Chương 4: Cuộc chạm trán định mệnh với “đại ca phản diện”
Em hận anh, đừng chạm vào em nữa
Tin nhắn thoại, tin nhắn văn bản, cuộc gọi nhỡ... dồn dập không dứt.
Khương Lạc Lạc ngồi co lại một góc nhà, trong tay vẫn nắm điện thoại rung liên tục.
Đôi mắt đỏ hoe, gương mặt lạnh tanh.
“Mình ngu đến vậy sao…?”
---
Ngoài cửa là tiếng Phó Tư Niên, khản giọng gọi:
“Lạc Lạc, mở cửa đi… cho anh giải thích…”
Không một phản hồi.
---
Một tiếng "bụp!" vang lên.
Tư Niên trèo từ ban công cửa sổ tầng hai, rớt xuống nền sàn bên trong nhà.
Chân va vào bàn khiến phát ra tiếng động lớn, làm Lạc Lạc giật mình đứng bật dậy.
“Anh điên à? Ai cho anh vào đây! Ra ngoài!”
Tư Niên ôm chân, khập khiễng đi đến gần, nhưng lại bị Lạc Lạc đẩy ra.
“Đừng chạm vào tôi. Anh ghê tởm lắm.”
---
Tư Niên cúi đầu, giọng run run:
“Anh sai rồi… nhưng những thứ anh dành cho em là thật…”
“Thật?” – Lạc Lạc bật cười chua chát.
“Anh và anh trai anh lên kế hoạch như vậy, còn bảo là thật?”
“Tôi cưng chiều anh, tin tưởng anh… để rồi được gì? Một vết dao đâm thẳng sau lưng.”
---
Tư Niên quỳ xuống, ôm lấy chân cậu.
“Cho anh một cơ hội… chỉ một thôi…”
Lạc Lạc cúi xuống, nhẹ nhàng kéo tay Tư Niên ra khỏi chân mình, từng ngón một.
“Anh sai rồi thì đi mà sửa với anh trai anh. Còn tôi…”
“…vĩnh viễn không cần anh nữa.”
---
Cánh cửa đóng sầm.
Phó Tư Niên bị đẩy ra khỏi thế giới của Khương Lạc Lạc.
Nhưng bảo bối biết mà – đâu dễ để anh ta buông.
Vào một buổi chiều không mưa, Khương Lạc Lạc đang ngồi nhâm nhi cà phê ở ban công văn phòng thì cửa phòng cộc cộc cộc ba tiếng vang lên.
“Vào đi.”
Một người đàn ông lạ mặt bước vào, tay cầm cặp da, vest đen, giày bóng lộn, ánh mắt vừa nhìn đã biết: nguy hiểm level tối thượng.
Người đó nở một nụ cười lạnh nhạt:
“Tôi là Phó Tư Dương. Anh của Phó Tư Niên.”
Lạc Lạc nheo mắt. Cảm giác như đang trong một tập phim hành động trinh thám bí ẩn, mà mình là nhân vật chính không được biết kịch bản.
“Anh đến đây làm gì?” – Giọng Lạc Lạc trầm xuống, Alpha trong người lập tức cảnh giác.
Phó Tư Dương kéo ghế ngồi, thản nhiên nói:
“Chỉ là muốn xem thử người khiến thằng em tôi về nước, phá lệ đóng kịch suốt mấy tháng trời, rốt cuộc là ai.”
Lạc Lạc: “…Đóng kịch?”
Phó Tư Dương (cười nhẹ): “À… cậu chưa biết à?”
“Nó vốn không phải cố vấn gì cả. Là tôi đưa nó về để... giám sát một người.”
Cả phòng im lặng.
Mấy giây sau, Khương Lạc Lạc bỗng... ném thẳng ly cà phê vào thùng rác, đứng dậy hùng hổ:
“Mời anh ra khỏi văn phòng tôi.”
“Ồ? Cậu giận rồi?” – Phó Tư Dương vẫn ngồi im, cười như thể rất hài lòng với cú khều nhẹ đầy sát thương vừa rồi.
“Không.” – Lạc Lạc hít sâu, gằn từng chữ:
“Tôi không giận. Tôi chỉ đang tự hỏi… tại sao mình lại ngu đến thế.”
Ngay khi cánh cửa văn phòng đóng sầm lại, từ ngoài hành lang, một bóng dáng quen thuộc ló đầu ra:
Phó Tư Niên – đang cầm hộp bánh và sữa đậu nành.
Ánh mắt anh hơi ngơ ngác, rồi lập tức nhìn thấy anh trai đang nhếch môi đi ngang qua, vỗ vai em trai một cái:
“Xong rồi. Giờ em giải quyết hậu quả đi.”
Phó Tư Niên: “…Anh có thể đừng ‘giúp đỡ’ theo kiểu đó được không?”
---
Tối hôm đó.
Cửa nhà Khương Lạc Lạc bị gõ cốc cốc.
“Ai đó?”
“Là tôi… Tư Niên.”
“…Tôi không có tâm trạng nói chuyện.”
“Tôi mang bánh bạch tuộc… loại anh thích. Với cả… xin lỗi.”
Không có tiếng trả lời.
Một lúc sau, cánh cửa hé mở, Khương Lạc Lạc vẫn còn lạnh mặt:
“Tôi không tha cho cậu dễ như vậy đâu.”
Tư Niên (nhanh như chớp ôm lấy cậu):
“Vậy thì em sẽ… bị trừng phạt sao cũng được, miễn là đừng đuổi em đi.”
Lạc Lạc cứng đờ, nhìn Tư Niên đang dụi đầu vào vai mình như cún con bị chủ mắng. Trong lòng có chút… mềm xuống.