Chuyện của Lâm Hành không được truyền trực tiếp đến tai học sinh. Chỉ biết rằng trường học đã tăng cường quản lý an ninh trong khuôn viên, kiểm tra gắt gao giấy tờ của học sinh ngoại trú và tuyên truyền về vấn đề an toàn cá nhân. Khu dân cư nơi Lâm Hành sống cũng tăng cường an ninh phòng chống tội phạm, ngay cả người đi bộ hay nhân viên giao hàng ra vào cũng phải đăng ký.

“Rốt cuộc gần đây đã xảy ra chuyện gì vậy, thật là phiền phức, ai nấy đều bị kiểm tra thẻ ngoại trú, về nhà cũng trễ mất rồi.” Có học sinh than phiền.

“Hình như có học sinh ngoại trú bị người khác theo dõi.” Một học sinh khác đáp: “Nghe đâu còn vào trường để thăm dò nữa.”

“Những người đó có vấn đề à, thôi thì cứ nghiêm ngặt thế này cũng tốt.”

“Phải đấy…”

“Nhà cậu lắp thêm camera và chặn cửa à.” Tới nhà Lâm Hành vào giờ nghỉ trưa, Tông Khuyết nhìn thấy camera ở cửa và dụng cụ chặn cửa đặt ở lối vào.

“Như vậy ở nhà sẽ an tâm hơn một chút.” Lâm Hành mỉm cười nói.

“Cậu làm rất tốt.” Tông Khuyết khen ngợi.

Dù đã thuê vệ sĩ, nhưng vẫn có thể có sơ hở. Việc biết cách tự bảo vệ bản thân cũng  là một điều rất tốt.

Lâm Hành đặt cặp sách xuống, nhớ lại những lời hắn từng căn dặn: “Đừng đi vào những nơi hẻo lánh một mình, phải chú ý an toàn của bản thân.” Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng việc nam sinh chú ý bảo vệ mình là điều dư thừa.

“Thực ra…” Lâm Hành dừng lại, lời định nói cũng nghẹn đi.

“Sao thế?” Tông Khuyết hỏi.

“Không có gì, lại đây ăn cơm đi, hôm nay dì có nấu cá đấy.” Lâm Hành gọi.

“Được.” Tông Khuyết không hỏi thêm, rửa tay rồi bước tới.

...

“Anh Hải, đám côn đồ đó thất bại rồi, cũng bị bắt vào đồn rồi.” Người đàn ông gầy gò, đen nhẻm đứng bên cạnh, trong phòng bao nói.

Người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm đang hút thuốc ngẩng đầu lên, dập tắt điếu thuốc, ra hiệu cho người phụ nữ bên cạnh đi ra ngoài: “Chuyện gì thế?”

“Thằng nhóc tên Lâm Hành đó báo cảnh sát, đêm đó đám người kia bị bắt luôn.” Người đàn ông gầy đen nói.

“Bị bắt thì bị bắt, một đám vị thành niên thì cùng lắm nhốt hai ngày thôi.” Anh Hải nói.

“Nhưng mà gia đình thằng nhóc đó đã khởi kiện rồi, nói là thuộc về tội phạm có dấu hiệu cướp giật.” Người đàn ông gầy đen nói tiếp: “Chuyện này có vẻ không ổn rồi.”

Một khi bên đó khởi kiện, những kẻ đứng sau giật dây sẽ có nguy cơ bị lôi vào cuộc.

“Thằng nhóc này cũng đủ ác đấy…” Anh Hải rút điếu thuốc khác, châm lửa, hít một hơi sâu: “Đây là muốn nhổ cỏ tận gốc à, đúng là nghé con không sợ hổ. Lúc thuê đám người đó, tiền trả là tiền mặt đúng không?”

“Tiền Cường thậm chí còn không khai tên, đám côn đồ chỉ lo nhận tiền, cơ bản là không biết gì.” Người đàn ông gầy đen cười khinh bỉ.

“Bảo Tiền Cường trốn vài tháng đi, qua đợt này rồi về.” Anh Hải nhả khói, thở dài một hơi: “Bị một học sinh đe dọa như vậy, đúng là tức chết mà!”

“Anh Hải, học sinh đó không phải người thường đâu, nhà cậu ta sống ở biệt thự Vân Đính đấy.” Người đàn ông gầy đen hạ giọng nói, mắt lóe lên.

Giá nhà ở thành phố C vốn đã cao, biệt thự Vân Đính càng là nơi đắt đỏ, một căn biệt thự ít nhất cũng phải tám chữ số.

“Giàu thế sao lại dính dáng đến nhà họ Liêu?” Anh Hải ngồi thẳng dậy, hỏi.

Bọn hắn bỏ tiền để đòi nợ, ước chừng còn chưa bằng một cái túi xách của người giàu, chênh lệch cũng phải một khoảng khá lớn.

“Cũng chỉ là học sinh, còn cùng trường với nhau, chưa chắc đã phân biệt giàu nghèo.” Người đàn ông gầy đen nói: “Chi phí nằm viện của nhà họ Liêu nghe nói là do nhà từ thiện nào đó quyên góp, chính là nhà Lâm Hành.”

“Đúng là lắm tiền quá hóa rồ.” Anh Hải dụi tàn thuốc, hít một hơi lạnh: “Nhưng dạo này cứ tạm thời im hơi lặng tiếng, đợi qua đợt này đi rồi tính tiếp chuyện nhà họ Liêu.”

“Hiểu rồi.” Người đàn ông gầy đen cười đầy ẩn ý.

“Không điều tra được gì, mấy tên côn đồ đó cũng không nhớ rõ diện mạo và tên tuổi, chỉ biết là nhận vài trăm đồng để dạy dỗ người khác.” Giọng nói của Trịnh Giang truyền ra từ điện thoại: “Vẽ chân dung để tìm người cũng khó, giờ cũng không có manh mối khác.”

“Được, tôi biết rồi. Anh cứ bảo vệ an toàn của cậu ấy trước.” Tông Khuyết cúp máy, nhận được một tin nhắn khác.

Cực Trú: Đã tìm ra những người như cậu nói, đã gửi tệp nén, chú ý kiểm tra.

Tông Khuyết mở ra, hiện ra một loạt tài liệu, đứng đầu là Tiền Hải.

Ảnh thẻ trên góc trái hoàn toàn giống người hắn từng thấy bên ngoài thang máy.

Trịnh Giang không phải là chuyên gia điều tra, nhưng hắn ta tìm thấy cái này, lập tức đem toàn bộ tài liệu gửi đi.

Nhóm người này do Tiền Hải cầm đầu, bên ngoài thì làm kinh doanh cho vay nhỏ, thực chất là cho vay nặng lãi.

Lợi tức phân thành mấy nhóm nhỏ, loại người như vậy dù có khởi tố, cũng chỉ bị phạt phần lãi suất gấp bốn lần lãi suất thị trường, không có thêm hình phạt khác.

Mà nguyên nhân sâu xa của chuyện này là do cha Liêu vì đánh bạc mà vay nặng lãi.

Tông Khuyết: Giúp tôi điều tra tung tích của cha Liêu.

Một người muốn lẩn trốn ở xã hội này là điều không thể, dù là di chuyển bằng các loại phương tiện hay là chi tiền cho ăn uống thì đều có thể làm lộ tung tích, cho dù toàn bộ đều dùng tiền mặt, một khi không cẩn thận thì lập tức bị lộ tẩy.

Gieo nhân nào, gặp quả đó. 

Cực Trú: Giá ba vạn.

Tông Khuyết: Thành giao.

...

Cuộc sống ở trường gần đây trở nên yên tĩnh, bầu không khí căng thẳng của trường học dần dần dịu lại sau những ngày tháng bình lặng.

Chỉ là Lâm Hành dường như trở nên kỳ lạ hơn một chút. Trong mắt Tông Khuyết thì cũng không quá khác thường. Chỉ là so với trước đây, cậu hay ngẩn người hơn, thời gian lướt điện thoại cũng nhiều hơn, dường như có chút sầu muộn vì điều gì đó.

“Có chuyện gì à?” Tông Khuyết buông bút hỏi trong giờ giải lao.

Thiếu niên bên cạnh dừng ngòi bút, theo bản năng trả lời: “Không có gì.”

“Cậu ngẩn ngơ không chỉ một hai lần, trông không giống như không có chuyện gì. Nếu cứ mãi đè nén vấn đề thì không thể giải quyết được đâu.” Tông Khuyết dùng ngón tay chỉ vào bài làm của Lâm Hành: “Bước này và cả bước này đều sai rồi. Lần tới cậu còn muốn trượt khỏi top ba toàn khối đúng không?”

Lâm Hành có chút ngạc nhiên nhìn hắn, giọng điệu của đối phương thực ra rất bình tĩnh, nhưng cách dùng từ lại vô cùng sắc bén. Cậu mở miệng muốn nói: “Tôi...”

Đây có lẽ chính là câu nói khiến người ta tỉnh ngộ từ trong giấc mộng.

Vấn đề đè nén mãi thì không thể giải quyết được, nhưng cũng chỉ có thể mặc kệ nó mà không thể tìm ra cách nào khác.

Bởi vì cậu thích một người mà mình không nên thích.

Thực ra Lâm Hành cũng từng tưởng tượng, sau này mình sẽ cưới một cô gái như thế nào. Nhưng dù nghĩ bao nhiêu lần cũng không có câu trả lời. Cậu thấy tình yêu của bố mẹ thật đẹp, nhưng lại không thể hình dung ra tình yêu của mình.

Người mà cậu không thể nghĩ ra lại bất ngờ xuất hiện trước mặt cậu. Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ thích con trai, nhưng lại không thể ngăn bản thân ngừng thích.

Không biết bắt đầu thích từ khi nào, cũng không biết thích ở điểm nào, có lẽ là thích tất cả, vì thế mà cứ băn khoăn mãi.

[Ký chủ, kiểu nói này rất dễ gây tranh cãi đấy.] 1314 từ trong bộ phim mình đang xem quay lại nhắc nhở.

Ký chủ làm nhiệm vụ, sự trợ giúp mà hệ thống có thể cung cấp có hạn. Ký chủ của nó luôn khiến hệ thống cảm thấy cực kỳ yên tâm, nhưng câu nói này đúng là dễ dẫn đến tranh cãi.

[Không đâu, cậu ấy biết điều gì là quan trọng.] Tông Khuyết nói.

Lâm Hành là người rất tỉnh táo, cậu biết lập kế hoạch cho tương lai của mình và thực hiện nó, cũng biết rõ mình muốn gì.

Sáng suốt mà lý trí, dịu dàng mà lương thiện, đây là những phẩm chất đáng giá khiến Tông Khuyết coi cậu là bạn.

“Tôi không muốn.” Lâm Hành khẽ xoay ánh mắt, nhìn thẳng vào mắt Tông Khuyết và mỉm cười: “Cảm ơn cậu đã giúp tôi sửa sai.”

Đúng vậy, cậu không muốn điều đó, cậu không thể mãi chìm đắm trong sự do dự được.

“Không có gì.” Tông Khuyết đáp.

“Nhưng… cậu dữ quá đấy.” Lâm Hành dùng đầu bút chạm nhẹ vào mặt giấy: “Trước đây tôi sửa sai cho cậu đều dùng lời lẽ nhẹ nhàng, sao cậu lại sửa sai cho tôi bằng cách đe dọa thế?”

“Tôi không có.” Tông Khuyết khẽ nhíu mày.

“Cậu làm tôi giật mình đấy, không mời tôi uống nước thì không được đâu.” Lâm Hành cười nói.

Cậu có thể chắc chắn rằng, cậu thích Tông Khuyết, rất thích rất thích, nhìn thấy hắn thì cảm thấy vui. Muốn ở bên hắn, dù đối phương chưa chắc thích cậu, nhưng chắc chắn sẽ không ghét cậu.

Trong trường học không thiếu những người đồng tính được biết đến rộng rãi. Khi nghe nói về họ, Tông Khuyết không tò mò cũng không ghét bỏ, chỉ đơn giản là nghe, vậy thôi.

Tông Khuyết hỏi: “Muốn uống gì?”

“Hồng trà.” Lâm Hành cười.

Tông Khuyết không nghĩ đến chuyện yêu đương, mục tiêu mà hắn muốn đạt được cần toàn bộ sự cố gắng của hắn. Mục tiêu mà cậu muốn đạt được cũng vậy.

Bây giờ chưa phải lúc phân tâm, điều cậu cần làm là giúp hắn đạt được mục tiêu.

Sau đó cậu nghe được câu trả lời mà mình muốn nghe: “Được.”

Ừm, thật sự rất thích hắn.

Ngày hè nắng nóng chói chang, khi kỳ thi cuối kỳ sắp đến, Liêu Ngôn cuối cùng cũng trở lại trường học và nhanh chóng tập trung vào việc học.

Ruột bút hết lần này đến lần khác được thay thế, đề thi mỗi ngày một dày hơn. Vào những ngày cuối tuần nhất định, lớp học cũng được nhường cho các sĩ tử thi đại học làm phòng thi.

Dù không phải bọn hắn tham gia kỳ thi, nhưng vẫn khiến không ít học sinh vừa ngưỡng mộ vừa áp lực.

“Nghe nói thi đại học xong được nghỉ ít nhất ba tháng, sướng lắm luôn.”

“Nghe nói lên đại học mới thoải mái, muốn yêu thì yêu, muốn chơi điện thoại thì chơi điện thoại.”

“Chưa chắc đâu, anh tôi học đại học mà lịch học kín từ sáng đến tối, tôi từng rất ngưỡng mộ anh ấy được tuyển thẳng vào đại học, không ngờ vào đó rồi lại như một trường cấp ba khác.”

“Ngành học của anh cậu có cả tiền thưởng cho nghiên cứu nữa nhỉ, so với thời gian thì tôi vẫn ghen tị với sự tự do tài chính, muốn tiêu tiền thế nào thì tiêu.”

“Đợi cậu được học chuyên ngành mình thích thì lịch học cũng kín từ sáng đến tối thôi.” Lâm Hành vừa nói vừa tạm thời để sách vở trong ký túc xá của Tông Khuyết.

Ra khỏi tòa nhà dạy học, tất nhiên là ký túc xá gần hơn. Phòng của Tông Khuyết ở tầng một, tiện hơn nhiều so với phòng của cậu khi còn phải leo lên lầu.

“Bất kể là môn học gì, muốn học tốt đều cần phải nỗ lực.” Tông Khuyết xếp sách lên giường.

Phòng tám người, ngoài giường ra cũng không còn chỗ nào để sách vở.

“Đúng vậy.” Lâm Hành cười nói: “Vậy hai ngày tới chúng ta cùng làm đề thi đại học nhé.”

Tông Khuyết nhìn cậu.

Lâm Hành nói: “Mỗi khi thi xong một môn, đề thi đại học cơ bản sẽ được công bố, thầy cô trường trung học số 1 ra đề thi cuối kỳ nhất định sẽ dựa vào đề thi đại học năm đó để ra các câu hỏi tương tự, có muốn thử không?”

“Được.” Tông Khuyết đồng ý.

“Vậy hai ngày tới ở nhà tôi nhé, để tôi nói với mẹ là mấy ngày này không về.” Lâm Hành lấy điện thoại ra nhắc nhở: “Cậu cũng hỏi ý kiến người nhà đi.”

Hai người lần lượt gọi điện. Chuyện học tập thì tất nhiên là phụ huynh vô cùng ủng hộ.

Lâm Hành gọi xong rất nhanh, còn Tông Khuyết bên này vì có bà nên bị dặn dò thêm vài câu. Hắn đứng ở cửa cúp máy, nhìn thiếu niên tắm mình trong ánh nắng từ ban công bước tới.

Ánh nắng gay gắt như dát vàng, phủ lên người thiếu niên tạo thành tấm màn sáng, khiến đôi mắt ấy trở nên long lanh và rực rỡ: “Người nhà cậu đồng ý để cậu bị tôi dụ về nhà rồi à?”

Tông Khuyết: “Hửm?”

“Cậu ngây thơ quá đi.” Lâm Hành khẽ nghiêng đầu, cảm thán.

1314 liên tục gật đầu, ký chủ của nó còn chưa từng yêu đương, đúng là ngây thơ hết mức.

Tông Khuyết: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play