Ga tàu điện ngầm ở ngay gần đây, chỉ là lần này ít quầy hàng đồ ăn vặt, thay vào đó lại có nhiều quầy bán ô hơn.
“Xuống tàu điện ngầm rồi thì về nhà thế nào?” Tông Khuyết hỏi.
Lâm Hành cũng nhìn thấy quầy bán ô, nói: “Xuống tàu điện ngầm là gần đến nhà rồi, tôi gọi xe đến đón là được. Lúc này ô bán đắt lắm.”
“Đi thôi.” Tông Khuyết bước vào ga tàu điện ngầm, thu ô lại.
Hai người không đi cùng tuyến đường, Lâm Hành cởi áo khoác ra, nói: “Cảm ơn áo của cậu, về nhà mặc cho kỹ vào, đừng để bà nội lo lắng.”
Cậu đến ga tàu điện ngầm thì không còn lạnh nữa, đến lúc đó ra khỏi ga sẽ lên xe ngay, nghe nói nhà Tông Khuyết ở rất xa.
“Ừ, gặp lại sau.” Tông Khuyết không từ chối, dứt khoát nhận lấy áo khoác rồi xoay người rời đi.
Lâm Hành nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên mỉm cười nói: “Nhớ làm bài tập cho tốt đấy!”
“Ừ.” Người rời đi giơ tay lên bày tỏ rằng mình đã nghe thấy.
“Hẹn gặp vào thứ hai.” Lâm Hành khẽ lẩm bẩm, xoay người bước xuống thang máy trên tuyến đường mình đi.
…
“Anh Hải, em đã theo dõi rồi, hình như là bạn cùng lớp với Liêu Ngôn, tên là Lâm Hành, lúc đó đến quầy tiếp tân gọi bảo vệ.” Một người đàn ông hơi đen và mập đứng ở lối thoát hiểm, vừa gọi điện thoại vừa nói.
“Học sinh à? Mẹ nó đúng là nhiều chuyện!” Anh Hải rút điếu thuốc ra khỏi miệng, nói: “Chuyện của học sinh thì để học sinh giải quyết, đi tìm đám du côn gần trường trung học số 1 xử lý một trận đi, cho nó một bài học.”
“Được, em sẽ sắp xếp ngay, đúng là ở trong tháp ngà quá lâu nên chuyện gì cũng dám quản, bị đánh cũng đáng đời.” Người đàn ông cười khà khà: “Vậy tiền bồi thường của nhà họ Liêu thì sao?”
“Chẳng phải bà ta sắp xuất viện rồi à? Cứ về nhà mà đòi, nếu đòi không được thì cứ nằm trước cổng nhà máy mà đòi.” Anh Hải lại châm một điếu thuốc: “Ai bảo chồng bà ta dám vay tiền, tự nhận xui xẻo đi…”
“Đúng đúng…”
…
Chiều chủ nhật, khuôn viên trường vẫn nhộn nhịp như mọi khi. Cổng trường mở toang, người ra người vào.
“Hình như tên là Lâm Hành, lớp 10 - 6.” Một trong số các nam sinh nói.
Tuổi của bọn họ đều không lớn, dù tóc ai cũng nhuộm chút màu nhưng khi lẫn vào đám học sinh thì không dễ nhận ra.
“Nó không học lớp 10 - 6.” Một nam sinh khác nói.
Nam sinh tóc vàng hừ một tiếng: “Nó nói muốn rời nhóm, nhưng không có nghĩa là tao sợ nó. Lâm Hành, cái tên này nghe quen quá, hình như đã nghe ở đâu rồi thì phải.”
“Ực… Là học sinh đứng đầu khối của trường trung học số 1 đó.” Một nam sinh nuốt nước bọt: “Nghe nói ba mẹ nó làm kinh doanh, nhưng hình như trong nhà có người làm cán bộ nữa.”
Mấy nam sinh tụ tập dưới bóng cây đều nhíu mày. Đám bọn họ cùng lắm chỉ dám trấn lột chút tiền tiêu vặt, nếu thực sự đụng phải người nhà cán bộ, chẳng khác nào tự mình bẻ cánh tay mình đưa tới đồn cảnh sát. Vào đó rồi thì những ngày tháng trôi qua đều không dễ chịu chút nào.
“Vậy có đánh nữa không?” Một nam sinh trong đó hỏi: “Việc này đã nhận lời rồi.”
“Cứ theo dõi vài ngày đã.” Tóc vàng đá vào thân cây, nói: “Ngày nào cũng phiền chết đi được.”
“Ê, mấy đứa kia, lớp nào thế? Ở trong trường không được hút thuốc!” Từ xa vọng lại tiếng quát của bảo vệ, trong tay còn cầm dùi cui điện.
Mấy người vội vàng dập thuốc, chạy về phía cổng trường theo lối khác.
“Các cậu đứng lại hết cho tôi! Không được vứt tàn thuốc bừa bãi!” Bảo vệ nắm chặt dùi cui, tăng tốc đuổi theo.
Đám người càng chạy thục mạng, không ngoảnh đầu lại.
“Trường này bị gì thế, hút điếu thuốc cũng bị đánh nữa?” Khó khăn lắm mấy người bọn họ mới dừng lại thở dốc.
“Ai mà biết, đi thôi, lát nữa cổng trường đóng là ra không được đâu.” Tóc vàng nhếch mép nói.
Bọn họ đi về phía cổng trường, trời chạng vạng chuyển tối, người trong lớp học nhiều lên, người vội vàng tới cổng trường lại ít đi rất nhiều. Theo lý mà nói thì không có gì đông đúc, nhưng khi nhìn thấy nam sinh đeo ba lô từ ngoài cổng trường đi vào, mấy người bọn họ lập tức ngừng bước.
Mấy tháng không gặp, hình như hắn lại cao thêm một chút, quần dài áo ngắn đơn giản. Trong thời tiết có vẻ rất nóng bức này, trang phục trên người hắn luôn toát lên chút cảm giác lạnh lẽo.
Bốn mắt nhìn nhau, Tông Khuyết dừng bước: “Tìm tao à?”
Tóc vàng vừa nhìn thấy hắn đã nhớ lại cảm giác ngạt thở khi đó, sống lưng lạnh toát, mồ hôi ướt đẫm: “Sao thế? Bọn tao không tìm mày thì không được đến trường trung học số 1 à?”
Cục diện bỗng trở nên hơi căng thẳng, Tông Khuyết tránh qua một bên, xoay người rời đi: “Tuỳ tụi mày.”
Bảo vệ trường trung học số 1 rất chu toàn, về cơ bản khắp nơi đều có camera, bảo vệ còn được trang bị dùi cui điện, dù không hay sử dụng nhưng cũng đủ để uy hiếp.
Đám người còn lại đồng loạt thở phào, trên mặt tóc vàng không nén được giận: “Mẹ nó, bọn mình còn sợ một mình nó chắc.”
“Nhưng nó mà điên lên thì không cần mạng đâu.” Một nam sinh nói.
“Đi đi đi.” Tóc vàng bực bội nói.
Lúc Tông Khuyết đến phòng học thì bên trong vẫn ồn ào như thường lệ. Dù nhìn thấy anh cũng không ai ngừng lại, còn người ngồi ở vị trí gần cửa sổ đã vẫy tay với anh.
“Lâm Hành đúng là tinh mắt thật.” Vương Dương nhìn người vừa ngồi xuống nói: “Tôi còn chưa chú ý đến mà cậu ấy đã nhìn thấy rồi.”
“Bởi vì sau lưng mày không có mọc mắt.” Lâm Hành khẽ động ngón tay, nhìn Vương Dương đang nằm dài trên đống sách của mình nói.
“Hôm nay anh Khuyết đến muộn thế, chẳng lẽ đã làm bài tập ở nhà rồi sao?” Vương Dương cười hì hì nói.
“Tôi gặp chút việc nên đến trễ.” Tông Khuyết lấy bài tập ra: “Cậu làm bài tập rồi à?”
Khóe miệng Vương Dương giật giật, mắt trợn tròn, đặt tay lên vai hắn nói: “Anh Khuyết, cậu đúng là con giun đi trong bụng tôi, chuyện này mà cũng đoán được, chúng ta đúng là tâm linh tương thông mà.”
Tay đang sắp xếp vở bài tập của Lâm Hành khựng lại, Tông Khuyết đã hất tay Vương Dương ra: “Quá khen rồi, cậu mới là giun.”
Vương Dương: “Ý tôi chủ yếu là muốn bày tỏ…”
“Thu gần đủ chưa?” Tông Khuyết không quan tâm ý của cậu ta nữa mà nhìn vở bài tập trước mặt Lâm Hành hỏi.
“Ừm, bên Anh Văn cần phải thu thêm, cũng gần đủ rồi.” Lâm Hành đứng dậy nói: “Còn ai chưa nộp không? Sắp vào học rồi, phải mang qua đó nữa đấy.”
Mấy quyển vở cuối cùng vội vàng được nộp lên, Tông Khuyết giúp cậu ôm một chồng nói: “Tôi giúp cậu mang qua.”
“Ừ.” Lâm Hành ôm chồng khác cười nói.
Hai người một trước một sau ra khỏi cửa lớp, Vương Dương lẩm bẩm mấy chữ đã nghẹn trong miệng: “... Hai chúng ta tâm linh tương thông.”
Tâm linh tương thông cái rắm, anh Khuyết của cậu ta chỉ tâm linh tương thông với Lâm Hành thôi.
“Ai tâm linh tương thông với cậu thế?” Bạn cùng bàn ngẩng đầu hỏi.
“Chúng ta tâm linh tương thông ấy!” Vương Dương cười đùa nói.
“Ọe…”
“Được rồi, tình cảm phai nhạt rồi…”
Trong trường học không có nhiều biến cố, từng hồi chuông nối tiếp nhau vang lên, các tiết học giống nhau tiếp diễn cho đến khi màn đêm buông xuống, dải ngân hà sáng lấp lánh.
Tông Khuyết quay về ký túc xá, Lâm Hành như thường lệ ra khỏi cổng trường. Dù cậu đi muộn nhưng ở cổng trường vẫn còn khá nhiều học sinh. Chỉ là ban đêm bảo vệ thúc giục, học sinh cũng ít nán lại, khi Lâm Hành đến dưới tòa nhà đơn nguyên thì cổng trường gần như đã chẳng còn ai nữa.
Tòa giảng đường tối om, ánh sáng từ phía ký túc xá phía sau gần như bị che khuất hoàn toàn. Có lẽ vì quá yên tĩnh nên khi Lâm Hành mở cửa tòa nhà ra đã nghe thấy tiếng bước chân giẫm lên sỏi đá.
Cậu theo phản xạ nhìn qua, dường như hai bóng người nhận ra điều gì đó, trốn vào giữa kết cấu của tòa nhà.
Bị theo dõi ư?
Lâm Hành vào trong đóng cửa tòa nhà lại, không vội lên trên mà áp vào cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
“Là tòa nhà này…”
“... Ngoại trú…”
“Ở gần thật đấy…”
Tiếng nói không nghe rõ lắm, nhưng Lâm Hành đã xác nhận được một điều, đó là cậu đã bị theo dõi. Mặc kệ đối phương muốn tiền hay gì khác thì đều là mối đe dọa đối với sự an toàn của cậu.
Tiếng còi cảnh sát vang lên giữa đêm khuya khiến không ít học sinh trong trường đoán già đoán non xem chuyện gì xảy ra bên ngoài. Nhưng sau một đêm ngon giấc, một số chuyện cũng bị quên lãng, chỉ có Tông Khuyết nhận được tin nhắn là biết được nguyên do.
Trịnh Giang: Cậu bạn của cậu cảnh giác ghê đấy, phát hiện mình bị người khác theo dõi là báo cảnh sát ngay. Nếu không phải tôi ở xa rút nhanh thì chắc cũng bị mời vào nói chuyện rồi.
Tông Khuyết khẽ nhíu mày, đi ra ban công gọi điện: “Cậu ấy không sao chứ?”
Trịnh Giang bắt máy hạ giọng nói: “Không sao, yên tâm đi, hình như mấy tên lưu manh đó chỉ muốn tống tiền và dạy dỗ cậu ấy chút bài học. Miệng thì nói nhà cậu ấy có người làm cán bộ không dám ra tay. Đúng là kẻ ngốc không sợ chết, tống tiền và cướp bóc đều là phạm tội, đủ để bọn chúng gánh chịu hậu quả rồi.”
Côn đồ.
Tông Khuyết nhớ lại mấy người mà mình nhìn thấy khi bước vào cổng trường. Bọn họ không đến tìm hắn gây rắc rối mà là tìm Lâm Hành.
“Vất vả rồi, nhắn tin đi.” Tông Khuyết nói.
Cho cậu một bài học ư? Với tính cách của Lâm Hành rất khó đắc tội với ai, cảm xúc của cậu có sự thay đổi vào thứ sáu tuần trước. Lúc đó cậu đi gặp Liêu Ngôn, khả năng cao đã gặp phải ai đó, nhưng có lẽ không có xung đột trực diện.
Tông Khuyết cúp điện thoại nhắn tin: Anh có thể tra được ai xúi giục bọn họ làm vậy không?
Trịnh Giang: Để tôi điều tra, muộn nhất thì hai ngày tôi sẽ báo kết quả cho cậu biết.
Tiết tự học buổi sáng vẫn như mọi ngày, tiếng đọc sách vang lên rộn rã, ngoài tinh thần hơi uể oải, Lâm Hành cũng không có biểu hiện gì khác thường.
“Tối qua ngủ không ngon à?” Hết tiết tự học, Tông Khuyết hỏi.
“Ừm, ngủ hơi muộn.” Lâm Hành ngáp nói, tối qua cảnh sát bắt người lấy chứng cứ tốn không ít thời gian.
Cậu vốn nghĩ mình là con trai sống một mình sẽ không xảy ra chuyện gì, không ngờ vẫn bị để mắt tới. Kiểm tra cửa sổ khắp nơi, cũng mua không ít thiết bị chống trộm nên tốn thêm không ít thời gian.
“Cậu vẫn ổn chứ?” Tông Khuyết hỏi.
“Ừm, tôi nằm lên bàn ngủ một lát, cậu mua bữa sáng giúp tôi nhé.” Lâm Hành nói.
“Được.” Tông Khuyết đứng dậy nói: “Cậu muốn ăn gì?”
“Cháo gạo kê bí đỏ, bánh bao thịt xào ớt xanh và bánh ngọt bên cửa sổ phía Tây.” Lâm Hành chọn món rồi đưa thẻ cơm của mình ra cười nói: “Cảm ơn.”
“Ừ.” Tông Khuyết quay người rời khỏi lớp học.
Lâm Hành gác cằm lên bàn nhìn hắn rời đi, sau đó nghiêng người ngáp một cái, nhắm mắt lại.
Ý thức chìm sâu, dường như chưa được bao lâu, cánh tay đã bị đẩy nhẹ, bên cạnh truyền đến giọng gọi: “Lâm Hành, Lâm Hành.”
“Có đây…” Hiếm khi Lâm Hành ngủ ngon, khi ý thức đang rối bời thì cảm nhận được bàn tay người bên cạnh áp lên trán mình.
Lòng bàn tay ấm áp, giọng nói lạnh nhạt: “Không sốt, dậy ăn đi, còn năm phút nữa là vào học rồi.”
Vì cú chạm bất ngờ ấy mà tim của Lâm Hành chợt đập nhanh hai nhịp, ý thức tỉnh táo trong chốc lát. Thậm chí lúc đối diện ánh mắt của người bên cạnh còn cảm thấy gò má mình hơi nóng lên, lập tức ngồi thẳng người nói: “Đồ ăn đâu?”
Tông Khuyết đặt bánh bao và cháo gạo kê xuống trước mặt cậu, nhìn gò má đỏ bừng vì ngủ của cậu nói: “Lần sau ngủ nhớ đắp áo khoác.”
“Ồ… Ừm.” Lâm Hành theo phản xạ đáp.
Cậu… có gì đó không ổn.