“Hôm nay bà mặc bộ này ổn chứ?” Bà cụ chỉnh lại vạt áo, hỏi: “Sẽ không làm cháu mất mặt chứ?”
“Không đâu ạ.” Tông Khuyết nói: “Bà đừng lo.”
“Vậy thì tốt rồi, đây là lần đầu tiên bà đi họp phụ huynh, lát nữa gặp giáo viên nên nói gì nhỉ?” Bà cụ có hơi lo lắng.
“Nói gì cũng được ạ.” Tông Khuyết đỡ bà cụ bước lên bậc thang: “Cô giáo rất dễ tính.”
“Haiz, thôi được.” Bà cụ hít sâu khi nhìn thấy cửa lớp học.
Giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục giảng, phụ huynh vào lớp đều được xác nhận danh tính và chào hỏi đôi câu.
Tông Khuyết từng đánh nhau không ít lần, số lần bị gọi phụ huynh cũng nhiều, đương nhiên giáo viên chủ nhiệm đã gặp người nhà hắn, nhưng khi thấy bà cụ còn lưỡng lự trước cửa, cô vẫn niềm nở bước tới: “Chào bác, bác là bà nội của Tông Khuyết phải không ạ?”
“Ấy, đúng đúng đúng, chào cô.” Bà cụ cười nói.
Trước đây mỗi lần bị gọi đến trường đều là vì đủ thứ chuyện, lo sợ cháu bị đuổi học, nhưng lần này lại khác.
“Bác vào chỗ ngồi trước, lát nữa buổi họp phụ huynh sẽ bắt đầu.” Giáo viên chủ nhiệm nói chuyện vài câu rồi cười bảo: “Tông Khuyết, dẫn bà đến chỗ ngồi đi.”
“Không sao, không cần đỡ đâu.” Bà cụ thả lỏng tâm tình, cười vui vẻ: “Chỗ cháu ngồi ở đâu?”
“Bên này ạ.” Tông Khuyết dẫn đường.
Lúc Tông Khuyết chưa đến, mẹ Lâm ngồi ở chỗ của Lâm Hành, còn Lâm Hành thì ngồi chỗ của Tông Khuyết.
Thấy hai bà cháu tới, hai mẹ con đều đứng dậy, Lâm Hành nhường chỗ, mỉm cười với Tông Khuyết rồi đỡ lấy bà cụ: “Bà ơi, bà ngồi đây đi ạ.”
“À, được được được.” Bà cụ đến chỗ ngồi, nhìn trang phục của mẹ Lâm, hơi ngập ngừng: “Chào chị.”
Mẹ Lâm đưa tay giúp đỡ kéo ghế: “Chào bác, cháu là mẹ của Lâm Hành, bác ngồi đi ạ.”
“Mẹ của Lâm Hành?” Bà cụ kéo vạt áo tránh chạm vào quần áo đối phương, cẩn thận ngồi xuống, kinh ngạc nhìn Lâm Hành bên cạnh: “Đây chính là lớp trưởng nhỏ mà Tông Khuyết hay nhắc đến, người giúp nó học bài sao?”
Mẹ Lâm liếc nhìn Lâm Hành, cười nói: “Bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.”
“Tông Khuyết của chúng tôi thật may mắn khi có Lâm Hành giúp đỡ.” Bà cụ không giấu được xúc động: “Nghe nói lần nào cháu cũng đứng nhất khối, thật sự rất giỏi.”
“Cũng không phải lúc nào cũng vậy, chỉ quanh quẩn trong top ba thôi ạ.” Mẹ Lâm mỉm cười: “Bác đừng khách sáo, Tông Khuyết cũng giúp Lâm Hành không ít đâu ạ.”
Hai bậc phụ huynh trò chuyện, Lâm Hành hơi nghiêng đầu, khẽ cười nói: “Lớp trưởng nhỏ?”
“Tôi không thêm từ nhỏ.” Tông Khuyết đáp.
“Nghe như vậy dễ thương lắm.” Lâm Hành đảo mắt nhìn quanh, lấy bốn chiếc cốc giấy dùng một lần ở trước mặt rồi đi đến máy nước nóng phía sau: “Qua đây giúp tôi cầm nào.”
Tông Khuyết theo sau, đứng nhìn cậu thao tác.
Nước chảy róc rách, thiếu niên nghiêng đầu cười nói: “Bà nội cậu đánh giá tôi cao như vậy, chắc là hay nghe cậu khen tôi lắm nhỉ?”
“Sự thật thôi.” Tông Khuyết nói.
Khóe môi Lâm Hành không kìm được nụ cười: “Xem ra trong lòng cậu, tôi được đánh giá khá cao đấy.”
“Cậu rất giỏi.” Tông Khuyết cầm hai cốc nước, quay người đi.
Lâm Hành khựng lại một chút, nhìn nước trong cốc đầy tràn, hít sâu một hơi.
Người này đúng là…
Hai cốc nước của Tông Khuyết được đặt trước mặt hai vị phụ huynh, còn cốc nước Lâm Hành mang qua thì đưa cho Tông Khuyết một cốc.
Khi nhận cốc nước, Tông Khuyết để ý thấy đầu ngón tay cậu hơi ửng đỏ: “Bị bỏng à?”
“Rót nước hơi đầy, nhưng không sao.” Lâm Hành cầm cốc giấy của mình, cẩn thận thổi nhẹ rồi uống một ngụm, cảm giác ấm áp lan từ dạ dày ra khắp cơ thể.
Trong lúc họp phụ huynh, học sinh cũng có một buổi họp riêng, không chỉ để trao giải mà còn để thông báo về các kế hoạch trong kỳ nghỉ.
Tỷ lệ đỗ đại học của Trường trung học số 1 rất cao, vậy nên vào mỗi kỳ thi cuối kỳ, các loại giải thưởng không chỉ là một tờ giấy khen mà còn kèm theo học bổng quốc gia và học bổng tài trợ cá nhân.
Hội trường hơi tối, chỉ có bục trao giải là sáng rực, sau bài phát biểu ngắn của hiệu trưởng, phần mà nhiều người mong chờ nhất là lễ trao giải cũng chính thức bắt đầu.
Kết quả thi sẽ chỉ được công bố sau khi lễ trao giải kết thúc và học sinh quay về lớp.
“Tiếp theo là phần trao giải, có ba học sinh đạt giải Nhất: Lâm Hành lớp 10-6, Trương Nguyệt lớp 10-4 và Liêu Ngôn lớp 10-6.”
Có ba người đạt giải Nhất, nhưng tên được xướng lên theo thứ tự chữ cái.
Tiếng nhạc vang lên, ba người bước lên bục nhận giải dưới ánh mắt của tất cả mọi người, dưới khán đài, ngoài tiếng vỗ tay còn có những tiếng bàn tán khe khẽ.
“Ba giải Nhất mà lớp 10-6 chiếm hết hai giải, đỉnh thật.”
“Hai người đó của lớp 10-6 từ lâu đã không định nhường chỗ cho ai khác, tôi cũng gần như quen rồi.”
Cùng với giấy chứng nhận, giải Nhất còn nhận được một tấm phiếu học bổng trị giá 8000 do nhà trường trao tặng.
Dưới ánh đèn, ba người đứng trên sân khấu. Lâm Hành nở nụ cười nhẹ nhàng, nhận giấy khen và nói cảm ơn, hai người còn lại tuy không có gì sơ suất nhưng động tác có phần cứng nhắc, theo phản xạ cũng liếc nhìn về phía Lâm Hành rồi cùng nói lời cảm ơn.
“Giải Nhì: Vương Nhiên lớp 10-7, Tiết Cường lớp 10-16…”
Giải Nhì là từ hạng 4 đến hạng 10 toàn khối, học bổng 5000.
Những học sinh học giỏi đều háo hức mong chờ, khi Lâm Hành mang giấy chứng nhận và phiếu học bổng trở về, có không ít học sinh tò mò cầm lên xem.
“Hạng nhất toàn khối, nếu tôi mà mang cái này về, mẹ tôi chắc sẽ cưng tôi lên trời luôn.” Một học sinh trầm trồ.
“... Ngưu Huy lớp 10-21, Lý Thành lớp 10-27, Vương Dương lớp 10-6...”
Từng cái tên được đọc lên, từng học sinh lần lượt bước lên sân khấu, đến lượt Tông Khuyết, người đọc tên trên bục dường như hơi ngập ngừng:
“Tông Khuyết… lớp 10-6.”
Đây là người cuối cùng trong danh sách giải Nhì, nhưng lại là người đứng thứ 10 toàn khối trong một môi trường đầy nhân tài như Trường trung học số 1.
Hội trường lặng đi một giây, sau đó bùng lên xôn xao.
“Tông Khuyết?”
“Đọc nhầm rồi à?”
“Chẳng phải trước đây cậu ta luôn đứng bét bảng sao? Không phải gian lận đấy chứ?”
“Chuyện đổ nước đứng nhất đã là quá khứ rồi, lần trước cậu ta đã lọt vào top 100, chỉ là không ngờ lại tiến bộ nhanh như vậy.”
“Chúc mừng.” Lâm Hành ngăn lại sự ngạc nhiên thoáng qua trong một giây, cất bài kiểm tra của mình đi rồi nhường lối: “Mau lên đi.”
Tông Khuyết đứng dậy, gần như tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn. Ngưỡng mộ có, kinh ngạc có, nghi ngờ cũng có, nhưng trong mắt chàng trai trước mặt chỉ có niềm vui thuần túy.
Ánh đèn trên bục rất rực rỡ gần như che lấp hết ánh mắt bên dưới, hiệu trưởng đích thân trao giải và động viên: “Tiếp tục cố gắng nhé.”
Sau khi nhận giải và bước xuống, Vương Dương khoác vai Tông Khuyết cười nói: “Anh Khuyết đỉnh quá, nhảy vọt lên bao nhiêu hạng thế này.”
Người khác có thể không biết, nhưng người thường xuyên tiếp xúc với Tông Khuyết như cậu ta lại rất rõ hắn đã nỗ lực bao nhiêu, những quyển vở đầy ắp ghi chép, những chồng đề luyện thi, thậm chí ngay cả bài mẫu trong đề thi thật cũng được tổng hợp lại.
Những lúc cuối tuần mà cậu ta còn chơi bời, Tông Khuyết đều ở bên cạnh Lâm Hành ôn luyện, thành tích này hoàn toàn xứng đáng.
“Cậu cũng giỏi mà.” Tông Khuyết nói.
“Tôi?” Vương Dương bĩu môi, cảm thấy có gì đó không ổn, cau mày hỏi: “Lần sau cậu không định vượt qua tôi đấy chứ?”
Tông Khuyết không phủ nhận, chỉ vỗ vai cậu ta: “Cố lên.”
Vương Dương: “...”
Giấy chứng nhận trông gần như giống nhau, chỉ khác ở con số trên đó.
Khi Tông Khuyết ngồi xuống, có người hiếu kỳ liếc nhìn, có người hỏi: “Cậu tiến bộ kinh thế, học kiểu gì vậy?”
“Luyện đề.” Tông Khuyết trả lời.
“Cho tôi xem giấy khen của cậu nào.” Lâm Hành chìa tay ra khi thấy cậu ngồi xuống.
“Ừm.” Tông Khuyết đưa giấy khen qua.
Trên tờ giấy vàng rực ghi rõ Giải Nhì, so với Giải Nhất của Lâm Hành thì chỉ thấp hơn một bậc, nhưng Tông Khuyết nghĩ lần sau nên rút bớt một nét. Lâm Hành lại tỏ ra rất thích thú, cầm mãi trên tay.
“Xem ra cậu đã hoàn thành mục tiêu vượt mức rồi đấy.” Nhìn dòng chữ viết bằng bút lông trên giấy khen, Lâm Hành cảm thấy niềm vui và sự tự hào dâng tràn.
Cảm giác này còn hơn cả khi chính mình đứng nhất.
Dù sao thì đây cũng là thằng nhóc mà cậu… dìu dắt? Hình như có gì đó sai sai.
“Ừm, cậu muốn quà cảm ơn gì?” Tông Khuyết hỏi.
Lâm Hành nhìn giấy khen thêm hai lần, ngạc nhiên ngẩng lên: “Cậu đạt mục tiêu rồi, không muốn nhận phần thưởng sao?”
“Tôi thi vì bản thân.” Tông Khuyết đáp.
“Nói cũng đúng.” Lâm Hành suy nghĩ một chút, tim đập nhanh hơn vì ý định trong lòng: “Nhưng tôi muốn tặng, cậu muốn gì?”
Như vậy, cậu có thể danh chính ngôn thuận tặng quà cho Tông Khuyết.
“5 Năm 3 Năm*.” Tông Khuyết suy nghĩ một chút.
(*): Tên đầy đủ của bộ sách là “Tuyển tập đề thi đại học 5 năm gần nhất và các đề thi mô phỏng 3 năm gần nhất”.
“Đổi cái khác đi, ai lại lấy 5 Năm 3 Năm làm quà chứ?” Lâm Hành nhướn mày, nghi hoặc hỏi: “Cậu không định tặng tôi 5 Năm 3 Năm làm quà cảm ơn đấy chứ?”
Tông Khuyết im lặng nhìn cậu: “Cậu không thích à?”
Lâm Hành lúc này mới xác định cậu ta đúng là hoàn toàn không hiểu phong tình: “Không thích.”
“Vậy cậu thích gì?” Tông Khuyết hỏi.
Cậu.
Ý nghĩ này lướt qua trong đầu Lâm Hành, cậu quay đi, nói: “Miễn là do cậu chuẩn bị bằng cả tấm lòng, tôi đều thích.”
“Được.” Tông Khuyết đáp.
“Lẽ nào cậu thực sự chỉ muốn 5 Năm 3 Năm sao? Đây là cơ hội hiếm hoi để nhận phần thưởng đấy.” Lâm Hành khẽ siết tay, cố giữ bình tĩnh nhìn cậu hỏi.
“Tôi muốn giống như cậu.” Tông Khuyết đáp.
Lâm Hành mỉm cười: “Được.”
Buổi họp phụ huynh kết thúc sớm hơn một chút, khi học sinh giải tán thì đã có rất nhiều phụ huynh chờ sẵn bên ngoài.
Có người cùng bạn rời trường ngay lập tức, cũng có người quay lại lớp học để trao đổi về kết quả thi.
Tông Khuyết đưa mắt nhìn quanh, nhưng lại bị Lâm Hành kéo tay, dẫn ra khỏi đám đông: “Đừng lo, mẹ tôi sợ nắng, chắc chắn đang đợi trong lớp, bà nội cũng vậy.”
“Ừm.” Tông Khuyết bước theo cậu.
Khi Liêu Ngôn vừa bước ra khỏi hội trường thì thấy hai người họ vội vã rời đi, ngón tay cậu ta siết chặt tờ giấy khen, hơi mấp máy môi rồi cuối cùng cũng cất tiếng gọi: “Lâm Hành!”
Bước chân Lâm Hành khựng lại, cậu xoay người, thấy người đang đi đến thì hỏi: “Sao thế?”
Liêu Ngôn đứng yên, liếc nhìn Tông Khuyết một cái rồi nói: “Chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không?”
Lâm Hành nhìn Tông Khuyết, sau đó đảo mắt tìm một góc trong vườn trường rồi nói: “Chúng ta ra đó nói đi, Tông Khuyết, cậu đợi tôi một chút.”
“Được.” Tông Khuyết gật đầu.
Lâm Hành rời đi, Liêu Ngôn hơi do dự rồi cũng đi theo, lưng thẳng tắp.
[Ký chủ, có muốn bật chế độ truyền phát không?] 1314 hỏi.
[Không cần.] Tông Khuyết chọn một chỗ râm mát, kiên nhẫn chờ đợi.
Chuyện này, Lâm Hành có thể tự xử lý, không có nguy hiểm gì cả. Nếu đã là bạn bè thì phải tôn trọng đối phương.