giờ đột nhiên sáng lên như một bóng đèn pha.

Trương Cận Ngôn liếc nhìn tôi một cách kỳ lạ, cố tình bắt chước giọng điệu của tôi, the thé lên.

“Chào bà cô.”

Tôi đạp cho nó một cái.

“Ở trại trẻ mồ côi không phải một tiếng ‘chị ơi’ sao?”

Không ngờ nó lại độc miệng như vậy.

Trương Cận Ngôn xoa xoa mông kêu đau, rồi buông lời cay độc.

“Tối nay bát của chị tự rửa!”

Tôi móc ra một tệ.

Nó hung hăng giật lấy.

“Chủ nghĩa tư bản thối nát.”

4

Sáu tuổi đã có thể học lớp một.

Nhưng tôi quyết định để cả hai ở nhà.

Trương Cận Ngôn suy dinh dưỡng, cần bồi bổ cơ thể.

Từ Dã cần học nói.

Tôi cầm tay nó đặt lên cổ họng mình.

“Từ.”

Nó cố gắng học theo.

“Từ.”

Có thể nói là khác nhau một trời một vực.

Tôi làm chậm lại một chút.

“Từ.”

Lần này cuối cùng cũng khá hơn rồi.

Dạy nó nói hai chữ “Từ Dã” mất trọn một ngày.

Buổi tối nó chậm rãi phát âm.

“Từ Dã.”

Âm sắc còn non nớt của trẻ con, nhưng ngữ điệu lại kỳ quái.

Nó chỉ vào tôi.

Tôi lắc đầu, chỉ vào nó.

“Đây là tên của con.”

Nó có vẻ hơi thất vọng, tôi cầm quyển lịch lên, khoanh tròn ngày mai, chỉ vào mình.

Nó cười.

Tôi lại khoanh tròn ngày kia, chỉ vào Trương Cận Ngôn.

Nó gật đầu.

Trương Cận Ngôn đứng bên cạnh không vui.

“Gật đầu là ý gì, phân biệt đối xử hả, Từ Dã?”

Từ Dã không thèm để ý đến nó.

Trương Cận Ngôn hét lớn một tiếng.

“Từ Dã!”

Không có phản ứng.

Nó vỗ vai tôi: “Hôm nay chị dạy vô ích rồi.”

Tôi hiếm khi nghiêm túc, lắc đầu.

“Em ấy mới bắt đầu học, khả năng phân biệt ngôn ngữ còn kém, không nghe ra em gọi đâu.”

Tôi đã đặc biệt tìm hiểu rồi.

Người điếc không phải cứ đeo máy trợ thính là giống người bình thường, máy trợ thính chỉ giúp thu thập và khuếch đại âm thanh.

Thời gian dài sống trong thế giới im lặng, khả năng hiểu sẽ kém, khả năng phân biệt ngôn ngữ cũng thấp.

Nghe được nhưng không hiểu.

Giống như một người chưa từng học tiếng Anh đột nhiên bị đưa vào môi trường ngoại ngữ, bạn biết họ đang nói chuyện, nhưng không biết họ đang nói gì.

Tất cả những điều này đều cần thông qua huấn luyện phục hồi ngôn ngữ chuyên biệt để cải thiện.

Tôi giải thích cho Trương Cận Ngôn nghe, nói một tràng tiếng Anh.

“Em có hiểu chị đang nói gì không?”

Nó lắc đầu.

“Chị vừa nói tiếng Anh đấy, em nghe thấy đấy, nhưng không phải cũng không hiểu sao?”

Nó có vẻ suy nghĩ gì đó.

“Em hiểu rồi.”

“Nhưng vừa nãy hình như chị nói một từ rất nhiều lần.”

5

Dạy mấy ngày mà không dạy nổi nữa, tôi đưa Từ Dã vào trung tâm phục hồi ngôn ngữ.

Hằng ngày tôi đều đặn lái xe điện nhỏ đưa đón.

Nó rất ngoan, mỗi tối đều khoe với tôi những gì mình đã học được.

Vết thương trên mặt đã đóng vảy, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Vô cùng đáng yêu.

Đôi khi nó như muốn khoe khoang, nói một tràng líu lo, buồn cười chết đi được.

Nhưng tôi không thể cười trước mặt nó, đành ôm nó vào lòng, cười đến run rẩy ở chỗ nó không nhìn thấy.

Chậm rãi vỗ vai nó.

Ý là:

“Nói chậm thôi, không sao cả.”

Mỗi khi như vậy, giọng điệu của Trương Cận Ngôn lại chua lè.



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play