Bệnh viện tấp nập người ra vào, Lâm Hành làm xong thủ tục nhập viện, cầm thẻ thăm bệnh trong tay rồi nói: “Vậy cậu chờ tôi ở đây một lát, tôi lên đưa đồ xong sẽ xuống ngay.”
Trên tay cậu cầm theo giỏ trái cây mới mua, bên trong rất đầy đặn.
Tông Khuyết nhìn thoáng qua một cái rồi ngồi xuống khu chờ: “Cậu đi đi, không cần vội.”
Lâm Hành đứng chờ thang máy, nhìn lướt qua người đang cầm điện thoại cách đó không xa rồi khẽ cười, sau đó bước vào thang máy.
Bệnh viện người qua lại tấp nập, mùi thuốc tràn ngập khắp nơi. Lâm Hành tìm đúng số phòng, đứng ngoài cửa nhìn vào một chút rồi cẩn thận gõ cửa.
Người nhà bệnh nhân trong phòng đồng loạt ngẩng đầu lên, thấy là người lạ thì nhanh chóng cúi xuống tiếp tục việc của mình. Chỉ có Liêu Ngôn ngồi trên chiếc giường nhỏ ở một góc phòng là chậm rãi hoàn hồn. Khi thấy người đứng ở cửa, sắc mặt cậu ta thoáng hiện lên vẻ phức tạp trong chớp mắt.
Cậu ta đặt sách xuống, nhìn lướt qua người đang ngủ say trên giường bệnh, nhẹ nhàng bước ra ngoài, khép cửa lại rồi nói: “Lớp trưởng, sao cậu lại tới đây?”
“Tôi đến thăm bệnh, mẹ cậu thế nào rồi?” Lâm Hành đưa giỏ trái cây qua.
“Ca phẫu thuật rất thành công, chỉ cần tĩnh dưỡng thêm là được.” Liêu Ngôn nhìn giỏ trái cây nói: “Thật ra cậu không cần mang theo mấy thứ này đâu.”
“Chỉ là chút tấm lòng thôi. Nếu cậu không thích ăn thì có thể chia cho mọi người.” Lâm Hành ra hiệu một chút.
Liêu Ngôn mím môi, cuối cùng vẫn nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Còn có cái này nữa.” Lâm Hành mở cặp sách, lấy một quyển sổ ra rồi nói: “Cậu đã nghỉ học nhiều ngày, cô sợ cậu không theo kịp nên nhờ tôi ghi chép bài giúp. Hy vọng có thể giúp ích được phần nào.”
Liêu Ngôn ngẩn người ra một chút, bàn tay đang cầm giỏ trái cây vô thức siết chặt. Trong giọng nói của cậu ta vô thức mang theo chút chua xót xen lẫn sự trịnh trọng: “Cảm ơn, cảm ơn cậu.”
Vừa phải chăm lo cho mẹ, vừa phải lo lắng không theo kịp bài vở, không thể tưởng tượng được cuốn sổ này lại đến đúng lúc như vậy.
Hốc mắt Liêu Ngôn hơi đỏ lên. Lâm Hành đặt quyển sổ lên trên giỏ trái cây rồi nói: “Không cần khách sáo, chuyện nên làm thôi. Tuần sau tôi sẽ ghé qua lần nữa, cho tôi gửi lời hỏi thăm đến dì. Tôi đi trước đây.”
“Chuyện đó… Tôi…” Liêu Ngôn nhìn cậu, không biết phải nói gì để bày tỏ lòng biết ơn.
“Ngôn Ngôn.” Lúc này, trong phòng bệnh vang lên một giọng nói nhẹ nhàng.
“Mẹ, mẹ cần gì à?” Liêu Ngôn gần như ngay lập tức điều chỉnh cảm xúc, dùng khuỷu tay đẩy cửa bước vào.
“Giỏ trái cây này ở đâu ra vậy?” Dù thanh âm vẫn còn chút địa phương nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng.
Liêu Ngôn đáp: “Bạn cùng lớp mang tới.”
Mẹ Liêu hỏi: “Bạn ấy đâu rồi? Sao con không mời người ta vào ngồi một lát?”
“Lúc nãy con thấy mẹ đang ngủ.” Liêu Ngôn đặt đồ xuống rồi quay lại mở cửa, nhưng Lâm Hành đã đi mất. Cậu ta trở lại, nhìn mẹ mình đang cố gắng giữ tỉnh táo rồi nói: “Có lẽ cậu ấy không muốn làm phiền nên đi trước rồi.”
“Vậy lần sau con đừng để người ta đứng ngoài cửa.” Mẹ Liêu nói. Bà ấy nhìn quyển sổ trên giỏ trái cây rồi hỏi: “Cậu ấy còn tặng con quyển vở này sao?”
“Cậu ấy ghi chép bài giùm con.” Liêu Ngôn đứng ở đầu giường, rót một cốc nước ấm rồi nói: “Như vậy thì con vẫn có thể theo kịp tiến độ.”
Mẹ Liêu cẩn thận ngồi dậy, nhận lấy cốc nước uống rồi nói: “Vậy con phải cảm ơn người ta cho tử tế nhé.”
“Vâng, con biết rồi.” Liêu Ngôn nhẹ nhàng đỡ bà ấy nằm xuống.
Dù là số tiền cứu giúp mẹ hay quyển sổ ghi chép bài học, cậu ta đều sẽ khắc ghi ân tình này trong lòng.
…
Tông Khuyết chưa chờ bao lâu đã thấy Lâm Hành vội vàng đi tới, hắn đứng dậy hỏi: “Xong rồi?”
“Ừ, tuần sau có thể sẽ phải đến thêm một lần nữa.” Lâm Hành kéo quai ba lô, cười nói: “Lần sau cậu vẫn đi cùng tôi chứ?”
Tông Khuyết đáp: “Ừ.”
Lâm Hành mím môi, nhưng vẫn không ngăn được nụ cười bên khóe miệng: “Để cảm ơn cậu đã đi cùng, tôi mời cậu ăn trưa, muốn ăn gì nào?”
Tông Khuyết nhắc nhở cậu: “Kem.”
“Ai lại ăn kem vào bữa trưa chứ…” Lâm Hành nghẹn lời, vòng tay ôm lấy vai hắn: “Lúc nãy mua dâu tây quên mất, đi thôi, giờ tôi mời cậu ăn, đắt thế nào tôi cũng trả được.”
Trong tủ đông xếp đầy các loại kem, Tông Khuyết tùy tiện lấy một cây. Lâm Hành nhìn thấy tên nhãn hiệu, trầm mặc vài giây rồi nói: “Đổi cái khác đi, đừng chọn loại này, tôi không thích.”
“Vậy lấy cùng loại với cậu.” Tông Khuyết cũng không quá để ý, chỉ là hắn cảm thấy nóng nên mới muốn ăn kem.
Lâm Hành hỏi: “Vậy còn cơm trưa, cậu muốn ăn gì?”
Tông Khuyết đáp: “Không phải loại tôi không thích.”
Lâm Hành thanh toán tiền, cắn một miếng kem, suýt nữa bị sặc, bật cười: “Tôi phát hiện cậu cũng nhỏ nhen ghê đấy.”
Tông Khuyết lặng lẽ xé vỏ kem, nhìn cậu mà không nói gì.
Lâm Hành lập tức tỏ vẻ nghiêm túc, nhanh chóng đổi chủ đề: “Cậu thấy cơm gà được không?”
“Ừ.”
Lâm Hành cười khẽ.
Hổ giấy.
Sau khi ăn trưa, hai người không lập tức ai về nhà nấy mà đi đến hiệu sách theo đề nghị của Lâm Hành.
“Chỉ dựa vào bài giảng của giáo viên là không đủ, đề thi đại học sẽ không gói gọn trong phạm vi giảng dạy. Cần phải tập quen với việc luyện đề thi, từ đó rút kinh nghiệm.” Lâm Hành chọn sách rồi nói: “Tôi đề cử mấy quyển này, khi làm bài thì đừng viết trực tiếp vào sách, như vậy có thể làm đi làm lại nhiều lần.”
“Được.” Tông Khuyết nhận lấy.
Từng cuốn sách tham khảo được xếp chồng lên nhau, Lâm Hành đứng trước một kệ sách, có vẻ chần chừ.
Tông Khuyết hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Hành nói: “Các giáo viên thường đề cử những học sinh có thành tích tốt đi thi học sinh giỏi. Nếu đạt giải thì có thể được tuyển thẳng vào đại học, còn có thể nhập học sớm một năm.”
Bản thân cậu đã chuẩn bị tham gia kỳ thi này, hơn nữa cũng rất tự tin rằng mình có thể giành được giải.
Dù thành tích của Tông Khuyết đã tiến bộ rất nhiều, nhưng có thể được chọn vào đội thi học sinh giỏi của trường hay không vẫn chưa thể nói chắc.
Nếu không thể tham gia, việc luyện thi học sinh giỏi đối với hắn chẳng khác nào lãng phí thời gian. Nhưng nếu có thể vào đội tuyển và giành giải, con đường học chuyên sâu của hắn sẽ càng thuận lợi hơn.
Tông Khuyết hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Lâm Hành phân tích rõ lợi và hại: “Một khi đã chọn, cậu phải dậy sớm thức khuya để học, tuyệt đối không được chậm trễ. Cậu tự quyết định đi.”
Tông Khuyết trầm mặc một lát rồi hỏi: “Những cuốn sách này là đủ chứ?”
“Nếu muốn học y, cậu cần tham gia kỳ thi học sinh giỏi môn Sinh.” Lâm Hành thầm thở phào nhẹ nhõm: “Trước tiên cứ mua mấy cuốn này về xem hiệu quả thế nào đã.”
Không phải cậu sốt ruột, mà thực tế là tuy cả hai mới chỉ học lớp 10 nhưng thời gian chuẩn bị đã không còn nhiều nữa.
Ba lô của Tông Khuyết gần như bị nhét đầy sách vở. Lâm Hành ước lượng một chút rồi nói: “Có phải tôi đã hơi đốt cháy giai đoạn rồi không?”
Tông Khuyết đáp: “Không sao.”
Những thứ này có thể là áp lực đối với người khác, nhưng với hắn thì đây lại là điều hắn sẵn sàng chịu đựng.
Hắn cần một người giúp hắn xác định phương hướng để có thể nhanh chóng dung hòa kiến thức mà bản thân từng học với thế giới này. Mà so với hắn tưởng tượng, Lâm Hành còn làm tốt hơn thế.
Tiến độ học tập cực kỳ nhanh, hơn nữa còn vượt xa chương trình học, gần như chiếm trọn mỗi ngày của Tông Khuyết.
Ngoài nửa tiếng nghỉ trưa và nửa tiếng chơi bóng rổ, thời gian còn lại gần như hắn đều chìm đắm trong sách vở.
Thời tiết dần trở nên nóng bức, thời gian học cũng điều chỉnh một chút. Địa điểm nghỉ trưa được chuyển từ phòng học về ký túc xá, còn học sinh ngoại trú thì phải về nhà. Nhằm đảm bảo tinh thần cho buổi học chiều, thời gian nghỉ trưa sẽ có người đi kiểm tra.
“Nghỉ trưa thì phải ngủ cho đàng hoàng, đừng tham vài phút đọc sách làm gì.” Giáo viên chủ nhiệm căn dặn: “Nếu ảnh hưởng đến hiệu suất buổi chiều, đó mới gọi là tham cái nhỏ mà mất cái lớn, mất nhiều hơn được.”
“Thật ra càng ngủ lâu càng đau đầu.”
“Thà cứ nghỉ trưa ở lớp như trước còn hơn.” Một vài học sinh nhỏ giọng bàn tán.
Tông Khuyết im lặng không nói gì. Thực ra, với tiến độ của hắn, đúng là không thể thiếu thời gian nghỉ trưa, nhưng ngủ quá sâu hay quá lâu thì khi dậy đầu sẽ bị đau.
Hắn đang suy nghĩ thì cánh tay bị người bên cạnh chọc nhẹ. Lâm Hành nói nhỏ: “Này, trưa nay có muốn học ngoại trú không?”
Tông Khuyết hỏi: “Đi đâu?”
“Nhà tôi.” Lâm Hành cười khẽ: “Có cơm trưa, có điều hòa, còn có thể tiện thể tắm rửa một cái.”
Thời tiết vốn đã oi bức, trong phòng học lại chỉ có quạt, dù ngoài cửa sổ có cây xanh che bóng râm thì Lâm Hành mỗi ngày cũng phải thay quần áo hai lần.
Tông Khuyết không có điều kiện tốt như vậy, thứ duy nhất có thể làm là giữa trưa đến phòng chứa nước dùng khăn lau mồ hôi trên người.
Không thể không nói, lời đề nghị của Lâm Hành thật sự có sức hấp dẫn.
Tông Khuyết hỏi: “Sẽ không làm phiền cậu chứ?”
“Kỳ thực hai người học chung thì hiệu suất sẽ tốt hơn một người rất nhiều.” Lâm Hành cười nói: “Cậu cứ coi như giúp tôi một tay đi.”
Cậu vốn luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác, lại không muốn để họ có thêm áp lực tâm lý. Tông Khuyết đáp: “Được, cảm ơn.”
Giấy chứng nhận học ngoại trú có thể làm bất cứ lúc nào, chỉ cần điền địa điểm ngoại trú là được. Giáo viên chủ nhiệm nhìn địa chỉ Tông Khuyết viết xuống, lại nhìn sang Lâm Hành đi cùng hắn, dặn dò: “Giữa trưa vẫn phải nghỉ ngơi cho tốt, biết không?”
Lâm Hành cười đáp: “Vâng, cô cứ yên tâm.”
Giáo viên chủ nhiệm nhìn cậu, rồi lại nhìn sang Tông Khuyết, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt xuống: “Đi đi.”
Cảnh tượng hai người cùng nhau ra khỏi cổng trường vào giữa trưa không khiến ai bất ngờ.
Sự thay đổi của Tông Khuyết mọi người đều thấy rõ, mối quan hệ giữa hắn và Lâm Hành cũng thay đổi lớn, cả lớp ai cũng nhìn ra.
“Không ngờ quan hệ của họ lại tốt như vậy.”
“Chắc là vỏ quýt có móng tay nhọn đó.”
“Thay vì nghĩ đến chuyện đó, chẳng bằng tập trung học hành đi. Lỡ mà bị Tông Khuyết vượt qua thì còn mặt mũi nào nữa?”
Nhà Lâm Hành ngay đối diện trường học, vừa bước vào cửa đã cảm thấy mát lạnh như lời cậu nói, còn có hương thơm đồ ăn thoang thoảng.
“Cơm làm xong rồi, dì đi trước đây.” Dì giúp việc từ trong bếp bước ra, dọn dẹp lại bếp rồi nói.
“Vâng, dì đi thong thả.” Lâm Hành tránh sang một bên nhường lối, sau đó đóng cửa lại, nói: “Tự lấy dép đi, tôi không phục vụ cậu đâu.”
Tông Khuyết đáp: “Ừ.”
Đây đã là lần thứ ba hắn đến nơi này, cũng coi như quen thuộc. Hắn nhanh chóng đổi giày, đặt cặp xuống rồi đi rửa tay.
Trên bàn có hai món chay, một món mặn, thoạt nhìn rất phong phú. Khi hắn ngồi xuống, Lâm Hành lập tức đặt một chén cơm trước mặt hắn: “Không đủ thì tự lấy thêm. Tôi đã nói với dì rồi, từ nay về sau giữa trưa sẽ chuẩn bị thêm phần cơm cho cậu, nếu có món gì muốn ăn thì cứ nói với tôi trước.”
Tông Khuyết cầm lấy đũa nói: “Tôi sẽ trả tiền cho cậu.”
“Được thôi. Dựa theo tiêu chuẩn thu phí của trường, không tính cuối tuần, mỗi tháng cậu đưa tôi hai trăm là được.” Lâm Hành cười đáp.
“Được.” Tông Khuyết nhìn nụ cười của cậu.
Người này, thật sự rất tốt.
Thiếu niên tuổi này đang trong giai đoạn phát triển, ba món ăn cùng một nồi cơm bị quét sạch, chén đũa được dọn vào máy rửa bát. Sau đó, Tông Khuyết đi tắm, rồi ngồi vào bàn học.
Lâm Hành cũng tắm xong, bưng theo một dĩa trái cây ướp lạnh đặt lên bàn, chỉnh báo thức trên điện thoại rồi để sang một bên.
“Bây giờ vừa đúng 12 giờ, chúng ta sẽ học một tiếng rưỡi. Dựa theo tốc độ làm bài thi, trong một tiếng cậu phải hoàn thành từ đây đến đây.” Lâm Hành chỉ vào đề bài: “Nửa tiếng sau tôi sẽ giảng lại những câu mà cậu chưa làm được. Sau đó ngủ một tiếng rưỡi, 2 giờ 15 dậy.”
“Được.” Tông Khuyết lấy tập đề thi thật cùng vở nháp, bắt đầu làm bài.
Không gian sáng sủa sạch sẽ, nội thất mát lạnh. Lâm Hành nhìn chàng trai đang chăm chú làm bài, ánh mắt nghiêm túc, trên trang giấy xuất hiện từng hàng chữ ngay ngắn. Cậu lấy một miếng dưa hấu ướp lạnh bỏ vào miệng.
Rất ngọt.