Chương 6: Người đi không quay đầu
Phó Tư Niên không còn ở nhà Khương Lạc Lạc nữa.
Không còn cảnh mỗi sáng có bánh nóng, cũng không còn tiếng “Anh Lạc Lạc, em đói~”.
Từ ngày hôm ấy – ngày Khương Lạc Lạc tận mắt chứng kiến Tư Niên gặp gỡ người đàn ông đó trong khách sạn – mọi thứ sụp đổ.
Tư Niên giải thích, cầu xin, thậm chí quỳ trước cửa nhà mấy tiếng liền, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt lạnh như băng từ Lạc Lạc.
“Tôi sai vì đã tin cậu.”
“Và sai hơn vì đã để bản thân yêu một người như cậu.”
Phó Tư Niên không nói gì nữa.
Anh không còn xuất hiện trước nhà, cũng không còn nhắn tin.
---
Nửa năm sau.
Khương Lạc Lạc nghe tin Phó Tư Niên trở về nước ngoài.
Vụ hợp tác giữa công ty anh trai Tư Niên và tập đoàn của Lạc Lạc – bị hủy bỏ vì Lạc Lạc đơn phương chấm dứt.
Không lý do, không cần giải thích.
Chỉ là – có những thứ một khi đã vỡ, không thể hàn lại.
---
Lạc Lạc ngồi trong căn hộ cũ, nhìn ly cà phê nguội lạnh, mở điện thoại.
Tin nhắn từ Tư Niên vẫn còn đó.
Dòng cuối cùng là:
“Anh đừng tha thứ cho em, chỉ xin hãy sống tốt.”
---
Một năm sau.
Khương Lạc Lạc sang Pháp công tác. Tại một hội nghị về đầu tư, một người đàn ông bước lên sân khấu.
Mắt đen, dáng cao, áo sơ mi trắng chỉnh tề.
Người dẫn chương trình giới thiệu:
“Xin mời CEO của ENIGMA Group – ngài Tư Niên.”
Lạc Lạc chết lặng.
Đôi mắt ấy… anh chưa từng quên.
Nhưng ánh mắt ấy khi nhìn cậu – đã không còn dịu dàng như xưa.
Em tha thứ, nhưng không còn yêu nữa
Sau lần gặp lại ở hội nghị, Tư Niên cố gắng bắt chuyện nhưng Lạc Lạc lại chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Xin lỗi, ngài là…?”
Một câu hờ hững, như cắt một nhát vào tim người từng đứng dưới mưa đợi cậu suốt cả buổi tối năm nào.
---
Tư Niên gửi thư, gọi điện, tìm mọi cách để giải thích.
Nhưng lần này Lạc Lạc không còn phản ứng, không giận, không trách, càng không có ánh mắt ướt đỏ ngày xưa.
Chỉ có bình thản, như thể người đứng trước mặt cậu chưa từng bước vào tim cậu, chưa từng khiến cậu đau lòng.
---
Một đêm nọ.
Tư Niên say khướt, gọi điện cho Lạc Lạc.
“Lạc Lạc… em không yêu anh nữa thật sao?”
Lạc Lạc im lặng.
“Em biết không… mỗi đêm anh đều nằm mơ thấy em khóc. Anh không muốn em tha thứ nữa, chỉ muốn được ôm em thêm lần nữa…”
“…Nhưng em không còn ở đó.”
---
Ngày hôm sau.
Báo đưa tin: CEO Tư Niên nhập viện vì kiệt sức và mất ngủ kéo dài.
Lạc Lạc chỉ đứng trước cửa phòng bệnh, không vào.
Một lát sau, cậu để lại mảnh giấy:
“Phó Tư Niên, anh không cần em tha thứ, nhưng anh nợ em một đời chân thành.
Em đã trả giá bằng nước mắt. Giờ, đến lượt anh.”
---
Tư Niên tỉnh lại, mảnh giấy đặt trên ngực, tay run run siết chặt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
“Anh nhớ em, nhưng em không còn là của anh nữa.”
---
Tiếp theo bảo bối muốn:
Tư Niên tự vực dậy, tìm cách chuộc lỗi chân thành
Lạc Lạc có tình mới làm Tư Niên đau hơn
Một tai nạn xảy ra, Lạc Lạc mới biết mình vẫn yêu
Hay Lạc Lạc cũng đau không kém nhưng vẫn cứng rắn