Chương 1: Kẻ lạ mặt trở về
Sân bay quốc tế thành phố X, buổi chiều mùa đông vương chút nắng nhạt. Dòng người tấp nập lướt qua nhau như những bóng mờ. Trong dòng người đó, một người đàn ông bước ra với dáng vẻ nổi bật – cao ráo, vai rộng, mái tóc đen mềm rũ xuống trán, ánh mắt như phủ sương, sâu thẳm và khó đoán.
Phó Tư Niên đứng yên một lúc, hít một hơi thật sâu như để làm quen lại với không khí quê nhà sau nhiều năm xa cách. Hắn kéo vali chậm rãi rời khỏi cửa ra, đón một chiếc taxi và nói địa chỉ bằng giọng chuẩn đến mức người tài xế còn tưởng hắn là người bản địa.
Điện thoại rung nhẹ. Là một tin nhắn ngắn gọn từ người anh trai:
“Mọi thứ đã sắp xếp xong. Cậu chỉ cần tiếp cận hắn.”
Hắn không trả lời. Ánh mắt nhìn ra cửa kính xe, ánh chiều vàng lướt qua gương mặt trắng trẻo, khiến hắn như thể không thuộc về thế giới xô bồ ngoài kia.
---
Ở một nơi khác – tầng cao nhất của tòa nhà “Lạc Thị”.
Khương Lạc Lạc đứng trước cửa kính lớn, mắt nhìn xuống phố xá đang nhộn nhịp bên dưới. Bộ vest đen thẳng tắp càng làm nổi bật dáng người cao ngạo và khí chất Alpha mạnh mẽ tỏa ra từ từng cái nhíu mày.
Thư ký bước vào, đưa tài liệu và báo cáo lịch trình. Nhưng cậu không quan tâm nhiều. Từ ngày trở thành CEO của Lạc Thị, cậu đã quen với nhịp sống nhanh – lạnh – và không được phép mềm lòng.
Cậu ghét nhất là sự giả dối. Ghét những kẻ hai mặt.
Cũng chính vì vậy mà cậu giữ khoảng cách với tất cả mọi người, dù bên ngoài nhìn vào, Khương Lạc Lạc luôn là hình mẫu Alpha lý tưởng khiến không biết bao nhiêu Omega hay Beta phải ngước nhìn.
Thế nhưng, chỉ một người duy nhất sau này… khiến tất cả những lớp phòng vệ ấy sụp đổ hoàn toàn.
Mà người đó – lúc này – đang đứng trước cửa căn hộ cao cấp do chính anh trai mình sắp xếp, môi khẽ cong thành một nụ cười nhẹ.
“Khương Lạc Lạc... tôi đến rồi.”
Căn biệt thự ở khu Cảnh Sơn – nơi chỉ có những người thuộc giới thượng lưu mới đủ sức chạm vào.
Khương Lạc Lạc hiếm khi về nhà vào giờ này, nhưng hôm nay lại là một ngoại lệ. Cậu vừa kết thúc một cuộc họp quan trọng, vốn định ghé qua để lấy hồ sơ, ai ngờ vừa mở cổng đã thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa, tay cầm vali, mặt mũi lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn giữ phong thái bình tĩnh.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Trong tích tắc ấy, Khương Lạc Lạc thoáng ngây ra.
Người kia có gương mặt dễ nhìn – nhưng không phải kiểu đẹp một cách sắc bén, mà là dịu nhẹ, dễ khiến người ta mềm lòng. Nhất là đôi mắt. Trầm lặng, như hồ nước không gợn sóng, nhưng sâu không thấy đáy.
“Cậu là… ai?” – Khương Lạc Lạc lên tiếng, giọng trầm thấp, lạnh nhạt mang tính cảnh giác.
Người kia hơi khựng lại một giây, sau đó cúi đầu lễ phép, cười nhẹ:
“Xin chào. Tôi là Phó Tư Niên. Em họ xa của Lạc tổng – do mẹ tôi mang họ khác nên có thể anh chưa từng nghe đến.”
Lạc Lạc nhíu mày. Cậu không thích có người tự tiện đứng trước cửa nhà mình, lại càng không thích bị gọi là "Lạc tổng" ngay trong không gian riêng tư này.
“Và cậu đến đây làm gì?”
Phó Tư Niên không hề hoảng loạn. Ngược lại, hắn rút điện thoại ra, đưa cho Khương Lạc Lạc xem một đoạn tin nhắn từ người anh trai – đúng là số của cậu ta – ghi rõ rằng Tư Niên sẽ tạm thời ở nhờ nhà Khương Lạc Lạc một thời gian vì lý do “thuận tiện công tác và làm quen môi trường sống trong nước”.
Khương Lạc Lạc nhếch môi. “Tên kia cũng to gan thật.”
Thư ký và trợ lý của cậu đều biết không ai được phép sống cùng Khương Lạc Lạc. Vậy mà anh trai lại tự tiện đưa một người lạ vào – còn là một Enigma – sống trong lãnh địa của một Alpha.
Suy nghĩ một lát, Khương Lạc Lạc khẽ gật đầu.
“Được rồi. Cứ vào đi. Nhưng tôi không rảnh để chăm sóc ai đâu. Tự lo cho mình đi.”
Cậu quay người vào trong, bóng lưng lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng lại khiến Tư Niên cong môi cười.
“Dĩ nhiên, tôi đến đây... đâu phải để được chăm sóc.”
Trong lòng hắn khẽ thầm thì, ánh mắt thoáng qua tia sắc lạnh trước khi quay lại vẻ dịu dàng như cũ, kéo vali bước vào nhà.