“Thật là chịu chi cho nó.”

Tôi liếc xéo nó một cái.

“Canh gà của em là chị nhặt được à, một con gà ta 200 tệ đấy!”

“Nhưng mỗi tháng nó tốn mấy nghìn tệ, làm gì có chuyện tiết kiệm hơn em.”

Trương Cận Ngôn cụp mắt xuống, không nhìn rõ vẻ mặt.

Tôi tưởng nó đang trách móc tôi tiêu tiền cho nó không đủ, đành bất lực.

“Tiền của chị là gió cuốn đi à?”

Thôi được, đúng là gió cuốn đi thật.

Nhưng trẻ con đang tuổi lớn ăn tốn của, có 40 vạn tệ tiêu rồi mới biết chẳng thấm vào đâu.

“Vài năm nữa chị định kiếm ông già nào đó mà dựa dẫm.”

Trương Cận Ngôn ngẩng đầu lên, vẻ mặt lại trở về cái kiểu đáng ghét.

“Mặt chị xấu thế, ai thèm chị.”

Tôi lập tức đứng dậy đuổi theo nó.

Tôi dù sao cũng là trầm ngư lạc nhạn bế nguyệt tu hoa người gặp người yêu hoa thấy hoa nở…

Thằng nhóc ranh, một ngày không dạy dỗ là ngứa ngáy khó chịu đúng không.

6

Ngày hôm sau, Trương Cận Ngôn như để trả thù tôi, bị cảm.

Vốn dĩ sức khỏe nó đã không tốt, bệnh tình lại đến rất nhanh.

Tôi ở bên cạnh nó suốt hai ngày, không rời nửa bước, còn việc đón Từ Dã thì đặt dịch vụ đưa đón tận nơi của một ứng dụng nào đó.

Thức trắng hai đêm liền mới đưa được Trương Cận Ngôn về nhà.

Mặt vẫn còn ửng hồng, yên tĩnh lạ thường.

Nó nhắm mắt, nhưng hàng mi run rẩy, vẫn chưa ngủ.

Tôi thở dài.

“Trương Cận Ngôn, ai bảo em thu hút sự chú ý bằng cách tự làm mình bị thương hả?”

Thân thể thằng bé khựng lại một chút, nhắm chặt mắt.

Tôi ôm nó vào lòng.

“Cách này chỉ có tác dụng với người quan tâm đến em thôi, người không quan tâm thì dù em có làm tổn thương bản thân thế nào họ cũng không để ý đâu.”

“Loại người trước thì em đau họ cũng đau, loại người sau thì dù em có đau đến mấy họ cũng không đau.”

“Với người quan tâm đến em, có cách tốt hơn.”

“Em cứ đứng trước mặt họ, nói dạo này em cảm thấy hơi bị bỏ rơi, muốn họ ôm một cái là được rồi.”

“Lần sau đừng đạp chăn nữa nhé.”

Cuối cùng nó cũng không giả vờ được nữa, vừa mở mắt ra, nước mắt đã rơi tí tách, khóe mắt đỏ hoe.

“Chị không giận sao?”

“Chị giận gì chứ.”

Nó ôm chặt hơn, ngẩng đầu nhìn tôi.

“Cố Chiêu, mỗi ngày chị dành cho Từ Dã bốn tiếng đồng hồ, cho em còn chưa đến một tiếng.”

“Ngày nào nó cũng được chị ôm, còn em thì không.”

“Em mặc kệ, chị phải đối xử công bằng.”

Tôi xoa đầu nó.

“Là lỗi của chị, xin lỗi em, Trương Cận Ngôn.”

Nó vùi đầu vào lòng tôi, vẫn còn thút thít khóc

“Em không muốn khóc đâu, tại nước mắt tự rơi đấy chứ.”

“Ừ ừ ừ.”

“Nhưng Trương Cận Ngôn, tuần sau em rửa bát không có tiền công đâu đấy.”

“Năm hào một lần được không?”

“Không.”

“Đồ đàn bà xấu xa.”

7

Lần ốm này cũng cho tôi một bài học, hai đứa trẻ cần phải rèn luyện sức khỏe.

Tối hôm trước tôi rất nghiêm túc.

“Bảy giờ sáng mai chúng ta xuống công viên dưới nhà chạy bộ nửa tiếng.”

“Kỷ luật là tự do.”

Từ Dã vẻ mặt nghiêm túc, ngoan ngoãn gật đầu.

Không biết nó có hiểu không, dù sao cứ tôi nói gì nó cũng gật đầu.

Cũng không biết ai dạy nó cái thói này.

Tôi xoa đầu nó, trước đây đầu nó bị thương phải cạo trọc, bây giờ tóc đã mọc ra ngắn ngủn, hơi nham nhám.

Trương Cận Ngôn khoanh tay cười lạnh.

“Mai chị dậy nổi không?”

“Đương nhiên rồi, đừng có coi thường chị.”

Kết quả ngày hôm sau dậy rồi mà hình như chưa dậy.

Tôi ngồi ngủ trên ghế đá ở công viên, mỹ danh là giúp chúng nó đếm xem chạy được mấy vòng.

Sau đó xảy ra chuyện gì thì tôi không biết nữa.

Sắp vào hè rồi, gió buổi sáng mát mẻ dễ chịu thật.

Trương Cận Ngôn đứng trước ghế đá trợn mắt, Từ Dã đưa bàn tay nhỏ bé đặt dưới mũi tôi.

Trương Cận Ngôn liếc nhìn Từ Dã.

“Đồ ngốc, chị ấy chỉ ngủ thôi.”

Từ Dã không hề bị ảnh hưởng, thở phào nhẹ nhõm rồi rụt tay lại.

Trương Cận Ngôn tiến lên một bước lay tôi dậy.

Tôi ngơ ngác.

“Hai đứa chạy xong nhanh vậy sao?”

Nó hơi nghiêng người không muốn nói chuyện, Từ Dã cẩn thận nắm lấy tay tôi.

Tôi nắm chặt lại, rồi lại nắm lấy tay người còn lại.

“Đi thôi đi thôi, vừa hay chị cũng đói rồi.”

8

Trương Cận Ngôn một năm đã cao vọt lên, trước đây thấp hơn Từ Dã cả một cái đầu, bây giờ đã ngang nhau rồi.

Từ Dã học rất nhanh, đã có thể nói chuyện bình thường, phát âm cũng khá chuẩn, chỉ là tốc độ nói hơi chậm một chút, nói nhanh là líu lo không rõ.

Bước thứ hai trong việc nuôi dạy con cái – đưa chúng đến trường.

Ngày đầu tiên nhập học, tôi đặc biệt ăn mặc chỉnh tề, trang điểm, mặc váy ngắn.

Ở cổng trường, những đứa trẻ khác đều níu lấy quần áo bố mẹ khóc lóc thảm thiết.

Tôi tràn đầy mong đợi.

Lần đầu làm phụ huynh, có chút háo hức.

Khăn giấy lau nước mắt nước mũi cho hai đứa tôi cũng đã chuẩn bị xong.

Trương Cận Ngôn chỉ cau có dặn dò tôi.

“Đừng gọi món ăn vặt online của chị nữa, vào quán mà ăn.”

Từ Dã bắt chước theo, kéo kéo tay tôi, vẻ mặt nghiêm túc chậm rãi nói.

“Người lạ gõ cửa, đừng mở cửa.”

“Chị biết rồi.”



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play