Dành toàn bộ nỗ lực cho một việc gì đó luôn nhận lại được thành quả.

Khi kết quả kỳ thi tháng được công bố, trên mặt giáo viên chủ nhiệm hiện rõ vài phần hài lòng, bởi vì trong top 10 của lớp lại có người lọt vào top 100 toàn khối.

Mà Tông Khuyết đứng ở top 11, xếp thứ 116 toàn khối.

So với Lâm Hành – người tiếp tục đứng đầu khối mà nói thì tốc độ tiến bộ của hắn thực sự vượt ngoài dự đoán của mọi người.

Sau mỗi kỳ thi, chỗ ngồi trong lớp sẽ được sắp xếp lại, xung quanh Lâm Hành tiếp tục bị chiếm hết, nhưng bên cạnh cậu vẫn chừa lại một chỗ trống cho Tông Khuyết.

Mỗi lần sau kỳ thi, giáo viên chủ nhiệm đều có buổi nói chuyện riêng với học sinh, những ai tiến bộ quá nhanh hoặc tụt hạng quá nhiều đều sẽ được gọi lại để tìm hiểu tình hình.

“Kết quả lần này không tồi, đặc biệt là điểm môn Sinh Học.” Giờ tự học, giáo viên chủ nhiệm gọi Tông Khuyết ra ngoài nói chuyện riêng: “Cô thấy được sự cố gắng của em trong thời gian qua, tiếp tục giữ vững phong độ nhé.”

Tông Khuyết đáp: “Dạ.”

“Giữ vững phong độ mới chỉ là bước đầu.” Giáo viên chủ nhiệm ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt, nói tiếp: “Lần này em chưa vào được top 100 toàn khối, do đó mục tiêu cho kỳ thi cuối kỳ sắp tới sẽ là lọt vào top 100, em thấy thế nào?”

Tiến độ học tập ở cấp ba rất nhanh, điểm số rất dễ bị bỏ xa, đặc biệt là sau khi chọn khối. Có người vì áp lực quá lớn mà tụt xuống vài trăm hạng, cũng có người nhờ chăm chỉ ngày đêm mà bứt phá lên top đầu khối.

Những học sinh có thể thi đậu vào ngôi trường này phần lớn đều có tố chất học tập tốt, điều duy nhất họ thiếu đôi khi chỉ là sự cố gắng hơn người.

Không phải thành tích quyết định mọi thứ của một người, nhưng thi đỗ vào trường đại học tốt sẽ mang đến nhiều sự lựa chọn hơn cho con đường tương lai của đời người.

Tông Khuyết cân nhắc mục tiêu tiếp theo của mình, ghi thêm kỳ thi vào, phải đẩy nhanh tốc độ lên gấp đôi so với kế hoạch mà hắn định ra ban đầu mới được: “Vâng ạ.”

“Nhưng cũng đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, chương trình học mới vẫn đang tiếp tục, đôi lúc có chênh lệch cũng là điều bình thường.” Giáo viên chủ nhiệm dặn dò: “Ngồi cạnh Lâm Hành, em hãy cố gắng học tập từ em ấy.”

Tông Khuyết đáp: “Vâng ạ.”

Giáo viên chủ nhiệm nói: “Được rồi, em vào lớp đi.”

Khi Tông Khuyết quay lại lớp, Lâm Hành đã ngừng bút. Đợi đến khi người bên cạnh ngồi xuống bên cạnh, cậu mới khẽ hỏi: “Thầy chủ nhiệm nói gì với cậu thế?”

“Lần sau phải vào top 100.” Tông Khuyết lấy sách bài tập của mình ra.

“Hả? Tôi cảm thấy có thể đặt mục tiêu cao hơn một chút.” Lâm Hành dùng đầu bút chỉ vào phạm vi trên sách bài tập của hắn nói: “Thực ra phần gốc của cậu đã khá vững rồi. Dạy thêm nội dung mới thì điểm xuất phát đều như nhau cả thôi. Cậu thấy mục tiêu đề ra là top 50 thì thế nào?”

Nếu là người khác, Lâm Hành sẽ không đặt ra yêu cầu khắt khe như vậy. Nhưng Tông Khuyết lại khác, mỗi khi hắn giải được một loại đề, lần sau gặp phải đề bài tương tự dù điều kiện được thiết lập che giấu thế nào, hắn cũng sẽ không phạm sai lầm thêm lần nào nữa.

Sự chênh lệch giữa hắn và những người khác nằm ở chỗ, có một số đề bài hắn vẫn chưa học, chứ không phải là hắn không học được.

“Được chứ.” Tông Khuyết gật đầu.

“Vậy tiết tự học tối nay phải hoàn thành hết phần đề này.” Lâm Hành khoanh tròn phạm vi nói.

“Được.” Tông Khuyết đồng ý ngay.

Trước những yêu cầu của cậu, hắn rất hiếm khi từ chối.

Lâm Hành tiếp tục viết bài tập của mình, ánh mắt lặng lẽ rơi trên người bên cạnh. Tiếng viết chữ sột soạt mang theo một loại nhịp điệu rất yên tĩnh. Trong đôi mắt trước kia luôn hiện lên vẻ rất sắc lạnh, nay chỉ còn vẻ nghiêm túc và bình tĩnh, thậm chí khiến cậu chợt nghĩ: Không hiểu tại sao rất lâu về trước mình lại hơi sợ sệt và kiêng dè hắn, rõ ràng là một người rất dễ khiến người khác yên lòng.

Kết quả thi tháng không chỉ làm mọi người chú ý đến Tông Khuyết và Lâm Hành một lần nữa giành vị trí đầu bảng, mà còn có cả Liêu Ngôn suốt ngày ở bệnh viện. Tuy hạ xuống hạng ba toàn khối, nhưng điểm tổng không tụt quá xa, kết quả này vẫn khó mà dấy lên một số lời đồn đoán.

“Người ta tự học mà vẫn có thể thi đứng thứ ba toàn khối, nếu học ở trường đàng hoàng chẳng phải sẽ ngồi vững hạng nhất à?”

“Vốn dĩ tôi cứ tưởng rằng cậu ta sẽ tụt hạng chứ, ai ngờ đâu.”

“Thiên phú vẫn là thiên phú, chỉ cần học qua loa cũng đứng đầu.”

“Đừng có nói cứ như Lâm Hành không có thực lực vậy, chỗ ngồi bên cạnh cậu ấy là Tông Khuyết đấy. Dạy người ta chắc cũng tốn không ít thời gian.”

“Tông Khuyết à, nếu không có Lâm Hành giúp đỡ, có khi giờ vẫn còn đứng chót từ dưới lên đấy…” Trong giọng điệu người nói chuyện pha chút phức tạp.

Khi Liêu Ngôn nhìn thấy người vừa lên tiếng đi qua đây, lập tức nép ra sau bức tường bên cạnh, đợi bọn họ đi xa mới lặng lẽ bước ra.

Lâm Hành sẽ không vì những lời bàn tán bí mật đó mà thay đổi thói quen.

Cuối tuần, trạm xe buýt, phòng bệnh quen thuộc. Khi Lâm Hành định gõ cửa đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng bình thủy vỡ toang, xen lẫn tiếng nước ào ào.

“Sao thế? Giờ nợ nần là đại gia à? Có tiền nằm viện hơn một tháng mà lại không có tiền trả nợ hả?” Trong tiếng đổ vỡ xen lẫn một giọng nam trầm khàn: “Còn hắt nước lên người tao nữa chứ!”

“Tôi nằm viện là nhờ có người tốt bụng quyên góp tiền thuốc men, nếu có tiền thì tôi đâu đến nỗi không trả nợ.” Trong giọng nói vốn dịu dàng của mẹ Liêu mang theo sự lạnh lẽo: “Tôi có con trai, chắc chắn sẽ không cố tình quỵt tiền để quấy rầy cuộc sống yên ổn của mình. Tôi thật sự không còn cách nào khác.”

“Không có cách thì đi làm, tao cũng đâu phải là hạng người dồn người khác tới bước đường cùng.” Một giọng nam khác hơi sắc bén khác cất lên: “Mày dùng tiền quyên góp để nằm viện, vậy khoản bồi thường từ công xưởng có thể trả lại nhỉ? Tao cũng chỉ muốn tốt cho mày thôi, đến lúc đó lãi mẹ đẻ lãi con thì người gặp khổ sở sẽ là bọn mày đấy.”

“Tiền bồi thường vẫn chưa nhận được.” Giọng nói của mẹ Liêu pha chút mệt mỏi.

“Ai lại đi đòi nợ ngay trên giường bệnh cơ chứ.” Bên trong vang lên tiếng một giọng nữ xa lạ.

“Câm miệng cho bố mày! Chuyện không liên quan đến mày thì bớt nói lại đi! Nó thiếu vay nặng lãi đấy!” Giọng nói khàn khàn lúc nãy gầm lên đầy hung hăng.

Giọng nữ kia lập tức im bặt.

Lâm Hành vốn định gõ cửa, nhưng tay vừa giơ lên đã buông xuống. Cậu xoay người đi tới bên kia hàng lang, đứng trước quầy tiếp tân nói: “Chào chị, hình như phòng 916 có người đòi nợ gây rối. Có mấy người đàn ông, chị có thể gọi bảo vệ qua xử lý không?”

Mấy vụ đòi nợ thế này nếu báo cảnh sát cũng khó mà giải quyết, ngược lại bảo vệ bệnh viện sẽ nhanh và hiệu quả hơn.

Những người y tá ở quầy tiếp tân sững sờ một lát rồi gọi điện thoại.

Vài bảo vệ gõ cửa phòng bệnh đó. Giọng nói ở bên trong trở nên lớn hơn, sau vài tiếng cãi vã, mấy gã đàn ông bước ra khỏi phòng bệnh.

Bọn họ có vẻ ngoài bình thường nhưng vóc dáng lại cao lớn, mặc quần dài áo ngắn tay không có gì đặc biệt, hùng hổ bước ra ngoài. Ánh mắt mang theo vẻ dữ tợn khiến người qua đường đều vội vàng tránh xa.

Khi bảo vệ rời khỏi phòng bệnh, Lâm Hành thở phào nhẹ nhõm bước đến cửa phòng. Nhưng cậu lại nhìn thấy một căn phòng hỗn độn và hình ảnh Liêu Ngôn toàn thân cứng nhắc đang dọn dẹp dưới sàn.

Mẹ Liêu vẫn đang cúi đầu xin lỗi các bệnh nhân cùng phòng: “Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người…”

Lâm Hành siết chặt quai cặp, xoay người lặng lẽ rời đi. Có lẽ ngày mai quay lại sẽ tốt hơn.

“Mẹ nó! Thằng nhãi kia cũng bị chặn ở bên trong rồi! Ai rảnh đi gọi bảo vệ thế? Bố mày mà biết được đứa nào làm thì giết chết không tha!” Gã đàn ông cao lớn cầm đầu nghiến răng nghiến lợi.

“Anh Hải, kia chỉ là chuyện nhỏ. Quan trọng là phải lấy được tiền, bên trên đã giao nhiệm vụ xuống rồi.” Một gã đàn ông khác theo sát phía sau đưa một điếu thuốc cho hắn ta: “Anh hút điếu thuốc cho bớt giận.”

Khi Tông Khuyết đứng chờ thang máy, đúng lúc nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy gã đàn ông.

Vài người hùng hổ đi ra, Tông Khuyết bình tĩnh tránh sang một bên, ánh mắt quan sát bóng lưng họ rời đi.

“Nguôi giận con khỉ! Tìm người theo dõi, đừng có để bọn nó có cơ hội giở trò cho tao!” Người đàn ông cầm đầu châm điếu thuốc, phớt lờ lời bảo vệ giữ cửa nhắc nhở bệnh viện cấm hút thuốc, nghênh ngang rời đi.

Tông Khuyết bước vào thang máy, còn chưa kịp ra ngoài đã nhìn thấy thiếu niên đứng trước cửa thang máy.

Khuôn mặt cậu sạch sẽ không vướng bụi trần, chỉ là khi nhìn thấy vẻ mặt hơi ngạc nhiên: “Sao cậu lại lên đây?”

“Cậu đi lâu quá.” Tông Khuyết đáp: “Vào trước đi.”

Trong tuyến thế giới ban đầu, Lâm Hành bị bắt cóc vào kỳ nghỉ hè, nhưng đó chỉ là ghi chép, còn cuộc sống thực tế luôn có những thay đổi không thể lường trước.

“Đây là thang máy đi lên.” Lâm Hành nói vậy nhưng vẫn bước vào.

“Giờ đông người, xuống dưới sẽ khó có chỗ ngồi.” Tông Khuyết dịch vào trong nhường chỗ: “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Cũng không có gì, chỉ trò chuyện với mẹ của Liêu Ngôn một lúc.” Lâm Hành mỉm cười: “Dì ấy hỏi tôi về tình hình của cậu ấy ở trường, vậy nên tôi đã nán lại thêm một chút.”

Nụ cười của cậu vẫn như thường ngày, nhưng trong mắt vẫn còn sót lại vẻ nặng trĩu.

Tông Khuyết biết cậu đang nói dối, chuyện không liên quan đến cậu mà liên quan đến Liêu Ngôn, hơn nữa còn là chuyện không thể nói ra.

Gia cảnh của Liêu Ngôn rất khó khăn. Một là vấn đề tiền bạc, hai là đòi nợ với lãi suất cao.

Cha cậu ta bỏ trốn để lại khoản nợ chồng chất, đối với không ít người mà nói, dường như ngay cả hai mẹ con cũng trở nên không thể chịu đựng nổi.

“Trưa nay ăn gì?” Tông Khuyết chuyển chủ đề.

Trong lòng Lâm Hành khẽ thở phào. Cậu rất ít khi nói dối, nhưng chuyện này thật sự khó mà mở lời. Dù sao cũng là chuyện riêng của Liêu Ngôn, chắc chắn cậu ta không muốn người khác biết: “Tôi đang nghĩ xem, cơm với mì ngày nào cũng ăn rồi, hay là đi ăn gà rán đi, cậu thấy thế nào?”

“Được.” Tông Khuyết nhìn cậu miễn cưỡng vực dậy tinh thần.

Một xô gà rán lớn, khoai tây chiên cỡ đại, thêm ly Coca to và kem tươi, gần như chất đầy bàn.

“Ăn hết không đấy?” Tông Khuyết ước lượng sức ăn của cả hai nói.

“Không hết thì cậu gói mang về là được.” Lâm Hành cắn ống hút, uống một ngụm Coca lạnh buốt, thoải mái thở hắt ra.

“Cậu không mang về à?” Tông Khuyết cầm ly nước chanh bên cạnh lên, hắn không mấy hứng thú với đồ ăn trước mặt.

“Hôm nay tôi phải về nhà, mấy thứ này đều bị mẹ tôi định nghĩa là thực phẩm bẩn.” Lâm Hành cầm một miếng gà bỏ vào miệng: “Mang về thể nào cũng bị mắng.”

“Xiên bẩn không phải à?” Tông Khuyết hỏi.

“Xiên bẩn cũng vậy, cho nên tôi toàn lén ăn.” Lâm Hành cười nói: “Chưa bị bắt lần nào đâu.”

Trên mặt cậu lộ ra vẻ đắc ý.

Dù đứa trẻ ngoan đến mấy cũng sẽ có chút tâm lý phản nghịch tuổi niên thiếu. Cảm giác vụng trộm lách luật thành công luôn khiến bọn họ thấy thích thú.

“Tôi muốn ăn lúc nào cũng được.” Tông Khuyết chỉ nói một câu đơn giản.

Tay Lâm Hành đang cầm hamburger chợt khựng lại, im lặng một giây mới nói: “Đừng khoe khoang trước mặt tôi.”

Chuyện này rất dễ khiến cậu vì hâm mộ ghen tị mà đánh người, đến lúc đó đánh không lại thì người chịu thiệt chỉ có bản thân.

“Tôi khoe khoang cái gì?” Tông Khuyết thắc mắc.

Lâm Hành cũng ngờ vực: “Thế cậu định nói gì?”

Tông Khuyết nói: “Khi nào cậu muốn ăn thì tôi có thể mua cho cậu.”

“À… Ờ…” Không hiểu sao Lâm Hành lại đột nhiên nhớ tới cảnh tượng Tông Khuyết đi thang máy lên tìm mình: “Lúc đó cậu lên tìm tôi là vì lo cho tôi à?”

Tông Khuyết: “Hửm?”

“Không có gì.” Lâm Hành cắn ống hút cười nói: “Coca này ngon thật.”

“Coca bên ngoài bỏ thêm đá.” Tông Khuyết gạt sự ngờ vực kia sang một bên: “Giá cũng tăng gấp mấy lần.”

Lâm Hành: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play