Thôi vậy, hai đứa này không biết ai là nam chính, dù sao tôi thấy đứa nào cũng giống nam chính cả.
Nam chính vẫn khác biệt nhỉ.
Tôi cầm điện thoại lên, chụp một tấm ảnh tự sướng với chúng.
“Ngày đầu tiên đi học, yeah.”
Cuối cùng hai đứa cũng vào trong rồi.
Tôi cũng không vội rời đi, ngược lại còn đi vào trong trường.
Tôi muốn tìm giáo viên chủ nhiệm.
Có người nói, có khổ mới có sướng.
Nhưng theo tôi thấy thì, có khổ mới có cơ hội phục vụ người có địa vị cao hơn.
Hệ thống đã bảo tôi bảo vệ nam chính, tôi phải để nó khổ trước sướng sau, sướng cả đời.
Trương Cận Ngôn đầu óc lanh lợi, đỡ lo.
Điều duy nhất tôi không yên tâm là đôi tai của Từ Dã. Mặc dù nó nói đã gần giống người bình thường rồi, nhưng tôi vẫn không muốn những lời nói vô tư của trẻ con làm tổn thương nó.
Tôi phải làm gì đây? Tìm giáo viên đi cửa sau, nhờ họ hạn chế gọi Từ Dã trả lời câu hỏi trên lớp, tốt nhất là đừng gọi.
Từ Dã không nhạy cảm như Trương Cận Ngôn, cũng sẽ không để ý đến điều gì.
9
Tôi chạm mặt một người ở hành lang, váy vest cao gót, tay xách quà.
Tôi còn tưởng là giáo viên nào, cho đến khi cô ta nhìn thẳng vào mắt tôi và lên tiếng.
“Chị cũng là phụ huynh hả, vừa nãy ở cổng trường lúc đưa con tôi thấy chị rồi.”
“Chị trẻ quá, nhìn cứ như mới ngoài hai mươi thôi, chẳng giống đã có hai đứa con chút nào.”
“Cảm ơn chị, năm nay tôi mười tám.” Tôi mỉm cười lịch sự.
Thật là vô lý!
“Trẻ vậy sao? À, là chị gái hả.”
Tôi đen mặt gật đầu.
Cô ta lại bắt đầu thao thao bất tuyệt.
“Tôi vừa quan sát rồi, cả đám chỉ có con nhà chị và nhà tôi là không khóc.”
“Thằng bé nhà tôi thông minh hiểu chuyện quen rồi, vừa nãy còn nói với tôi: ‘Mẹ ơi, sao các bạn lại khóc ạ, học kiến thức không phải rất hạnh phúc sao?’”
“Chị thấy có buồn cười không?”
“Thằng bé nhà tôi bảy tháng đã nhận biết được hơn năm trăm chữ Hán và hơn một trăm từ tiếng Anh, còn biết tên của cả nhà nữa.”
“Hồi mẫu giáo nó đã luôn kêu chán, thầy cô dạy gì nó cũng biết hết rồi.”
Tôi im lặng lắng nghe.
Thật đáng kính phục, hóa ra là mẹ của thần đồng.
Cô ta thao thao bất tuyệt khen con một hồi, cuối cùng mới đặt ánh mắt lên người tôi, có chút dò xét.
“Con nhà chị nhìn cũng thông minh lắm, chắc học nhanh lắm nhỉ?”
Tôi khẽ hắng giọng, giả vờ không quan tâm.
“Cũng bình thường thôi, chỉ là trong giải đấu thể thao điện tử đồng đội, độ chính xác thao tác đạt đến mức nanomet, quỹ đạo cấu thành thẩm mỹ xoắn ốc Fibonacci, khả năng ứng biến thể hiện đặc trưng chủ nghĩa Darwin lượng tử, đối mặt với tình huống bất ngờ có thể hoàn thành tức thì sự sụp đổ lượng tử của nhánh chiến lược, dẫn dắt bốn người trưởng thành đánh bại hoàn hảo năm người trưởng thành khác và còn giành được danh hiệu tuyển thủ xuất sắc nhất nữa thôi mà…”
Cô ta ngơ ngác, vẻ mặt không còn bình tĩnh nữa.
Tôi thẳng lưng, ung dung bước vào văn phòng.
10
Nếu đúng như đồng nghiệp kia nói, hệ thống mười năm tám năm nữa mới quay lại, thì ví tiền của tôi sắp thủng đáy rồi.
Thế là tôi bắt tay vào nghề cũ.
Làm streamer game.
Làm nghề này, có rất nhiều lý do để thu hút lưu lượng và kiếm tiền: kỹ thuật tốt, ngoại hình bắt mắt, giọng nói ngọt ngào, nhiều trò thú vị và bầu không khí vui vẻ…
Còn tôi thì giỏi cà khịa.
Đồng đội gà.
Tôi: “Cậu là vườn rau hay shipper Meituan vậy? Gà quá trời, bị người ta ăn ngập mặt luôn!”
Đối phương bảo không nhận đồ đệ.
Tôi: “Làm ngành gì đấy, chăm sóc lợn nái sau sinh à?”
Xạ thủ bảo hỗ trợ gà không đi cùng hắn.
Tôi: “Không có hỗ trợ thì anh không dám ra đường à? Như trẻ con không có mẹ ấy?”
Một buổi stream cà khịa không trùng lặp, tăng được năm trăm fan, kiếm được hai trăm tệ.
Tôi cũng không có nhiều tham vọng, kiếm đủ tiền ăn là được rồi, dù sao hoàn thành nhiệm vụ số tiền này cũng không mang đi được.
Đang nói chuyện với chủ sạp thịt lợn về việc chọn miếng thịt nào, thì điện thoại của giáo viên chủ nhiệm gọi đến.
Thằng nhóc ranh! Ngày đầu tiên đã bị gọi phụ huynh!
11
Thôi được, thật ra tôi cũng không giận lắm.
Tôi tin tưởng vào hai đứa, chắc chắn là bị người khác bắt nạt trước nên mới đánh nhau.
Để tạo cho mình hình tượng “không dễ đụng vào”, tôi trang điểm mắt khói, mặc áo da, váy da và bốt cao cổ.
Tôi đã nghĩ kỹ rồi.
Nếu phụ huynh đối phương hùng hồn nói một tay vỗ không ra tiếng, tôi sẽ tát cho hắn một cái, hỏi hắn như vậy đã đủ tiếng chưa.
Đến nơi rồi mới phát hiện hình như mình hơi nhầm lẫn.
Là bà mẹ hôm sáng.
Người ta đang nhỏ nhẹ xin lỗi giáo viên chủ nhiệm.
Nhìn lại tôi, từ phong cách dịu dàng, hiền thục bỗng chốc biến thành nổi loạn.
Trông giống người đến gây sự hơn…
Hai đứa kia thì đang ngồi yên ổn trên sofa.
Trương Cận Ngôn nhìn tôi với vẻ mặt cạn lời.
Như muốn nói.
“Mất mặt.”
Từ Dã kéo tay tôi.
“Chị.”
Lần đầu gặp mặt, nó gọi tôi là “mẹ”, nhưng chỉ gọi một lần, sau đó dù thế nào cũng không chịu gọi nữa.
Ánh mắt tôi rơi xuống tai nó.
Máy trợ thính đâu rồi.
Nhìn quanh một lượt, những “mảnh vỡ” nằm rải rác trên bàn.
Bên cạnh còn có một đứa trẻ khác.
Mặt mũi tròn trịa, trên mặt có mấy vết cào, cúi đầu xuống.
Giáo viên chủ nhiệm giới thiệu tình hình với tôi.
“Bạn Chu Hiểu đã tháo máy trợ thính của bạn Từ Dã, bạn Trương Cận Ngôn xông vào giật lại, hai bạn giằng co nhau, khiến các bạn khác đều khóc lên…”
Mẹ của Chu Hiểu thấy là tôi thì thái độ rất tốt, nói xin lỗi.
“Tôi sẽ bồi thường theo giá gốc.”
Tôi gật đầu.
Đứa trẻ tên Chu Hiểu vẫn không ngẩng đầu lên, mẹ nó cũng không nhìn nó một cái.