“Cậu có chuyện gì vậy?” Lâm Hành xoay người nhìn Liêu Ngôn đang đứng trước mặt, hỏi.

Thoạt nhìn trạng thái của cậu ta không quá tốt, cho dù đã lấy được học bổng nhưng vẻ mặt dường như vẫn luôn buồn rầu.

Liêu Ngôn nhìn người trước mặt, ngón tay hơi siết lại, ánh mặt trời xuyên qua góc dây leo trong vườn hoa, rơi trên người đối phương, hình thành nên một vầng sáng cực đẹp.

Cho dù đứng trên bục nhận thưởng bị tất cả mọi người nhìn chăm chú thì cậu cũng không có chút hoảng loạn nào.

Gia thế nổi bật, ngoại hình xuất sắc, giáo dưỡng tốt, thành tích xuất sắc, người nhà dịu dàng… Thế giới này đôi lúc thật bất công, dồn tất cả những ưu điểm lên một người mà không nỡ chia cho người khác một chút xíu.

“Liêu Ngôn?” Lâm Hành nhìn vẻ mặt của cậu ta, nghi hoặc hỏi: “Trong nhà xảy ra chuyện gì à? Mẹ cậu vẫn khỏe chứ?”

“Vẫn khỏe, chỉ là vẫn cần tiếp tục chăm sóc.” Liêu Ngôn thả lỏng ngón tay, rút chứng nhận học bổng của mình từ trong sổ khen thưởng ra, nói: “Lâm Hành, tôi có thể mượn cậu ít tiền không? Cái này đưa cho cậu trước, đợi mẹ tôi khỏe lại, nhận được tiền học bổng từ trường học, tôi sẽ trả lại cậu.”

Các mục học bổng của trường đều cần bố mẹ tới trường nhận, tránh việc học sinh tự nhận rồi xảy ra rủi ro gì đó.

Trước đây không phải chưa từng có trường hợp học sinh tự nhận rồi bị lừa, vậy nên điều này cũng biến thành quy định thép.

“8000?” Lâm Hành hỏi.

“Còn có học bổng tư nhân 5000.” Liêu Ngôn căng thẳng: “Có thể không?”

Những người đó chỉ muốn tiền, cha nợ con trả, thiếu nợ thì phải trả, đó là điều đương nhiên thôi.

Nhưng những người đó tốt nhất đừng bao giờ quay lại, nếu không cậu ta không biết mình sẽ làm ra loại chuyện gì đâu.

“Tôi không có nhiều tiền như vậy.” Lâm Hành nhìn tài khoản của mình một cái, nói: “Để tôi hỏi xin mẹ một ít.”

“Không thì mượn 8000 trước.” Sắc mặt Liêu Ngôn tái nhợt ngăn cản cậu lại, không muốn để mẹ đối phương biết chuyện này.

Lâm Hành ngẩng đầu nhìn cậu ta nói: “Đừng lo, tôi sẽ không nói nguyên nhân cho bà ấy.”

“À… được.” Liêu Ngôn cúi đầu nói.

Lâm Hành đã gửi tin nhắn, sau đó chuyển tiền qua: “Cậu xem xem đã nhận được chưa?”.

Liêu Ngôn nhìn một cái, rồi đưa chứng nhận học bổng qua, nói: “Lát nữa tôi ghi giấy nợ cho cậu.”

“Ừ, hỏi thăm sức khỏe của dì giúp tôi.” Lâm Hành cười nói.

“Ừ, cảm ơn.” Lời này Liêu Ngôn nói rất gian nan, cậu ta hít sâu một hơi rồi xoay người rời đi: “Tôi về phòng học trước.”

Cậu ta tới vội vàng, bước chân rời đi cũng mang theo vẻ vội vã. Khi Lâm Hành đi ra khỏi vườn hoa, Tông Khuyết đi từ chỗ bóng râm tới cạnh cậu: “Nói xong rồi?”

“Ừ, đợi lát nữa chúng ta tới phòng học xem thành tích trước.” Lâm Hành cười nói: “Sau đó mẹ tôi muốn mời cậu và bà nội ăn bữa cơm.”

“Được, để tôi nói với bà.” Tôn Khuyết đáp lại.

Xếp hạng khối đã có, trọng điểm thành tích nằm ở phân tích nguyên nhân. Mẹ Lâm khen giấy khen của Lâm Hành hai tiếng, đã hơi thành thói quen, còn bà cụ lại cầm giấy khen của Tông Khuyết nhìn nhiều lần, vui tới không có cách nào che giấu được: “Đúng là giải nhì này.”

“Vâng ạ, thứ 4 của lớp, thứ 10 của khối ạ.” Lâm Hành nói.

“Giỏi quá, cảm ơn con nhé.” Bà cụ nói cảm ơn với Lâm Hành: “May nhờ có con.”

“Không có ạ, thật ra bản thân cậu ấy cũng rất cố gắng.” Lâm Hành cười nói.

Cho đến khi hai nhà ăn cơm, bà cụ cũng không nỡ buông giấy khen xuống, đợi ăn cơm xong ai về nhà nấy, bà cụ lập tức lấy hồ dán muốn dán giấy khen lên tường: “Tiểu Khuyết, cháu cảm thấy dán ở đây thế nào?”

Trên tường có thêm một tờ giấy vàng rực rỡ trông vô cùng nổi bật, nhưng hiếm khi thấy bà cụ vui vẻ, Tông Khuyết tìm kiếm đồ mình muốn mua, nói: “Rất được ạ.”

Bà cụ vui vẻ dán lên, rồi quan sát kỹ một lúc lâu, nói: “Hôm nay đã để nhà Lâm Hành mời cơm rồi, lần sau cháu phải mời lại đấy.”

“Vâng.” Tông Khuyết đáp lại.

Chọn đồ xong, đặt hàng.

Sau khi thi cuối kỳ sẽ có một kỳ nghỉ kéo dài gần hai tháng, đương nhiên trường học sẽ giao không ít bài, ngày thứ ba sau khi Tông Khuyết về nhà thì nhận được tin nhắn Lâm Hành gửi qua.

Lâm Hành: Làm bài tập về nhà tới đâu rồi?

Tông Khuyết buông đồ trên tay xuống: Vừa mới bắt đầu.

Lâm Hành gõ nhẹ cái hộp trên bàn, gửi tin nhắn: Có muốn tới nhà tôi làm bài tập không? Hai người sẽ có không khí học tập hơn.

Tông Khuyết lau đồ trên tay: Nhà cậu?

Lâm Hành trả lời tin nhắn rất nhanh: Hoặc tôi tới nhà cậu cũng được.

Ngày hè nóng nực, nhờ có học bổng lần này mà nhà Tông Khuyết đã được lắp điều hòa, nhưng vì bàn học nhỏ hẹp nên vẫn rất không tiện.

Ngõ hẻm sâu như vậy, một khi về muộn cũng sẽ không an toàn.

Tông Khuyết: Vẫn nên tới nhà cậu đi.

Lâm Hành nghĩ một lát: Tới chỗ đối diện trường học đi, còn mấy ngày nữa lớp chọn của trường sẽ khai giảng, nơi đó cũng tiện.

Tông Khuyết: Ừ.

Trường trung học số 1 ngoài dạy học thường ngày ra thì còn có luyện thi, thi vật lý thường vào tháng mười hai, dù thời gian thi sinh học còn chưa được quyết định nhưng cũng cần phải chuẩn bị trước, so với những học sinh khác, kỳ nghỉ của họ sẽ bị rút ngắn đi rất nhiều.

Lâm Hành mỉm cười: Ngày mai gặp.

Tông Khuyết trả lời: Ngày mai gặp.

Trời tháng bảy năm sáu giờ đã sáng, bà cụ dạy sớm, Tông Khuyết cũng nhân lúc mát mẻ mà thức dậy, tắt điều hòa đi rửa mặt.

“Ngày nghỉ thì ngủ nhiều thêm một chút, sao cháu dậy sớm thế.” Bà cụ đang làm đồ ăn sáng, nghe thấy động tĩnh thì nói.

“Quen rồi ạ, lát nữa cháu tới nhà Lâm Hành làm bài tập.” Tông Khuyết rửa mặt xong, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói.

“Nhà của lớp trưởng lớp cháu à?” Bà cụ vô cùng vui mừng hỏi.

“Vâng.” Tông Khuyết đáp lại.

Bữa sáng rất đơn giản, bà cụ hấp mấy lồng bánh bao, cái nào cái nấy đều to oạch, lại ninh cháo, kết hợp với dưa muối và trứng vịt muối ăn rất ngon.

“Cháu qua đó thì mang ít bánh bao cho người ta, cũng không biết lớp trưởng cháu có thích ăn không?” Bà cụ vừa xếp bánh bao vừa nói.

“Cậu ấy…” Tông Khuyết suy nghĩ một lát rồi nói: “Cậu ấy không kén ăn.”

Mặc dù có đôi lúc thích ăn thứ mọi người gọi là thực phẩm rác, nhưng khi ăn cơm chưa từng kén chọn cái gì.

“Vậy thì tốt, bà hấp nhiều, cháu mang đi thêm mấy cái.” Bà cụ cười nói.

“Vâng.” Tông Khuyết đáp lại.

Xe buýt đổi tuyến, trước khi mặt trời nóng lên, Tông Khuyết đã tới trước tòa nhà độc lập của Lâm Hành, gõ cửa mấy cái không thấy ai mở cửa, hắn cúi đầu gọi điện thoại.

Điện thoại vang lên một phút mới được nhận, bên kia truyền tới giọng nói mang theo vẻ rất buồn ngủ của thiếu niên: “Ai vậy…”

“Tôi.” Tông Khuyết nói.

Rõ ràng bên kia điện thoại yên lặng một lúc, rồi giọng nói truyền tới đã trở nên tỉnh táo, đồng thời còn kèm theo tiếng bước chân: “Sao cậu đến sớm thế?”

Một tiếng ngáp khó nhịn truyền tới, sau đó cửa được mở ra từ bên trong, Tông Khuyết buông điện thoại xuống chuẩn bị bước vào nhà, lại nhìn thấy thiếu niên mặc áo ngắn quần ngắn, trắng tới gần như là phát sáng bên trong cửa.

Tóc cậu hơi vểnh lên, rõ ràng là vừa mới ngủ dậy, bởi vì đang buồn ngủ, trong đôi mắt lúc nào cũng rất sáng và dịu dàng kia lấp lánh ánh nước.

“Tôi tới sớm rồi.” Tông Khuyết cúp điện thoại, rời ánh mắt đi, nói.

“Không có, tôi tưởng nghỉ học cậu cũng sẽ ngủ nướng.” Lâm Hành chú ý thấy hắn rời tầm mắt đi, trong lòng khẽ động, sau khi hắn đi vào cậu đóng cửa lại: “Không nghĩ tới cậu lại tới sớm như vậy, đã ăn sáng chưa? Đợi một lát tôi sửa sang một chút rồi chúng ta ra ngoài ăn sáng.”

“Ăn rồi, tôi có mang bánh bao.” Tông Khuyết một tay lấy dép lê thay vào, một tay đưa bánh bao qua.

“Mua nhiều thế?” Khi Lâm Hành nhận lấy, cậu dùng một tay khác kéo ra: “Bánh bao nhà này rất ngon à?”

“Buổi sáng bà nội làm, bảo tôi mang cho cậu một ít.” Tông Khuyết nói.

Lâm Hành đặt bánh bao lên bàn ăn, mang theo chút vui vẻ và tò mò mở ra nói: “Làm to thật, đây là lá gì thế?”

“Lá ngô, chống dính.” Tông Khuyết nhìn một cái, nói.

“Mới nhìn thôi mà đã thấy rất ngon rồi.” Lâm Hành để túi ở đó rồi bước vào nhà vệ sinh: “Tôi rửa mặt xong sẽ ăn, cậu có thể ngồi trước một lát.”

“Tôi đi rửa cái tay.” Tông Khuyết đi vào nhà vệ sinh, Lâm Hành cầm bàn chải đánh răng nhường ra một vị trí.

Bởi vì có thêm một người nên bồn rửa tay vốn không rộng rãi lắm bây giờ nhìn qua có mấy phần chật chội.

Lâm Hành nhìn gò má của hắn, cho dù mộng đẹp bị quấy rầy, nhưng sáng sớm đã có thể nhìn thấy hắn vẫn làm cho tâm trạng của cậu cực kỳ tốt.

“Cậu ăn được mấy cái?” Tông Khuyết lau khô tay, nhìn về phía cậu hỏi.

Bỗng nhiên đối mắt với nhau, Lâm Hành vội lấy lại tinh thần: “Một cái là được.”

Cái bánh bao kia còn to hơn bàn tay cậu rất nhiều.

“Được, tôi hâm nóng lại cho cậu.” Tông Khuyết ra khỏi phòng vệ sinh, lấy một cái trong túi ra, phần còn lại thì cứ mở ra để nguội bên cạnh trước, định đợi chút nữa nguội hẳn rồi lại bỏ vào tủ lạnh sau.

Tiếng bật bếp vang lên, Lâm Hành lặng lẽ nhổ bọt ra, súc miệng, ngay cả rửa mặt cũng mang theo chút vội vàng.

Bữa sáng ra lò, dường như đồ được hấp lại luôn có mùi vị hơn so với hấp lò vi sóng, trứng vịt muối được ướp tới bóng loáng, bánh bao đầy ắp nhân, vô cùng ngon miệng.

“Bánh bao bà nội làm ngon thật.” Lâm Hành thu dọn bát đũa, khen ngợi nói.

“Tôi sẽ truyền lời lại.” Tông Khuyết ngồi trước bàn học lấy bài tập ra.

Bánh bao còn lại được đặt trong tủ lạnh, Lâm Hành thay xong quần áo, lấy cái hộp trên đầu giường rồi ngồi xuống trước bàn học.

“Thời gian cụ thể của lớp chọn của trường là vào thứ hai tuần sau, khoảng ba ngày là có thể làm hết được bài tập.” Tông Khuyết sắp xếp lại danh sách bài tập, nói: “Còn có thể rảnh được một ngày.”

“Ừ, cứ làm theo cậu sắp xếp đi.” Lâm Hành đặt cái hộp trước mặt hắn, cười nói: “Này, khen thưởng cho cậu.”

Tông Khuyết buông bút xuống mở hộp ra, bên trong đặt một cái đồng hồ vô cùng có cảm giác máy móc, màu đen thuần rất có khí chất, rất thích hợp cho người trẻ tuổi đeo: “Cảm ơn.”

Từ vẻ mặt của hắn không nhìn ra được cái gì, Lâm Hành hỏi: “Có thích không?”

“Có.” Tông Khuyết đeo đồng hồ lên cổ tay: “Rất thích.”

Mặc dù không phù hợp với phong cách trước đây của hắn, nhưng loại công cụ tính giờ như đồng hồ này thật sự rất thực dụng.

“Vậy thì tốt.” Lâm Hành nhìn tên viết tắt của nhãn hiệu trên mặt đồng hồ, ý cười trong mắt càng sâu hơn.

ZL, sẽ chẳng ai nghi ngờ cái gì, nhưng lại giống như lén lút in dấu hiệu của cậu lên người này.

“Của cậu qua mấy ngày nữa tôi sẽ đưa.” Tông Khuyết lại cầm bút lên, nói.

“Hả? Là cái gì thế?” Lâm Hành hơi tò mò.

Tông Khuyết nói: “Đến lúc đó thì biết.”

Hắn càng không nói càng làm lòng người ta ngứa ngáy khó chịu, Lâm Hành thương lượng nói: “Tiết lộ một chút đi.”

“Không phải cậu thích bất ngờ à?” Tông Khuyết hỏi ngược lại.

Lâm Hành: “...”

“Làm bài tập.” Tông Khuyết cúi đầu nói.

Trong khoảnh khắc đó Lâm Hành có hơi hiểu được cái gì gọi là bê đá đập chân mình, nhưng lại có một loại cảm giác liệu có phải người này đang cố ý hay không.

Một người không hiểu phong tình như vậy, chắc sẽ không đến mức ấy đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play