Liêu Ngôn quay lại trường học, mặc dù thỉnh thoảng vẫn xin nghỉ, nhưng mỗi tuần vào thứ sáu, Lâm Hành không còn phải đến bệnh viện nữa.
Tuy cậu ta có nhiều thời gian rảnh hơn nhưng vẫn còn đống bài tập đè lên đầu.
Không chỉ có bài tập thầy cô giao mà họ còn phải tự chuẩn bị đề thi đại học. Họ phải làm trong thời gian ngắn hơn các thí sinh khác trong kỳ thi tuyển sinh đại học tận nửa ngày, đồng thời vẫn phải hoàn thành theo thời gian quy định của kỳ thi tuyển sinh đại học.
Không có ai chấm bài nên họ phải tự chấm bài cho mình, tự sửa sai, nghiên cứu phân loại câu hỏi và áp dụng công thức.
Cơ bản là từ thức dậy từ tám giờ sáng, trừ đi thời gian ăn uống và nghỉ trưa, đến khi kết thúc đã là mười giờ tối.
Nếu như một người cứ kiên trì mãi như vậy sẽ rất mệt nhưng hai người cùng cạnh tranh và thảo luận, thời gian cứ thế trôi qua mà không hề hay biết.
Lâm Hành đang sắp xếp đề thi và ghi chép, nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, gõ cửa nói: “Tôi để máy sấy cho cậu ở trên bàn rồi nhé. Tôi đi ngủ trước đây.”
Tiếng nước bên trong ngừng một chút, sau đó có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Được rồi, cậu ngủ sớm đi.”
Lâm Hành cảm thấy trái tim mình ấm lên. Cậu khẽ thở phào, đóng cửa phòng mình lại và nằm xuống giường. Cậu làm bài cả ngày dài không thấy mệt. Ngược lại, vì đã hoàn thành nên cũng có thể coi là có chút cảm giác thành tựu và yên tâm hơn, nhưng…
Lâm Hành nằm trên giường trở mình, nhìn chiếc đèn bàn màu vàng nhạt và cười.
Cậu thật sự đã đưa người về nhà rồi.
Đèn bàn tắt, tâm trí chìm sâu vào nơi chỉ có những âm thanh mơ hồ trong phòng khách.
…
Sau kỳ thi đại học, kỳ thi cuối kỳ lớp mười và kỳ nghỉ hè đã gần kề. So với cuộc sống học tập khô khan trước đây thì bầu không khí trong trường học cũng trở nên sôi động hơn.
“Đầu tiên là bình tâm lại đã. Điểm thi cuối kỳ học kỳ một sẽ được công bố trước kỳ nghỉ hè rồi sau đó còn có một cuộc họp phụ huynh nữa. Nếu muốn có kỳ nghỉ hè êm đẹp thì phải trông chờ vào chính các em rồi.” Chủ nhiệm lớp nói trong giờ học.
Cả lớp vốn đang rộn ràng, bỗng nhiên im lặng hẳn khi nghe câu nói này.
Thời gian trôi qua vội vàng, khoảng thời gian vốn đã không dài, giờ lại nhanh chóng qua đi.
Lại một lần nữa dọn sách, lại một lần nữa sắp xếp bàn học, lại một lần nữa bước vào phòng thi.
Phòng thi được chia theo xếp hạng thành tích. Lâm Hành ở phòng thi thứ nhất, còn Tông Khuyết ở phòng thi thứ năm.
Cả hai cùng ăn sáng, trước khi vào phòng thi, Lâm Hành suy nghĩ một chút, câu nói động viên đã đến miệng rồi nhưng lại nuốt xuống: “Đến trưa chờ tôi đi ăn cơm cùng nhé.”
“Được.” Tông Khuyết đáp.
Lý do trường trung học công bố điểm thi trước kỳ nghỉ hè là vì lần thi này có liên quan đến thi đua lớp và việc được tuyển thẳng vào đại học.
Lớp mười đã học xong tất cả chương trình của trung học, tất cả điểm số sẽ được thể hiện trong kỳ thi lần này.
Tiếng ve kêu ồn ào suốt ba ngày, cuối cùng bài thi cuối cũng đã nộp, mọi chuyện đã kết thúc.
Dù ngày mai vẫn phải đến trường chờ công bố điểm thi, nhưng áp lực của tất cả học sinh dường như trong một khoảnh khắc đã biến mất, tiếng chuông reo, khắp nơi đều là tiếng reo hò vui mừng.
“Ôi, cuối cùng cũng sắp được nghỉ hè rồi!”
“Tôi sẽ ngủ đến khi tự tỉnh dậy!”
“Đáp án câu cuối cùng của cậu là gì?”
“Điều gì khiến cậu nghĩ tôi có thể giải được câu cuối cùng vậy!”
Khi Tông Khuyết đi qua phòng thi thứ nhất, không ngoài dự đoán, Lâm Hành được rất nhiều người vây quanh.
“Lâm Hành, đáp án câu cuối cùng của cậu là gì?”
“Đáp án của câu thứ ba có phải là 0.65J không?”
“Các cậu làm được cả câu cuối cùng luôn đúng không?”
Thiếu niên bị vây ở giữa nói điều gì đó. Đáp án vừa được đưa ra thì có người vui mừng, có người buồn rầu.
Tông Khuyết dừng lại ở cửa, cất tiếng: “Lâm Hành.”
Thiếu niên bị vây ở giữa lập tức ngẩng đầu lên, cười chào tạm biệt mọi người: “Tôi đi trước đây.”
Đám đông tách ra, cậu đi vài bước đến gần và nhẹ nhàng thở ra, khẽ cười nói: “May là cậu đến.”
“Họ hỏi cậu đáp án à?” Tông Khuyết đi bên cạnh hỏi.
“Chỉ là đối chiếu một chút, dự đoán xem đúng được bao nhiêu câu thôi.” Lâm Hành cười nói.
“Có khó xử không?” Tông Khuyết hỏi.
“Ừm, nếu cậu không đến, có thể họ sẽ hỏi từ đầu đến cuối.” Lâm Hành nói.
Mỗi lần thi kết thúc môn học đều sẽ như thế, cậu cũng không để ý, nhưng nếu đúng thì không sao, còn nếu sai thì thật sự rất thất vọng.
“Đáp án của cậu gần như giống đáp án chuẩn.” Tông Khuyết nói.
Lâm Hành kéo balo, nhìn hắn cười nói: “Vậy cậu muốn đối chiếu đáp án với tôi không?”
“Được.” Tông Khuyết đáp.
Hắn trả lời không chút do dự, ngược lại, Lâm Hành hơi ngẩn người một chút: “Thôi, ngày mai là có điểm thi luôn rồi. Tôi thích sự bất ngờ hơn.”
“Ừm, thế buổi chiều cậu về kiểu gì?” Tông Khuyết hỏi.
“Có tài xế đến đón.” Lâm Hành nhìn tin nhắn trên điện thoại và trả lời: “Còn cậu thì sao?”
“Đi tàu điện ngầm.” Tông Khuyết đứng lại ở cổng trường, nhìn theo chiếc xe đang đi tới: “Tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Lâm Hành vẫy tay rồi quay người rời đi.
Khi bóng của Lâm Hành hoàn toàn biến mất trong xe. Tông Khuyết không đi về phía ga tàu điện ngầm mà đứng lại ở góc tường chỗ con đường nhỏ trong khuôn viên trường, theo dõi một bóng dáng từ trong trường đi ra rồi lặng lẽ đi theo.
Đêm muộn tháng bảy, ánh hoàng hôn vẫn mang theo cảm giác nóng hầm hập, cộng với mồ hôi dính trên da, không khí xung quanh như bị bao phủ bởi mùi sắt rỉ, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Trường học nằm ở ngoài khu trung tâm. Thiếu niên đi phía trước cũng chưa đi được xa nên Tông Khuyết dễ dàng theo kịp. Chỉ là người đó có vẻ rất cảnh giác, thỉnh thoảng lại liếc nhìn xung quanh, khiến Tông Khuyết nghĩ rằng mình bị phát hiện thì lại đi bình thường như không có chuyện gì về nhà.
Cơ thể gầy gò dưới ánh chiều tà trông rất mỏng manh, như thể một làn gió nhẹ cũng có thể thổi ngã.
[Ký chủ, cậu làm như thế này là đang theo dõi người ta. Nếu như bị phát hiện thì cậu sẽ bị tóm vào đồn đó.] 1314 nhẹ nhàng nhắc nhở.
[Lúc cậu nói chuyện thì người khác nghe thấy không?] Tông Khuyết đứng dựa vào góc tường nhìn về phía Liêu Ngôn đang đứng ở đầu con hẻm.
Đi vào con hẻm này thì chính là nhà cậu ta nhưng cậu ta như nhìn thấy cái gì đó đáng sợ lắm mà cả người run lẩy bẩy trong gió, không phân biệt được là cậu ta đang tức giận hay là đang sợ hãi nữa.
Tiếng bước chân vang lên trong con hẻm, kèm theo giọng nói của một người đàn ông trưởng thành.
“Có mang tiền đến không?” Giọng nói trầm khàn của đàn ông vang lên, Liêu Ngôn bị vây kín bởi vài người đàn ông trưởng thành.
[Hửm? Không thể đâu.] 1314 trả lời, trong khi đó đã nhận ra tình hình: [Ký chủ, đây là những người cậu điều tra trước đó.]
Tông Khuyết cũng xác định được người đứng đầu là ai. Gã đó là Tiền Hải, những người còn lại cũng có trong tài liệu.
“Không lấy được, người đó nói mẹ tôi đã xuất viện rồi, không thể cho chúng tôi tiền nữa.” Liêu Ngôn căng thẳng, cơ thể như một sợi dây đàn bị kéo căng đến mức có thể đứt bất cứ lúc nào.
Một người đàn ông trong số đó đẩy cậu ta một cái khiến cơ thể cậu ta hơi loạng choạng: “Thằng nhóc con này mày đùa bọn tao đấy à? Tiền đền bù thì không có, bảo mày đi đòi tiền thì không đòi được. Thế mày nói xem tiền lãi mấy tháng này mày trả như thế nào?”
“Thật sự không lấy được nữa.” Liêu Ngôn đứng thẳng người lại.
“Con mẹ mày xương cốt cũng cứng nhỉ… “ Một người đàn ông trong số đó giơ tay lên.
Nhưng ngay lúc Liêu Ngôn đề phòng, một người khác ngăn lại: “Này, bọn tao đến đây đòi tiền chứ không đi đánh người. Bọn tao cũng không muốn làm khó dễ mẹ góa con côi, nhưng nếu mày không trả được số tiền này thì bọn tao chỉ có thể lấy luôn tiền viện phí của mẹ mày thôi.”
Liêu Ngôn rùng mình, mắt đỏ ngầu: “Không được!”
“Đàn ông có hiếu như thế là tốt” Người đàn ông vỗ tay lên mặt cậu ta, nói tiếp: “Nhưng chỉ biết cứng đầu thì không có ích gì. Lâm Hành - bạn học cùng lớp mày ấy, sinh hoạt phí mỗi tháng của nó là 3000, xe đưa đón tới trường mỗi lần một khác. Một chiếc xe ít nhất cũng sáu con số. Nó sống trong biệt thự có giá trị tám con số, chỉ cần rải một ít tiền như lông cừu cũng đủ để mày trả nợ rồi. Đều là con người với nhau cả mà sao lại có sự chênh lệch lớn đến thế?”
Môi Liêu Ngôn khẽ run rẩy, người kia tiếp tục nói: “Chẳng phải tính nó rất tốt hay sao, lại còn có tiền. Hay là mày kể lại chuyện của mày cho nó, đảm bảo nó sẽ rất thương mày. Thế chẳng phải mày có tiền trả nợ rồi hay sao. Hoàn cảnh gia đình mày như thế này thì chắc chắn nó sẽ không nỡ để mày trả. Chẳng phải cả hai bên đều thoải mái hay sao? Mày cứ nghĩ kỹ đi.”
Một vài người quay người bước lên xe, Tông Khuyết đứng lùi lại một chút, nhìn chiếc xe rời đi.
Ánh chiều tà ấm áp, nhưng thiếu niên đứng ở đầu con hẻm lại như lạnh đến run rẩy, ngay cả dáng người cũng như từ từ cúi xuống.
[Từ đầu ký chủ đã nhận thấy có gì đó không ổn sao?] Giọng nói máy móc của 1314 cũng mang theo chút thương tiếc.
[Ừ.] Tông Khuyết đáp.
Đoạn thời gian sau khi Liêu Ngôn trở lại trường thì trở nên im lặng hơn trước rất nhiều, không chỉ vậy, toàn thân cậu ta lúc nào cũng căng như dây đàn.
Nguyên nhân cốt lõi chuyện của Liêu Ngôn bắt nguồn từ cha của cậu ta, còn chuyện của Lâm Hành lại bắt nguồn từ Liêu Ngôn.
[Cảm thấy thật đáng thương.] 1314 nói: [Bây giờ phải làm sao đây ký chủ?]
Dù giọng của nó nghe rất máy móc nhưng cảm giác như còn giàu tình cảm hơn con người.
Tông Khuyết không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cậu thiếu niên đứng im một lúc lâu rồi từ từ di chuyển, cho đến khi bóng dáng đó dần biến mất trong con hẻm, hắn mới rời khỏi góc tường.
Chưa đến lúc cùng đường, cậu ta vẫn còn đường để đi.
Tông Khuyết: Chưa tìm thấy Liêu Phong sao?
Cực Trú: Đã có dấu vết, đối phương có thể đã sử dụng tiền mặt, hai ngày nữa sẽ có kết quả.
…
Ngày hôm sau, buổi họp phụ huynh rất náo nhiệt, xe riêng tấp nập ra vào, khắp nơi có người hỏi thăm lớp học, không ít phụ huynh cũng đang hỏi thầy cô về tình hình học tập.
Những phụ huynh nghe con mình có thành tích tốt hoặc có tiến bộ thì tất nhiên là vui vẻ cười nói. Trong khi những phụ huynh nghe con mình có thành tích không tốt thì lại hỏi về các phương án giải quyết.
“Cha ơi, chúng ta thống nhất với nhau rồi nhé. Nếu con vào được top 100 thì sẽ mua cho con cái máy chơi game con thích.”
“Được, chúng ta cũng đã nói rồi, nếu không vào được thì một nửa công việc nhà trong mùa hè là của con.”
“Hừm…”
“Cậu nói Lâm Hành là ai vậy?”
“Cái người ngồi ở hàng thứ ba đó.” Một học sinh thì thầm chỉ tay.
“Cậu ấy lúc nào cũng đứng đầu lớp, thật sự rất giỏi.”
“Bằng tuổi nhau mà sao con nhà người ta lại thông minh đến vậy?”
Bên cửa sổ, mẹ Lâm với bộ trang sức nền nã ngồi yên tĩnh bên cạnh cậu thiếu niên tươi sáng, cười nói: “Có khá nhiều người đang nhìn con kìa, con nhà người ta.”
“Lát nữa kiểu gì cũng có người đến học hỏi kinh nghiệm thôi, mẹ nhà người ta.” Lâm Hành liếc nhìn quanh lớp học, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Buổi họp phụ huynh bắt đầu vào lúc 10 giờ sáng, sắp đến giờ mà vẫn không thấy Tông Khuyết đến.
“Đó là do cha con đào tạo tốt, từ nhỏ đã lấy người làm mẫu mực dạy con về tính tự giác.” Mẹ Lâm thấy cậu cứ nhìn quanh thì hỏi: “Con trai đang tìm gì hả?”
“Bạn cùng bàn của con vẫn chưa đến.” Lâm Hành nhìn ra con đường bên ngoài cửa sổ, nở nụ cười khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Bạn cùng bàn?” Mẹ Lâm tò mò nhìn theo hướng mắt của con thì thấy một chàng trai cao ráo, đẹp trai.
Hắn đang cúi đầu nói chuyện với một người già bên cạnh, mặc dù vẻ ngoài có vẻ không hay cười, nhưng khi đi lại, lại rất chú ý đến tốc độ của người già bên cạnh.
“Bạn cùng bàn của con thật hiếu thảo đấy, nhưng sao người đến họp phụ huynh lại không phải cha mẹ của cậu ấy vậy?” Mẹ Lâm nói.
“Có lẽ là họ bận công việc ạ.” Lâm Hành siết chặt ngón tay.
Nhưng hôm nay là cuối tuần mà.
Hình như cậu chưa bao giờ nghe thấy Tông Khuyết nói về cha mẹ mình.