Chỉ làm bài tập thôi thì dĩ nhiên chẳng có gì thú vị, Lâm Hành cầm bút suy nghĩ rồi nói: “Hay là chúng ta thi đấu xem ai làm nhanh hơn và chính xác hơn đi?”

“Được thôi.” Tông Khuyết đáp: “Vậy thắng thì được gì?”

Nếu đã thi đấu, đương nhiên phải có phần thưởng và hình phạt.

“Ai thua... giữa trưa phải đi mua kem.” Lâm Hành cười nói: “Thế nào?”

“Được.” Tông Khuyết đồng ý ngay.

Hai người bắt đầu làm bài tập, bút lia trên giấy loạt soạt, tốc độ đều rất nhanh.

Lật đến trang cuối cùng của đề thi, dù là những câu hỏi khó nhất cũng không khiến họ chậm lại.

Chuông báo vang lên, cả hai đồng thời dừng bút. Lâm Hành nghiêng người nhìn sang, thấy Tông Khuyết cũng vừa hoàn thành, lập tức hỏi: “Cậu cũng làm đề này à?”

“Ừm.” Tông Khuyết đáp.

“Vậy so đáp án nhé.” Lâm Hành đẩy bài làm của mình sang.

Quá trình so đáp án diễn ra rất nhanh. Trừ khác biệt về nét chữ, đáp án của họ hoàn toàn trùng khớp, thậm chí đến cả các bước giải bài cũng không sai lệch chút nào.

Kết quả cuối cùng là hoà.

“Giờ làm sao đây?” Lâm Hành nhìn hai bài thi giống hệt nhau, cảm giác như chính tay mình dìu dắt người kia từng bước tiến bộ đến tận bây giờ lại trỗi dậy. So với thắng thua, cảm giác thành tựu này còn đáng giá hơn.

Nhưng mà, bên ngoài trời nắng như đổ lửa, trước khi về nhà nghỉ lễ, cậu đã dặn dì quét dọn rồi cắt điện, bây giờ muốn ăn kem cũng không được.

Tông Khuyết hỏi: “Muốn ăn kem không?”

Lâm Hành gật đầu: “Muốn.”

“Vậy cùng đi.” Tông Khuyết đứng dậy.

Lâm Hành ngẩng đầu, cười nói: “Được.”

Thời tiết nóng thế này, cậu không muốn ra ngoài một mình, nhưng nếu có người đi cùng thì lại khác.

Bên trong có điều hòa mát rượi, nhưng khoảnh khắc mở cửa, hơi nóng bên ngoài ập đến như thể bước vào lồng hấp vậy.

Lâm Hành đứng khựng lại, quay sang nhìn Tông Khuyết: “Tự nhiên tôi cảm thấy không ăn kem cũng không sao.”

Tông Khuyết vươn tay giữ sau gáy cậu, kéo ra khỏi nhà. Cửa đóng lại, tay cũng buông ra, lòng bàn tay Lâm Hành đã hơi ướt: “Tôi chỉ do dự một chút thôi mà.”

“Tôi giúp cậu khỏi phải do dự nữa.” Tông Khuyết vừa xuống lầu vừa nói.

Dù sao cũng đã chuẩn bị xong hết, đi xuống là chuyện đương nhiên. Thay vì lưỡng lự, còn không bằng dứt khoát hành động.

“Vậy cảm ơn cậu.” Lâm Hành thản nhiên đáp.

“Không cần khách sáo.” Tông Khuyết nói.

Lâm Hành cảm thấy lòng bàn tay không còn ra mồ hôi nữa, mà ngược lại, hơi ngứa.

Kiểu ngứa tay muốn đánh người ý.

Ánh mặt trời gay gắt chói chang, hai người chọn đi dưới bóng râm đến siêu thị gần đó, mua một ít kem đem về bỏ vào tủ lạnh.

Dù là kỳ nghỉ, dì vẫn đến nấu cơm trưa. Sau khi tắm rửa, hai người ăn uống rồi ngủ trưa.

Nhà họ Lâm mua căn hộ này chủ yếu để tiện cho việc học ngoại trú của Lâm Hành. Căn hộ có kết cấu giống như các căn khác trong khu, gồm ba phòng ngủ và một phòng khách. Hai phòng dùng làm phòng ngủ, phòng còn lại dùng làm phòng học. Mỗi người ngủ trưa trong phòng riêng, không ảnh hưởng đến nhau.

Tông Khuyết chợp mắt nửa tiếng rồi dậy rửa mặt, không thấy Lâm Hành ra ngoài nên nhẹ nhàng đẩy cửa. Thiếu niên vẫn đang ngủ say, chăn mỏng phủ ngang người.

Học sinh mà được nghỉ thường dễ thức đêm, mà đã thức đêm thì hay dậy muộn. Mùa hè nóng bức khiến giấc ngủ trưa kéo dài hơn, Tông Khuyết nhớ lại trạng thái buổi sáng của cậu, bèn nhẹ nhàng đóng cửa rồi ngồi vào phòng học.

Hắn không đụng đến bài tập, mà chọn một cuốn sách về piano trên kệ, ngồi xuống một góc đọc.

Nhà có điều kiện, khi nuôi dạy con cái thường chú trọng phát triển toàn diện. Lâm Hành không bộc lộ các tài năng này ở trường, nhưng trên kệ sách lại có không ít giấy chứng nhận thi ở các cấp độ và giải thưởng. Trong góc phòng học còn đặt một cây đàn piano chất lượng tốt, không hề bám bụi, chứng tỏ cậu vẫn thường xuyên chơi.

Tông Khuyết cũng từng tìm hiểu sơ qua về âm nhạc. Trước đây, khi làm việc trong giới giải trí, nghệ sĩ hắn từng dẫn dắt phát triển song song giữa ca hát và diễn xuất. Với tư cách là người đại diện, hắn cũng cần hiểu biết một chút về những lĩnh vực này để đảm bảo hạn chế tối đa các sự cố bất ngờ. Tuy nhiên, hiểu biết của hắn chỉ dừng lại ở mức hiểu sơ qua, không tính là thông thạo.

Sống qua nhiều kiếp, sinh mệnh của hắn đã kéo dài rất lâu, trong khi Lâm Hành chỉ mới có hơn mười năm cuộc đời, nhưng lại vô cùng ưu tú.

Trang sách được lật từng tờ một, ánh nắng ban ngày dần trở nên bớt gay gắt. Tông Khuyết nhìn đồng hồ, dù trời vẫn còn sáng, nhưng nếu không trở về thì chỉ chớp mắt cả bầu trời sẽ lập tức tối đi.

Hắn kẹp một tấm thẻ vào sách, đặt nó lên giá, sau đó cầm điện thoại lên bấm vài cái. Nhớ đến trạng thái của Lâm Hành lúc sáng khi vừa tỉnh dậy, hắn đoán điện thoại cậu chắc chắn không để chế độ im lặng.

Sau khi xóa tin nhắn, hắn xé một mảnh giấy từ tập nháp, viết lên đó mấy dòng chữ:

Trời sắp tối rồi, tôi đi trước. Bài tập để ở chỗ cậu, sáng mai tôi lại đến.

Tông Khuyết, 18:03.

Hắn đặt tờ giấy lên sách bài tập, cầm đồ đạc, thay giày rồi nhẹ nhàng đóng cửa rời đi. Khi xuống lầu, điện thoại hắn rung lên một chút, một tin nhắn mới được gửi đến.

Cực Trú: Đã xác định được tung tích của Liêu Phong.

Phía dưới tin nhắn là một địa chỉ và công việc hắn ta đang làm.

Tông Khuyết dừng bước: Tiết lộ tin này cho mạng lưới tin tức của Tiền Hải.

Đối phương chuyên cho vay, trong tay chắc chắn có mạng lưới thu thập thông tin, tiền cũng không thiếu. Nhưng tất nhiên là tiếc tiền khi phải tốn một khoản lớn để truy đuổi kẻ không rõ tung tích nên mới tìm cách gây khó dễ cho những ai có khả năng lần ra hắn ta.

Cực Trú: Không thành vấn đề.

Cất điện thoại đi, Tông Khuyết lên xe buýt về nhà.

Mặt trời dần khuất bóng, bầu trời phủ lên một tầng sương mờ ảo. Người đang cuộn mình trong chăn mỏng khẽ run lông mi hai cái, sau đó lật mình ngồi dậy.

Lâm Hành đưa tay vò tóc, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong thoáng chốc, ý thức của cậu lập tức trở nên tỉnh táo, nhưng vẫn ngẩn ra một lát rồi mới cầm điện thoại xem giờ. Sau khi ra khỏi phòng, cậu đã không còn nghe thấy âm thanh của bất kỳ ai.

Lâm Hành day huyệt thái dương, cảm thấy ngủ quá lâu khiến đầu hơi đau. Cậu ngồi xuống bàn để tỉnh táo lại, tình cờ nhìn thấy một tờ giấy được để trên mặt bàn.

Ánh mắt dừng lại trên dòng chữ viết tay, nhìn thoáng qua thời gian ghi trên đó, cậu cầm điện thoại gửi tin nhắn:

Lâm Hành: Đã về đến nhà chưa?

Tin nhắn bên kia phản hồi rất nhanh: Vừa đến nơi.

“Về đến nhà cũng mất hơn một tiếng, rốt cuộc là dậy sớm hơn mình bao lâu nhỉ?” Lâm Hành lẩm bẩm, nhưng vẫn không kiềm được mà gục xuống bàn sách.

Tin nhắn bên kia lại gửi đến: Mới dậy à?

Lâm Hành khẽ cười: Ừm, ngủ từ trưa đến tối, đau đầu quá. (#đau đầu)

Tông Khuyết cụp mắt gõ chữ: Rửa mặt bằng nước lạnh, đi lại một chút sẽ đỡ hơn.

Lâm Hành: Không muốn nhúc nhích. (#lười)

Tông Khuyết không có phản ứng gì. Ngủ quá lâu vào buổi trưa đúng là sẽ khiến cơ thể khó chịu, làm rối loạn đồng hồ sinh học, nhưng muốn cải thiện thì chỉ có cách đó thôi.

Một lúc lâu không thấy hắn trả lời, trong lòng Lâm Hành hơi thấp thỏm. Chẳng lẽ lời nói vừa rồi quá thân mật cũng quá rõ ràng nên khiến đối phương nhận ra điều gì đó chăng?

Ngay lúc cậu đang gõ chữ, tin nhắn lại đến: Vậy ngủ tiếp đến sáng mai cũng được.

Lâm Hành giật ngón tay, xóa dòng chữ vừa nhập: Tôi là thần ngủ chắc?

Ngón tay khẽ nhảy lên, cậu nhắn tiếp: Nếu cậu về nhà mất nhiều thời gian vậy, mấy ngày này có thể ở tạm chỗ tôi cũng được.

Bên ngoài thời tiết quá nóng, đường xá lại xóc nảy, đi đi lại lại cũng rất nóng.

Cậu vốn định rủ Tông Khuyết cùng đến thư viện thành phố, nhưng vào mùa hè, trẻ con đến đó rất đông, hơn nữa không thể nói chuyện tùy tiện, có nhiều điều khá bất tiện.

Tông Khuyết nhìn đống đồ trên bàn: Mấy ngày này không được, tôi đi tắm đã.

Ngón tay Lâm Hành khựng lại, cuối cùng chỉ nhắn hai chữ: Ừm.

“Vậy nên mấy ngày này trở về là còn có chuyện gì à?” Lâm Hành khẽ thở dài, đặt điện thoại xuống rồi đi chuẩn bị bữa tối cho mình.

Việc tắm rửa xem như đã khép lại câu chuyện, nếu muốn bắt chuyện lại thì cũng phải tìm một lý do nào đó. Gượng gạo bắt chuyện chỉ khiến đối phương phát hiện ra tâm tư của mình mà thôi.

Giá như bọn họ không chỉ là bạn bè thì tốt biết mấy. Nhưng có cảm giác rằng dù có thân hơn nữa thì cái tên kia cũng chẳng rảnh rỗi đến mức tìm cậu chỉ để nói mấy chuyện vô nghĩa.

Đồng hồ sinh học của Lâm Hành cũng không bị ảnh hưởng gì, tiếp tục làm bài tập trong kỳ nghỉ. Tông Khuyết đến sớm về muộn, dường như cũng không cảm thấy chuyện đi đi lại lại phiền phức gì.

Mãi đến ngày cuối cùng, khi đã hoàn thành và sắp xếp lại toàn bộ bài tập, Lâm Hành thấy hắn nhét sách vở vào cặp thì lập tức nói: “Ngày kia là khai giảng rồi, ngày mai cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Tông Khuyết ngẩng đầu nhìn cậu: “Ngày mai cậu về nhà à?”

“Ngày mai tôi về lấy ít đồ, chiều mang sang đây.” Lâm Hành hít sâu một hơi rồi cười: “Trong thời gian huấn luyện thi đua không được ở lại trường, cậu có muốn qua chỗ tôi ở không?”

Dù đã cố thuyết phục bản thân, cậu vẫn không kìm được mà muốn tiến đến gần hắn hơn.

“Được.” Tông Khuyết gật đầu, hỏi: “Chiều mai mấy giờ cậu về?”

“Tầm 5 giờ.” Trái tim Lâm Hành khẽ rung lên.

Tông Khuyết nói: “Vậy 6 giờ tôi đến.”

“Ừ, được.” Lâm Hành cười nhẹ.

Tông Khuyết cầm đồ rời đi, Lâm Hành đứng bên cửa sổ nhìn theo bóng dáng hắn dần khuất trong ánh hoàng hôn. Trái tim cậu đập rộn ràng.

Cảm xúc ấy không thể nào che giấu nổi, một niềm vui sướng dâng trào, khiến tim gan cồn cào lại không cách nào giải tỏa, mang theo một chút đau lòng và chua xót vì không thể có được. Nhưng 99% còn lại, lại là vị ngọt tràn đầy, khiến tim gan sôi trào.

Cảm giác này, có lẽ nên gọi là…

 ”Yêu thầm.”

Lâm Hành về nhà chủ yếu để lấy mấy bộ quần áo mới mà mẹ đã chọn cho cậu. Mắt thẩm mỹ của bà rất tốt, chọn toàn những mẫu trang phục vừa hợp với phong cách học sinh, vừa thoải mái mà không quá nổi bật.

“Mẹ thấy lạ là sao con cứ nhất quyết về trường học làm bài tập, gọi bạn bè đến nhà làm chẳng phải tốt hơn sao?” Mẹ Lâm vừa lựa đồ vừa hỏi.

“Cậu ấy ngại.” Lâm Hành vừa thu dọn quần áo vừa đáp.

“Hả?” Mẹ Lâm cười, khẽ xoa đầu con trai: “Nhìn cậu bạn của con không giống kiểu người hay ngại ngùng đâu, con học đâu ra cái kiểu mở miệng là nói dối vậy?”

“Học từ mẹ.” Lâm Hành bật cười.

“Cũng đúng, dù sao cũng là mẹ sinh con ra mà.” Bà vỗ nhẹ lên đầu cậu rồi nói tiếp: “Thôi được rồi, mẹ không hỏi nữa. Có bạn bè đi cùng cũng tốt, ít nhất là an toàn.”

“Vâng.” Nghĩ đến Tông Khuyết, trái tim Lâm Hành hơi rung lên.

“Này, dạo này con có phải đang yêu đương không đấy?” Bà bất chợt nghiêng đầu quan sát cậu rồi hỏi.

Động tác trên tay Lâm Hành hơi khựng lại, cậu vô thức tránh đi ánh mắt của mẹ: “Không có, bây giờ con chỉ muốn tập trung học hành, cố gắng thi đỗ trường đại học mà mình mong muốn thôi.”

Mẹ Lâm ngồi sang một bên, nhìn con trai mình đang lảng tránh mà khẽ thở dài.

Việc yêu đương cũng giống như nắm cát trong lòng bàn tay, càng muốn giấu đi thì lại càng không giấu nổi.

“Được rồi, con trai mẹ có chí khí lắm. Cố lên nhé, nhất định sẽ thi đỗ trường đại học mà con mong muốn.” Mẹ Lâm mỉm cười nói lại mấy chữ Lâm Hành nói.

Lâm Hành cảm thấy câu nói ấy chẳng có chút thành ý nào cả.

Chiều 5 giờ, Lâm Hành đã quay lại chỗ ở. Sau khi dọn dẹp xong, cậu nhìn đồng hồ mới thấy chỉ mới 5 giờ 20 phút, vậy mà thời gian chờ đợi lại trôi qua chậm đến lạ.

Đến 5 giờ 50, chuông cửa vang lên.

Lâm Hành mở cửa, nhìn thấy trước không phải người, mà là cái rương lớn trong tay hắn: “Cái này… là gì vậy?”

“Quà tặng.” Tông Khuyết vào nhà, đặt chiếc rương xuống: “Mở ra xem đi.”

Lâm Hành đóng cửa rồi mở rương, ngay lập tức, một mô hình học viện vô cùng xinh đẹp hiện ra trước mắt cậu.

Cổng trường, tòa nhà biểu tượng, tinh xảo mà lại gây chấn động lòng người, ngay cả từng ô cửa sổ, từng viên ngói đều được tái hiện tỉ mỉ.

Đây chính là kiến trúc biểu tượng của ngôi trường đại học mà cậu mơ ước.

“Cậu mua ở đâu vậy?” Lâm Hành đánh giá mô hình, trong mắt chứa đầy vui mừng.

“Tôi tự làm.” Tông Khuyết nói.

Một món quà thật sự có tâm, đương nhiên phải tự tay làm mới tốt nhất.

Khoảnh khắc đó, Lâm Hành chợt hiểu ra lý do vì sao mỗi ngày Tông Khuyết đều vội vã rời đi.

Cậu nghe thấy nhịp tim mình đập thình thịch, vang vọng đến nỗi khiến bản thân hoảng loạn.

Cậu cố gắng đè nén cảm xúc, nhưng nó giống như một ngọn lửa sắp bùng cháy, chỉ chờ giây phút vỡ òa để thiêu rụi mọi thứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play