Nam chính: Trương Cận Ngôn.

Nữ chính: Thẩm An.

Phản diện: Từ Dã.

“Đây là lỗi của tôi sao?” Tôi cười lạnh, cái hệ thống chết tiệt kia chỉ nói một câu bảo tôi bảo vệ nam chính rồi biến mất.

Tôi làm sao mà biết được gì chứ?

Đây là lỗi của nó, tôi không chịu trách nhiệm.

16

Kịch bản viết rằng…

Trương Cận Ngôn bị một cặp vợ chồng trung niên nhận nuôi, nhưng không lâu sau, cặp vợ chồng này lại sinh thêm một đứa con.

Vốn dĩ đã không nhận được sự thiên vị, vì sự xúi giục ly gián của đứa trẻ kia, cuộc sống của Trương Cận Ngôn ngày càng khó khăn.

Thiếu thốn tình thương thì thôi, sau này dần dần đến cả tiền sinh hoạt cũng thiếu.

Hắn còn nhỏ tuổi đã phải ra ngoài làm thêm, đủ mọi việc.

Trong lúc giúp người khác cày thuê game, nó vô tình phát hiện ra tài năng chơi game, được tuyển vào đội trẻ.

Nhờ kỹ thuật nghịch thiên và vẻ ngoài thanh tú xuất chúng, Trương Cận Ngôn trở thành nam thần esports được săn đón.

Nữ chính Thẩm An là một ngôi sao mới nổi trong giới giải trí, hồi cấp ba vô tình giúp đỡ Trương Cận Ngôn, trở thành ánh trăng trắng trong lòng hắn.

Hai người gặp gỡ trong một lần hợp tác, thu hút vô số fan couple, con đường nổi tiếng của Thẩm An cũng bắt đầu từ đây.

Còn Từ Dã thì sao? Vì bị khiếm thính nên luôn ở trong trại trẻ mồ côi, sau này trại trẻ mồ côi làm ăn không tốt bị đóng cửa, nó sớm lăn lộn ngoài xã hội, trở thành ông trùm xã hội đen.

Cũng nhờ sự giúp đỡ tình cờ của nữ chính, hắn nhất kiến chung tình, âm thầm giúp cô dọn dẹp chướng ngại, cung cấp tài nguyên.

Đọc xong kịch bản, tôi nghiêng người nhìn về phía bếp.

Trương Cận Ngôn lẽ ra phải có tính cách lạnh lùng u uất, lại đang hăng say vung xẻng xào rau, cảm nhận được ánh mắt của tôi, nó quay đầu lại nhìn tôi.

“Vẫn là cay vừa chứ?”

Tôi gật đầu.

“Cay cay cay, ngày nào cũng cay chết chị cho xong.” Nó lầm bầm, thuần thục cầm lọ ớt lên.

Còn tên trùm xã hội đen “tàn bạo hung ác” kia thì đang lẳng lặng bóc tỏi ở bên cạnh, bên cạnh là mớ rau muống vừa rửa xong.

Cái gì mà xã hội đen, Từ Dã nhường ghế đỡ người già qua đường, đến cả vỏ chai lọ dùng xong trong nhà cũng cất cẩn thận để dành cho ông cụ nhặt rác dưới lầu.

Hệ thống không biết từ lúc nào đã online trở lại, nhìn thấy cảnh này liền cau mày.

“Một tháng nữa cô có thể tác hợp nam nữ chính không, tốt nhất là để phản diện cũng yêu nữ chính?”

“Như vậy nhiệm vụ của cô mới không tính là thất bại.”

Hệ thống nói.

Hóa ra Trương Cận Ngôn đã chịu quá nhiều khổ sở trong quá trình trưởng thành, chút ánh sáng của nữ chính đã không thể chữa lành được sự thù hận của hắn đối với xã hội, cốt truyện không thể tiếp tục, nên mới phái tôi đi bảo vệ nam chính.

Vốn dĩ chỉ là bảo vệ nhẹ nhàng, không ngờ, tôi lại trực tiếp nhúng người ta vào hũ mật.

Nam nữ chính đáng lẽ phải cùng lớp, vì tôi trì hoãn việc nhập học của nam chính, thời điểm gặp mặt cũng bị lỡ mất.

“Nhiệm vụ thất bại cô chỉ có thể mãi mãi ở lại thế giới này.” Hệ thống đưa ra cảnh báo cuối cùng, tiếng điện rè rè vang lên rất lâu.

Hả? Vậy sao?

“Mãi mãi không về được nữa sao?” Tôi hỏi.

Hệ thống đe dọa: “Đúng vậy, mãi mãi.”

17

Nếu không về được thì thật là…

Tuyệt vời!

Ý cậu là bảo tôi thoát khỏi khoản nợ 50 vạn tệ, thoát khỏi người bố nghiện rượu và người mẹ ham mê cờ bạc.

Còn khiến cho cái thân thể ốm yếu của tôi, vốn dĩ có chút vấn đề ở khắp nơi vì thức khuya lâu ngày, trở nên khỏe mạnh như vâm sao?

Tôi cố gắng kiềm chế nụ cười, giả vờ hoảng sợ.

“Tôi nhất định sẽ cố gắng.”

Nhất định sẽ cố gắng làm hỏng nhiệm vụ.

Hệ thống hừ lạnh một tiếng rồi biến mất.

18

Tôi không giấu nổi vẻ phấn khích trên mặt.

Trương Cận Ngôn khó chịu: “Giúp Từ Dã họp phụ huynh vui đến thế cơ à?”

Con cá sắp gắp vào bát tôi đã bị nó xoay một vòng rồi cho vào miệng nó.

Sau khi vào cấp ba, hai đứa chọn các môn học khác nhau, không học cùng lớp, nên mỗi lần họp phụ huynh tôi chỉ có thể đến một đứa, đứa còn lại chỉ có thể tìm giáo viên sau.

Để công bằng, tôi họp cho mỗi đứa một lần, lần này vừa hay đến lượt Từ Dã.

Từ Dã gắp thức ăn cho tôi, ngoan ngoãn dịu dàng.

“Chị ăn đi.”

Trương Cận Ngôn đập đũa xuống bàn: “Đồ hai mặt!”

Từ Dã làm ngơ.

Tôi khẽ hắng giọng, ngăn cản cuộc cãi vã thường ngày của chúng.

“Khu lớp 12 của trường các em ở chỗ nào vậy? Giữa lớp 11 và lớp 12 có qua lại gì không?”

Tính ra thì nữ chính năm nay học lớp 12 nhỉ.

Từ Dã ngẩng đầu: “Khu bên trái bọn em đấy ạ, ngoài giờ ăn cơm ra thì sẽ gặp các anh chị khối khác, còn lại thì không.”

Trương Cận Ngôn liếc nhìn tôi: “Chị hỏi cái này làm gì? Để ý đến anh chị lớp 12 nào à? Người ta đang nước rút, dẹp cái ý nghĩ đó đi.”

“Sao lại thế, chị chỉ hỏi thôi mà.” Tôi gắp một miếng rau muống: “Tay nghề nấu nướng của đầu bếp Trương ngày càng lên tay đấy.”

“Đương nhiên rồi, trong nhà lúc nào cũng phải có người biết nấu ăn chứ.” Nó hếch cằm lên, liếc nhìn Từ Dã.

Từ Dã giống tôi, nấu ăn đặc biệt không có năng khiếu.

“Bạn Từ Dã rửa rau cũng rất giỏi.”

Giữ cân bằng đã thành bản năng.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Từ Dã đứng dậy đi mở cửa.

Một giọng nữ mềm mại vang lên.

Tôi giật mình, đặt đũa xuống đi ra.

“Đây là nhà bạn Trương phải không ạ, quần áo em giặt xong rồi, mang qua ạ.” Cô gái mặt mày thanh tú, cười rất dịu dàng: “Em hỏi thăm địa chỉ của cậu ấy, hy vọng không quá mạo phạm.”

Nhờ vẻ ngoài xuất chúng của nam chính và phản diện, địa chỉ nhà các kiểu đã không còn là bí mật, thường xuyên có nữ sinh vô tình gặp ở dưới lầu.

Vì hôm nay hệ thống đột nhiên ghé thăm, tôi giả vờ vô tình.

“Em tên là gì vậy?”

“Em tên là Thẩm An.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play