Kết quả của việc gọi quá nhiều món chính là cuối cùng vẫn còn thừa lại một ít. Tông Khuyết xách túi đồ thừa, chia tay với Lâm Hành trong tàu điện ngầm.

“Nhớ về bỏ vào tủ lạnh nhé, trời nóng thế này để ở bên ngoài dễ hỏng lắm.” Lâm Hành vẫy tay tạm biệt.

“Được.” Tông Khuyết xác nhận tuyến đường của mình rồi đi về hướng khác.

Nhà hắn không có tủ lạnh, bà cụ có thói quen nấu lượng đồ ăn có thể ăn hết ngay trong bữa đó, vừa vệ sinh lại vừa tiết kiệm điện.

Dù là những ngày hè nóng bức thế này, nhà cũng không có điều hòa, chỉ có một chiếc quạt cũ bật vào lúc giữa trưa, lúc bà cụ ngủ sẽ không bao giờ bật quạt.

May mà ngôi nhà cũ có khả năng che nắng tốt, dù là ngày nắng nóng vẫn mát mẻ hơn nhiều so với bên ngoài.

“Bà ơi, cháu về rồi đây.” Tông Khuyết đẩy cửa bước vào. Bà cụ đang ngồi trên ghế dựa trong nhà, phe phẩy quạt nan, trên người cũng không có dấu hiệu đổ mồ hôi.

“Ôi chao, thằng Khuyết về rồi đấy à. Cháu về nhẹ nhàng thế, bà không nghe thấy gì cả.” Bà cụ mở đôi mắt đang nửa nhắm nửa mở, trong ánh mắt tràn đầy niềm vui: “Ăn cơm chưa? Có nóng lắm không? Để bà bật quạt cho cháu nhé.”

“Cháu ăn rồi ạ.” Tông Khuyết đặt túi đồ lên trên bàn rồi mang cặp sách bước vào phòng, móc ví ra.

“Hôm nay bà có mua dưa hấu đấy, cũng đã ngâm nước cho mát rồi, cháu có muốn ăn luôn bây giờ không?” Cũng trong giây phút hắn bước vào phòng, bà cụ đã ôm một quả dưa hấu tròn xoe bước vào.

“Cháu vừa ăn mất rồi, lát nữa cháu sẽ ăn sau ạ.” Tông Khuyết mở ví, rút ra 1000 tệ đưa cho bà cụ: “Đây là tiền trợ cấp tháng này của trường ạ.”

“Lại phát nữa à?” Bà cụ đặt dưa hấu xuống, hơi bối rối: “Trường các cháu phát tiền nhiều như vậy, làm sao chịu nổi cơ chứ?”

“Chỉ phát cho học sinh nghèo học giỏi thôi bà ạ, lần này cháu đứng thứ 11 đấy.” Tông Khuyết nói.

“Tiến bộ hơn lần trước rồi nhỉ, giỏi lắm!” Bà cụ lau tay, cẩn thận nhận lấy số tiền: “Cháu đã giữ lại cho mình chưa?”

“Rồi ạ.” Tông Khuyết đáp.

“Vậy thì tốt rồi.” Bà cụ cất tiền đi: “Học giỏi còn có phúc lợi thế này, bà nội để dành cho cháu, sau này vào đại học còn có để dùng.”

“Không cần đâu bà ạ, nếu cháu thi đại học với số điểm cao cũng sẽ có gần 10 vạn tiền thưởng.” Tông Khuyết nói: “Bà cứ giữ số tiền đó cho mình đi ạ.”

“Nhiều vậy à?” Rõ ràng bà cụ hơi ngạc nhiên: “Thế thì tốt quá, nhưng cứ để dành đã, phòng trước khỏi họa. Còn cả cha cháu nữa... Dạo này cháu tiến bộ đều nhờ vào cậu lớp trưởng đó à?”

“Vâng.” Tông Khuyết làm như không nghe thấy bà cụ đổi chủ đề.

“Đúng là một đứa trẻ tốt, cháu nhớ cảm ơn người ta đàng hoàng đấy nhé.” Bà cụ nói.

“Vâng.” Tông Khuyết đáp.

“Tiền này để dành thêm chút nữa rồi bà lắp một cái điều hòa ở trong phòng bà đi, bằng không đến mùa hè nóng nực quá cũng khổ.” Bà cụ cười: “Cháu nghỉ ngơi đi, còn nữa cháu cầm thứ gì thế?”

“Bánh hamburger ạ.” Tông Khuyết cúi xuống mở túi đồ ra. Mấy miếng gà chiên đã ăn hết rồi, chỉ còn chiếc hamburger nguyên vẹn mang về nhà.

“Là cái trên tivi hay chiếu đấy à, bà nhớ hồi nhỏ cháu cứ nhõng nhẽo đòi ăn.” Bà cụ cười hiền hậu.

Tông Khuyết nhìn vẻ mặt tò mò của bà cụ, hỏi: “Bà muốn nếm thử không ạ? Nhà mình không có tủ lạnh, để lâu không tốt đâu bà ạ, cháu đã ăn no rồi.”

“Được, bà cũng nếm thử xem sao.” Bà cụ vui vẻ nói.

Ngày hè gay gắt thiêu đốt mặt đất. Dù không nhìn thẳng vào mặt trời mà chỉ cần ngó xuống đất thôi cũng thấy chói mắt. Thế nhưng trong nhà lại hài hòa đến lạ, vỏ bao bì của hamburger bị xé ra vứt vào trong thùng rác, quả dưa hấu bổ ra mang đến cảm giác mát lạnh giữa mùa hè.

Có lẽ vì trời quá nóng, đêm đó đột nhiên vang lên vài tiếng sấm. Những hạt mưa rào rào đập xuống, xua tan cái nóng và sự ngột ngạt trong không khí, mưa suốt một đêm.

Sáng hôm sau, mưa đã ngừng hẳn nhưng mặt đường vẫn còn đọng lại những vệt ẩm ướt như chứng minh cơn mưa đêm qua không phải là một giấc mơ. Nhiệt độ cũng hạ xuống rõ rệt hơn so với trước.

Lần này, Tông Khuyết ra ngoài không phải để đi đầu tư mà là đến một nhà hàng có phòng riêng.

“Phòng 112.” Tông Khuyết báo số phòng.

“Chào anh, mời theo lối này.” Nhân viên phục vụ đáp.

Phòng riêng rộng rãi, khi Tông Khuyết đẩy cửa bước vào thì thấy một người đàn ông mặc áo ba lỗ đang ăn mì xào một cách ngấu nghiến. Dù điều hòa đang bật nhưng mồ hôi vẫn chảy ròng ròng trên người hắn ta.

Cánh cửa khép lại, người đàn ông nuốt xong miếng trong miệng mới ngẩng đầu lên, quan sát Tông Khuyết vừa bước vào phòng rồi cười một tiếng: “Cậu là người cần thuê vệ sĩ à?”

Tông Khuyết ngồi xuống bên cạnh hắn ta, nói: “Anh cứ ăn đi, ăn xong rồi chúng ta nói chuyện.”

Cánh tay rắn chắc đầy cơ bắp của người đàn ông cử động, nói một chữ được rồi hắn ta cúi đầu xuống tiếp tục ăn.

Hắn ta ăn rất nhanh, chỉ vài ba đũa là đĩa mì xào còn hơn phân nửa đã hết sạch.

Ăn mì xong, hắn ta uống nước ừng ực rồi rút khăn giấy lên lau miệng, nói: “Thật ngại quá, trước khi đến chưa kịp ăn cơm, đợi lâu quá nên cũng hơi đói. Tôi là Trịnh Giang, vừa mới xuất ngũ.”

“Tông Khuyết.” Tông Khuyết đưa tay ra.

Hai người bắt tay nhau, Trịnh Giang khẽ nhíu mày: “Cậu vẫn chưa thành niên à? Sao lại nghĩ đến chuyện thuê vệ sĩ? Hơn nữa còn không tìm đến công ty vệ sĩ chính quy.”

“Các công ty chính quy không dám nhận tiền của người chưa thành niên.” Tông Khuyết nói.

Dù hắn đã được xem là tự kiếm sống nhưng vẫn còn rất nhiều việc không thuận tiện.

“Được thôi. Cậu bị đe dọa gì à? Mấy chuyện này phải nói rõ trước để tôi còn chuẩn bị sẵn sàng.” Trịnh Giang nói.

“Hiện tại thì chưa, tôi chỉ nhờ anh để ý một người, tránh để cậu ấy gặp nguy hiểm.” Tông Khuyết nói.

Hắn đã điều tra lý lịch của Trịnh Giang, hắn ta có thành tích xuất sắc trong quân ngũ, từng lập nhiều chiến công, cũng chịu không ít vết thương trí mạng. Hắn ta xuất ngũ không phải vì phạm lỗi gì mà là do gia đình có người nhà lớn tuổi, hắn ta là con trai duy nhất nên không thể vắng nhà mãi như thế được. Còn làm vệ sĩ thì thời gian sẽ linh hoạt hơn.

“Ai vậy?” Trịnh Giang hỏi.

“Đây là tài liệu của cậu ấy.” Tông Khuyết đưa một bản giới thiệu đơn giản, trên đó có ảnh và thông tin sơ lược về Lâm Hành.

Đều là học sinh, hơn nữa còn là bạn cùng lớp. Trịnh Giang đọc tài liệu, khóe mắt liếc nhìn thiếu niên bên cạnh. Gương mặt hắn vẫn còn nét non nớt, tuổi tác cũng tương đương với các tân binh trong quân đội. Nhưng những thiếu niên ấy phần lớn thường rất hiếu động hoạt bát, tràn đầy sức sống, cũng mang trong mình chút phản nghịch. Ánh mắt luôn toát lên vẻ lanh lợi, vừa đến giờ nghỉ đã lập tức phá phách.

Nhưng thiếu niên trước mặt thì lại khác. Vẻ ngoài không chê vào đâu được, gương mặt sắc sảo, thoạt nhìn có vẻ hơi nổi loạn nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh.

Trịnh Giang là người từng trải qua trận đánh giết, rất nhiều người không chống đỡ nổi ánh mắt của hắn ta. Nhưng thiếu niên trước mắt này chỉ bình thản khi nhìn hắn ta như thể không có điều gì có thể khiến trong lòng hắn dậy sóng. Một sự bình thản không hợp với độ tuổi của hắn chút nào.

Sự bình tĩnh này, nếu không phải từng trải qua nhiều chuyện thì cũng là tâm lý trưởng thành quá sớm.

Nếu là trước đây, chắc chắn hắn ta sẽ cực kỳ chú ý. Nhưng giờ đây, thiếu niên này lại là ông chủ của hắn ta. Trịnh Giang đứng dậy nói: “Được, tôi biết rồi. Bắt đầu tính từ hôm nay, có chuyện gì cậu cứ liên hệ bất cứ lúc nào.”

Lương 2 vạn tệ một tháng, hắn ta phải làm việc sao cho không ai bắt bẻ được.

“Anh đi thong thả.” Tông Khuyết đứng dậy tiễn.

[Ký chủ, đối tượng nhiệm vụ lại đến bệnh viện rồi.] 1314 báo cáo.

[Hôm qua cậu ấy chưa đưa quyển sổ ghi chép đi à?] Tông Khuyết đứng lên hỏi.

[Hả? Sao cậu biết?] 1314 chắc chắn mình chưa từng nói điều này.

[Cậu ấy sẽ không tùy tiện làm phiền Liêu Ngôn.] Tông Khuyết rời khỏi phòng riêng, được nhân viên báo rằng tiền phòng đã được thanh toán. Bước ra khỏi nhà hàng, bên ngoài trời âm u, từng hạt mưa rơi tí tách, cả thành phố như nhuốm một tầng xám mờ mịt.

...

“Thật ngại quá, hôm qua bận chút việc nên hôm nay mới mang đến được.” Lâm Hành đưa quyển sổ ghi chép cho Liêu Ngôn.

Liêu Ngôn nhận lấy sổ, vẻ mặt hơi dao động: “Không sao, cảm ơn cậu.”

Lâm Hành mỉm cười, chào hỏi với mẹ của Liêu Ngôn: “Dì ơi, sức khỏe dì hồi phục thế nào rồi ạ?”

“Bác sĩ nói rất tốt, thêm một thời gian nữa là có thể xuất viện rồi.” Mẹ Liêu nhìn cậu với nụ cười đầy thiện ý: “Đứa bé này đến thì cứ đến, lần nào đến cũng mang theo chút quà. Cháu ăn cơm chưa? Để Ngôn Ngôn dẫn cháu ra ngoài ăn chút gì đó nhé.”

“Cháu ăn rồi, không cần phiền thế đâu ạ. Đây chỉ là chút tấm lòng của cháu thôi.” Lâm Hành mỉm cười: “Cháu còn có việc nên xin phép về trước. Dì nghỉ ngơi đi ạ.”

“Được, được, Ngôn Ngôn, ra tiễn bạn đi con.” Mẹ Liêu ân cần dặn dò.

Liêu Ngôn đứng dậy tiễn cậu, đến cửa thì bị Lâm Hành từ chối: “Tôi đi trước đây, cậu không cần tiễn đâu.”

“Hôm qua cậu…” Liêu Ngôn nhìn bóng dáng cậu, buột miệng hỏi.

“Gì cơ?” Lâm Hành dừng bước, nghi hoặc nhìn lại.

“Không có gì, cảm ơn cậu.” Liêu Ngôn nói.

“Đừng khách sáo.” Lâm Hành xoay người rời đi.

Bên trong bệnh viện vẫn còn khá sáng sủa, nhưng ra đến bên ngoài thì bầu trời trở nên xám xịt vì mưa. Xe cộ ra vào tấp nập, Lâm Hành giơ tay hứng lấy vài giọt mưa lạnh buốt, rồi lùi vào chỗ có mái che, mở ứng dụng gọi xe trên điện thoại. Mười mấy chiếc xe đã xếp hàng trước mắt, thời gian chờ ít nhất là hai tiếng. Chắc là ở đâu đó đang tắc đường, có lẽ gọi xe cũng vậy thôi.

Thật ra chỗ này cách ga tàu điện ngầm cũng không quá xa, nhưng với cơn mưa này mà đi bộ, chắc chắn sẽ ướt như chuột lột.

Lâm Hành ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy chỉ có thể đợi đến khi mưa ngớt mới có thể rời đi. Dù sao cũng hiếm khi có thời gian nhàn rỗi để ngắm mưa.

Nhân viên đi tới đi lui bên cạnh cậu, có người che ô rời đi, có người thì ngồi vào trong xe. Rõ ràng là tháng Sáu nhưng đứng lâu vẫn thấy hơi lạnh.

Lúc Lâm Hành do dự có nên vào trong bệnh viện đợi hay không thì bầu trời trong tầm mắt bỗng bị che khuất bởi một chiếc ô. Cậu vốn tưởng là người xa lạ đi ngang qua nên không để ý, nhưng giọng nói quen thuộc lại vang lên bên tai: “Không mang theo ô à?”

Lâm Hành quay đầu lại, dưới chiếc ô nhiệt độ cơ thể áp sát như xua tan cái lạnh thấm vào cơ thể kia: “Sao cậu lại ở đây?”

Dù bờ vai của thiếu niên đến gần chưa rộng bằng đàn ông trưởng thành, nhưng cảm xúc lắng đọng trong mắt kia lại khiến trái tim Lâm Hành dần ấm lên, thậm chí trở nên nóng bỏng, nhịp tim đập thình thịch đến mức cậu cũng có thể nghe thấy.

“Sao cậu lại ở đây?” Tông Khuyết không trả lời mà hỏi ngược lại.

Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, không có chút ý tứ soi mói, nhưng Lâm Hành lại chợt hoàn hồn: “Hay là cả hai chúng ta đừng hỏi gì cả.”

“Được, để tôi đưa cậu ra ga tàu điện ngầm.” Tông Khuyết nói.

“Cảm ơn.” Lâm Hành cười. Nhưng khi gió lạnh thổi qua, lông tay cậu dựng đứng, khẽ rùng mình.

Ngay giây sau, cánh tay cậu bị nắm lấy, khi Lâm Hành còn chưa kịp hoàn hồn từ sự ngạc nhiên trước độ ấm nóng rực của lòng bàn tay ấy, cán ô đã được đưa vào tay cậu: “Cầm giúp tôi một lát.”

“Ồ…” Lâm Hành nhận lấy, nhìn thiếu niên trước mặt cởi áo khoác ra, hỏi: “Cậu không lạnh à?”

“Không lạnh, lúc ra ngoài bà nội bắt tôi mặc thôi.” Tông Khuyết đưa áo cho cậu: “Cậu mặc vào trước đi, thời tiết thế này dễ cảm lạnh lắm.”

“Cảm ơn.” Lâm Hành nhận lấy mặc lên người, dường như trên áo khoác vẫn còn giữ chút hơi ấm, mang theo mùi bồ kết thoang thoảng, xua tan đi cái lạnh.

Mưa rơi tí tách, dường như tâm trí của cậu cũng giống những gợn sóng lan tỏa từ những hạt mưa rơi xuống, vừa dịu dàng vừa rối bời.

“Cẩn thận vũng nước kìa.” Giọng nói của Tông Khuyết mang theo chút giá lạnh.

Lâm Hành bị kéo lại, nhìn ánh mắt nghi hoặc của người dưới ô, cười nói: “Thật ngại quá, tôi vừa mới thất thần.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play