Đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cảm giác đau ở khoảnh khắc đó như thể xoa dịu đi cảm giác vừa vui sướng lại vừa day dứt trong lòng.
“Thích không?” Tông Khuyết hỏi.
“Ừm.” Lâm Hành nhẹ giọng đáp, hít sâu vài hơi, cẩn thận tháo nắp hộp ra, nhìn chất liệu bên trong rồi hỏi: “Cái này làm từ gỗ hả?”
“Gỗ thông.” Tông Khuyết trả lời.
Mô hình này được chế tác vô cùng tinh xảo, từ bên ngoài không thấy bất kỳ chiếc đinh nào, trông cứ như mô hình ghép vậy.
“Cậu còn hiểu cả cấu trúc của kiến trúc à?” Lâm Hành ngạc nhiên hỏi.
“Biết một chút, chỉ là để chơi thôi.” Tông Khuyết đáp.
Dù sao trong khoảng thời gian kiếm tiền, hắn cũng tìm một vài sở thích để giết thời gian, mà làm những thứ này lại giúp tâm trạng hắn bình tĩnh hơn.
“Tôi rất thích.” Lâm Hành siết chặt hộp gỗ trong tay, giọng nói trầm xuống: “Thật sự rất thích.”
Mỗi một linh kiện trong mô hình này đều do đối phương tự tay cắt gọt, lắp ráp, không biết đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết và công sức.
Cậu không ngờ Tông Khuyết lại nghiêm túc chuẩn bị quà tặng cho mình đến vậy, nghiêm túc đến mức khiến cậu cảm thấy món quà của mình có phần qua loa.
“Thích là được rồi.” Tông Khuyết nói.
[Ký chủ, bọn Tiền Hải đi nơi khác rồi.] 1314 nhắc nhở một cách hữu nghị: [Nguy cơ được giải trừ.]
[Ừm, cảm ơn.] Tông Khuyết đáp.
Nhưng đây chỉ là tạm thời, sắp tới vẫn cần phải tiếp tục cảnh giác.
…
Bắt đầu từ khi lớp thi học sinh giỏi khai giảng, thời gian học và nghỉ ngơi của họ dần trở lại nhịp điệu bình thường.
Lâm Hành vào lớp thi Vật lý, còn Tông Khuyết vào lớp thi Sinh học.
Chỉ cần giành giải nhất một trong năm môn thi học sinh giỏi, họ có thể trực tiếp nhận được suất tuyển thẳng vào đại học.
Trường trung học số 1 vốn nổi danh về khoa học tự nhiên, trong đó Toán học và Vật lý là nổi bật nhất, vì thế số lượng học sinh ở các lớp này cũng nhiều nhất. Ngược lại, số lượng học sinh giỏi Sinh học ít hơn, mới tạo cơ hội cho Tông Khuyết đặc cách vào lớp thi Sinh học.
Nhưng dù là bằng cách nào vào được, một khi có cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Cuộc thi học sinh giỏi không chỉ diễn ra trong một vòng, nhiều thí sinh xuất sắc thậm chí đã từng thi từ cấp tiểu học và trung học cơ sở, tiến độ học nhanh hơn những người mới bắt đầu rất nhiều.
Nếu nói trường trung học số 1 là ngôi trường quy tụ những học sinh giỏi nhất trong thành phố này, thậm chí cả khu vực lân cận thì các lớp chuyên thi học sinh giỏi chính là nơi tập hợp những người giỏi nhất trong số đó. Chỉ cần lơ là một chút, khoảng cách sẽ lập tức hiện ra.
Học sinh ở đây gần như ngày đêm miệt mài học tập, quên ăn quên ngủ.
Dù dì trong nhà nấu cho Lâm Hành những bữa ăn vô cùng phong phú, nhưng cậu vẫn gầy đi trông thấy.
[Ký chủ, sau này tôi sẽ không để cậu chọn mấy thế giới có yêu cầu học hành thế này nữa.] 1314 nói.
Nó là hệ thống thôi mà nhìn còn thấy mệt.
[Không sao, ở đâu cũng phải học cả thôi.]Tông Khuyết bình thản đáp.
Dù là một người làm nhiệm vụ thì việc học các kỹ năng khác nhau cũng là chuyện cả đời. Nếu không thể trở nên xuất sắc thì sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải. Ở đâu cũng như vậy, mà hắn không thích đứng sau người khác, càng không muốn để người khác quyết định số phận của mình.
[Oa! Ký chủ giỏi quá!] 1314 cổ vũ.
Đúng là một ký chủ thần tiên, so với một hệ thống phế vật chỉ biết ngồi rảnh rỗi xem phim như nó thì giỏi hơn nhiều.
Nhưng làm hệ thống mà, chỉ cần biết chọn đúng ký chủ là được rồi, tên nào không biết chọn ký chú cũng chỉ có thể tự mình làm đến chết thôi!
Sau hơn một tháng học tập chăm chỉ, ngay khi năm học chính thức bắt đầu, vòng đầu tiên của kỳ thi học sinh giỏi Vật lý đã diễn ra, theo sau đó là kỳ thi Toán học.
Nhưng không có ai trong số học sinh trường trung học số 1 bị loại ngay từ vòng đầu.
Cuộc thi kéo dài liên tục, dù các môn học trên lớp đã gần như kết thúc, nhưng thời gian hai người gặp nhau cũng chỉ gói gọn trong những lúc chào hỏi vào sáng sớm và buổi tối trước khi đi ngủ, thời gian còn lại, tất cả đều dành cho việc học.
Kỳ thi học sinh giỏi Vật lý cấp quốc gia diễn ra vào tháng 12, vòng đầu tiên đã kết thúc, không ít thí sinh bị loại, nhưng Lâm Hành vẫn dẫn đầu, hơn xa so với những người còn ở lại.
Cậu giành được giải Nhất cấp tỉnh, đồng thời đã thắng chắc suất được tuyển thẳng vào Đại học Hiệp nghị số 1 . Nhưng nếu đoạt huy chương Vàng quốc gia, cậu có thể tự do lựa chọn trường đại học và chuyên ngành mình muốn theo học.
Thời tiết chuyển lạnh, hơi thở phả ra gần như kết thành băng.
Kỳ thi học sinh giỏi Sinh học cũng bắt đầu, hai người đi theo hai hướng khác nhau.
“Trở về tôi mời cậu ăn cơm.” Lâm Hành cười nói.
“Được.” Tông Khuyết đáp.
Kỳ thi diễn ra rất nhanh, nhưng khoảng thời gian chờ đợi kết quả lại khiến người ta có chút lo lắng.
Vào một đêm tuyết rơi muộn, nhà trường công bố kết quả kỳ thi.
Một giải Vàng quốc gia, ba giải Bạc, năm giải Đồng.
Người duy nhất đạt huy chương Vàng chính là Lâm Hành.
Giành giải Nhất cấp tỉnh đã đủ để nhiều người được xem là thiên tài kiệt xuất, nhưng huy chương Vàng quốc gia lại là thành tích tuyển chọn từ vô số học sinh xuất sắc trên cả nước, một tài năng hiếm có với tiền đồ rộng mở.
Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, bản thân Lâm Hành cũng mang theo vài phần khó tin, đứng dậy nói: “Cảm ơn mọi người.”
Trường học không thiếu các giải thưởng cấp tỉnh, nhưng huy chương Vàng quốc gia luôn là bảo vật quý giá. Chỉ riêng phần thưởng từ trường đã lên đến vài chục vạn, thành phố cũng gửi thư chúc mừng. Nhà trường giăng đèn kết hoa, thậm chí có không ít học sinh kéo nhau đến xem.
Bản thân Lâm Hành lại không quá để tâm, cậu vẫn đi học như bình thường.
“Không vui sao?” Tan học, Tông Khuyết đi bên cạnh cậu hỏi.
“Vui chứ.” Lâm Hành nhìn lên bầu trời đêm, thở ra một hơi: “Mục tiêu ban đầu của tôi là cái này mà.”
Sau cơn mưa tuyết đầu đông, mây tan, bầu trời đầy sao tỏa sáng rực rỡ. Ánh sáng chiếu vào đôi mắt thiếu niên, khẽ dao động, đẹp đến nao lòng.
“Chỉ là vẫn chưa có cảm giác chân thực lắm.” Lâm Hành nhìn làn hơi trắng từ miệng mình tỏa ra, khẽ cười: “Nhiều người chúc mừng quá, nếu tôi vui vẻ quá mức, lại có cảm giác như đang khoe khoang vậy.”
“Bây giờ không có ai khác.” Tông Khuyết nhìn sân trường phía sau đã trở về vẻ yên tĩnh, chậm rãi nói.
Vì cuộc thi, cả hai đã bỏ ra không ít công sức. Ở trường đúng là có nhiều điều bất tiện, lại có lời mời của Lâm Hành nên hắn vẫn luôn ở nhờ nhà Lâm Hành.
Một phần là vì thuận tiện, phần khác là để tránh những tình huống bất ngờ.
Nửa năm qua, gió yên sóng lặng. Hắn cũng trải qua quãng đời học sinh vừa đẹp đẽ vừa phong phú như vậy.
Lâm Hành nhìn về phía hắn, trong lòng nổi gợn sóng: “Tông Khuyết.”
“Ừm.” Tông Khuyết đáp lại.
“Chúng ta chơi ném tuyết đi. Nếu cậu thắng, tôi sẽ cho cậu mượn vận may của mình.” Lâm Hành cười nói.
“Không cần.” Tông Khuyết đáp.
“Hửm?” Lâm Hành nghi hoặc.
“Thi đấu không dựa vào vận may.” Tông Khuyết nói.
Lâm Hành sững người trong chốc lát, sau đó bật cười sảng khoái, đôi mắt lấp lánh ý cười: “Vậy cậu sẽ nhường tôi chứ?”
“Sẽ không.” Tông Khuyết nói.
“Tôi cũng sẽ không nương tay đâu.” Lâm Hành hất cằm ra hiệu, rồi bước vào khu dân cư.
Những quả cầu tuyết bay qua bay lại, lúc thì nện vào thân cây, lúc lại rơi vào lùm cây. Chỉ cần tiện tay nắm lấy một nắm tuyết là có thể ném đi ngay. Không biết ai đã đá trúng gốc cây, khiến tuyết đọng trên cành rơi xuống như băng vụn, phủ đầy lên cả hai người.
Tuyết vương trên tóc, trên lông mi, Lâm Hành phủi tuyết trên người, nhìn đối phương cũng chật vật không kém, cười nói: “Chẳng phải đây gọi là làm tổn thương địch một nghìn, tự hại mình tám trăm à.”
“Ừm.” Tông Khuyết phủi tuyết trên áo.
“Để tôi giúp cậu.” Lâm Hành đưa tay phủi sạch tuyết đọng trên mũ và cổ áo của hắn. Nhưng càng phủi, cậu lại không nhịn được mà lấy một nhúm tuyết, kéo cổ áo hắn ra rồi ném vào trong.
Cảm giác lạnh buốt bất ngờ trượt xuống, Tông Khuyết xoáy người lại giữ chặt cái tay chơi xấu kia, ngăn không cho cậu chạy trốn.
Thế nhưng Lâm Hành lại bước quá nhanh, lớp tuyết dày dưới chân lại vô cùng trơn trượt, khiến cậu mất thăng bằng, ngã ngửa ra sau. Khi sắp chạm đất, một bàn tay kịp thời đỡ lấy gáy cậu, đồng thời trên người cậu cũng bị một người đè lên.
Hơi ấm và nhịp thở giao thoa khiến trái tim như muốn ngừng đập. Người phía trên chống tay nhổm dậy, đôi mắt gần trong gang tấc của hắn đối diện với cậu, đen nhánh mà sâu lắng, trong đó mang theo sự quan tâm.
Lâm Hành nín thở, trong lồng ngực dâng lên một luồng nhiệt nóng bỏng đến mức đáng sợ.
“Tông Khuyết...”
“Cậu không sao chứ?” Tông Khuyết chống tay đứng lên, vươn tay về phía cậu.
“Không sao.” Lâm Hành nắm lấy tay hắn, cảm nhận lòng bàn tay đối phương dù ướt vì tuyết nhưng vẫn rất ấm áp: “Vừa rồi tuyết dày nên không đau, cậu thì sao?”
“Không sao.” Tông Khuyết buông tay cậu, khẽ cử động cổ tay.
Hắn chỉ sợ đối phương bị đau nên mới đỡ một chút, tuyết dày như vậy, cùng lắm chỉ lạnh một chút mà thôi.
“Vậy thì tốt.” Lâm Hành phủi tuyết trên áo, hít sâu một hơi rồi cười nói: “Cảm ơn cậu đã cứu tôi, lần này xem như cậu thắng.”
Bây giờ cậu không thể nói ra, vì thành tích của cậu đã được đảm bảo, còn Tông Khuyết thì chưa. Cậu không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, cũng giống như cách hắn từng để cậu phát tiết niềm vui sướng trong lòng vậy.
“Về thôi.” Tông Khuyết xoay người nói.
“Được.” Lâm Hành bước theo: “Sắp tới tôi sẽ vào đội tuyển quốc gia, thời gian ở trường sẽ ít hơn. Cậu phải cố gắng, không được lơ là đâu đấy.”
Nếu không thể giành được suất đi học nhờ kỳ thi, Tông Khuyết sẽ phải chờ thêm ít nhất một năm.
“Yên tâm.” Tông Khuyết nói.
“Ừm.” Lâm Hành cười.
Có huy chương vàng quốc gia, sau khi xác định được suất học tại Đại học S, đúng như lời Lâm Hành đã nói, sau khi gia nhập đội tuyển quốc gia, trong trường học gần như không còn thấy bóng dáng cậu nữa.
Mùa đông qua đi, mùa xuân lại đến, khi học kỳ mới bắt đầu, kết quả thi Toán học được công bố. Liêu Ngôn giành giải nhất, đồng thời được đặc cách vào Đại học C.
Tháng Tư, Tông Khuyết bước vào trận chung kết cuối cùng. Kết quả nằm ngoài dự đoán của nhiều người, nhưng cũng giống như một lẽ hiển nhiên.
Từ sau lần lọt vào top 10 toàn khối ở kỳ thi cuối kỳ trước, hầu hết mọi người đều đoán rằng lần sau hắn sẽ bị loại khỏi top 10 vào lần sau. Nhưng không những không rớt hạng, mà hắn còn lọt vào top 5, hơn nữa mỗi lần thi đều tiến bộ.
Và khi Lâm Hành không còn tham gia các kỳ thi nữa, hắn vững vàng đứng ở vị trí số một.
Không ít người bàn tán: “Nếu không nhờ Lâm Hành giúp đỡ, cậu ta tuyệt đối không thể đứng nhất.” Hay có người nói: “Lâm Hành mà ở đấy, cậu ta chắc chắn không thể đứng nhất.”
Nhưng kết quả đã rõ ràng, không ai có thể phủ nhận.
“Tông Khuyết, ra ngoài cô bảo một chút.” Giáo viên chủ nhiệm đứng trước cửa lớp gọi.
Tông Khuyết đứng dậy, những người khác trong lớp không khỏi ngoảnh đầu nhìn theo. Liêu Ngôn tuy đã chắc suất vào đại học, nhưng vẫn đi học Cậu ta nhìn bóng lưng đối phương, trong mắt hiện lên chút phức tạp.
Năm đó, cậu ta từng nghĩ Tông Khuyết chỉ đang lãng phí thời gian và tài nguyên. Nhưng cuối cùng, đối phương đã dùng thành tích thực tế để vả mặt cậu ta. Dù có Lâm Hành hỗ trợ, nhưng không thể phủ nhận rằng, bản thân hắn cũng rất giỏi.
“Thưa cô.” Tông Khuyết đứng trước mặt giáo viên chủ nhiệm.
“Kỳ thi Sinh học sắp tới rồi. Vốn dĩ cô cũng không muốn gây áp lực quá lớn cho em.” Giáo viên chủ nhiệm nhìn nam sinh trước mặt, ngũ quan sắc nét, trông trầm ổn và cuốn hút hơn rất nhiều. Ai có thể ngờ được, cậu học sinh năm nào khiến cô bất lực, giờ lại trở nên xuất sắc như vậy. Nhưng chuyện đã qua là chuyện đã qua: “Có điều, độ khó của kỳ thi Sinh học vốn thấp hơn so với Vật lý và Toán nên thành tích xét tuyển lên đại học lại yêu cầu cao hơn. Hồ sơ của em vẫn còn lưu lại những lần vi phạm vì đánh nhau, vì thế, điểm số của em bắt buộc phải lọt vào top 50 thì mới có cơ hội vào trường đại học mà em mong muốn. Em hiểu chứ?”
“Em hiểu.” Tông Khuyết đáp.
Kỳ thi Sinh học đối với hắn cũng là một lĩnh vực mới mẻ, một thử thách hoàn toàn khác biệt. Trận chiến này, hắn nhất định phải dốc hết sức mình.