Liêu Ngôn cả ngày không trở về, chỉ đến tiết tự học buổi tối, giáo viên chủ nhiệm mới ôm một thùng giấy bước vào phòng học. Trên đó dán hai chữ “quyên tiền”.
“Lần này có một bạn học trong nhà gặp chuyện không may, eo của phụ huynh bị máy móc rơi trúng và bị thương nghiêm trọng, cần phẫu thuật gấp. Gia đình đang gặp khó khăn về kinh tế, hy vọng các em có thể giúp đỡ, đóng góp một chút tấm lòng. Không cần ghi tên, nhiều hay ít đều là tình cảm, tùy khả năng của bản thân.” Giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc nói, bầu không khí trong phòng học cũng trở nên trầm lặng.
Dù cô không nói rõ tên ai, nhưng tất cả mọi người đều đã hiểu.
Lâm Hành sờ vào túi tiền của mình, các bạn học khác cũng bắt đầu bàn tán.
“Tôi không mang nhiều tiền mặt.” Cậu quay sang nói với Tông Khuyết: “Không biết có được ra ngoài lấy không.”
Một số bạn khác cũng có vẻ băn khoăn, Tông Khuyết giơ tay lên, giáo viên chủ nhiệm lập tức nhìn sang: “Có chuyện gì sao?”
Hắn hỏi: “Cô ơi, có thể quét mã chuyển khoản không?”
Cả lớp lặng im vài giây, giáo viên chủ nhiệm hít sâu một hơi rồi hỏi: “Các em đều mang theo điện thoại à?”
Một học sinh nhỏ giọng hỏi: “Cô sẽ không tịch thu điện thoại của tụi em chứ?”
“Hôm nay không thu.” Giáo viên chủ nhiệm lại hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra liên hệ, rồi mở mã QR lên: “Đây là mã QR của bạn ấy. Cô ra ngoài một chút, lát nữa sẽ quay trở lại.”
Cô giáo rời khỏi lớp, những học sinh ngồi bàn đầu lập tức lấy điện thoại ra quét mã, nhập số tiền, từng khoản lần lượt được gửi vào tài khoản kia.
Ngoài chuyển khoản, thùng quyên góp cũng đầy những tờ tiền lẻ.
Liêu Ngôn nhìn điện thoại, từng khoản tiền liên tục chuyển vào. Nhiều người ghi tên không đầy đủ, nhưng vẫn có thể đoán được danh tính qua ảnh đại diện trong nhóm.
Đến khi một khoản tiền lớn xuất hiện.
Chuyển khoản: 5000 tệ.
Tên tài khoản: * Hành.
Là Lâm Hành, Liêu Ngôn gần như ngay lập tức nhận ra người này.
Chuyển khoản: 3500 tệ.
Tài khoản: * Khuyết.
Liêu Ngôn thoáng khựng lại, cũng đoán được người này là ai.
Đúng lúc đó, điện thoại vang lên, cậu ta bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng của giáo viên chủ nhiệm: “Bên em còn thiếu bao nhiêu tiền phẫu thuật nữa?”
Liêu Ngôn nhìn vào số dư tài khoản. Ngoài học bổng quốc gia, còn có khoản hỗ trợ từ trường, tiền quyên góp của thầy cô và các bạn học, số tiền đã đủ.
“Cô ơi, đủ rồi. Cảm ơn mọi người.” Liêu Ngôn lau mắt một phen, cậu ta chạy ngay đến quầy đóng viện phí.
“Vậy thì tốt rồi.” Giáo viên chủ nhiệm thở phào nhẹ nhõm.
1314 lên tiếng: [Ký chủ, ngay cả học bổng mà cậu cũng lấy đi quyên góp luôn à?]
Học bổng này là khoản tiền trường học xin từ nhà nước cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn, mỗi năm được 3000 tệ, chủ yếu giúp đỡ học sinh nghèo, không liên quan đến thành tích. Ký chủ của nó vừa nhận mới được, còn chưa kịp cầm ấm tay mà đã lấy đi quyên góp rồi.
Không phải không thể tặng, chỉ là việc này không hợp với tính cách lạnh lùng vô tình của ký chủ chút nào.
Tông Khuyết nói: [Không phải cậu nói rằng phải trân trọng sinh mệnh sao?]
Mẹ của Liêu Ngôn ở tuyến thế giới ban đầu đương nhiên đã được cứu, nhưng trong phòng phẫu thuật vẫn là cửu tử nhất sinh*. Bánh răng vận mệnh và ghi chép của tuyến thế giới chưa chắc hoàn toàn trùng khớp, không ai có thể đảm bảo chắc chắn về xác suất, càng tiến hành phẫu thuật sớm, tất nhiên tỷ lệ thành công sẽ càng cao.
(*): Tình huống sinh mệnh vô cùng nguy hiểm, chỉ có một chút cơ hội sống.
Vận mệnh của nhân vật chính bớt đi chút lệch lạc, đồng nghĩa với việc khả năng khống chế vận mệnh của hắn đối với Lâm Hành cũng mạnh hơn một chút.
Còn về học bổng, vốn dĩ đó là khoản tiền cứu trợ học sinh nghèo, đến đúng nơi cần đến thì cũng không có gì đáng để bàn cãi.
Trên đường đến bệnh viện, Liêu Ngôn có ghé qua trường học một lần nhưng cũng chỉ vội vàng lấy sách giáo khoa rồi rời đi ngay, thậm chí cậu ta còn chưa kịp trò chuyện gì nhiều với bạn bè. Khi đi ngang bục giảng, cậu ta chỉ cúi đầu chào mọi người một cái.
Vóc dáng của cậu ta vốn dĩ rất gầy gò, vậy nên khi mặc đồng phục rộng thùng thình thì trông lại càng tiều tụy hơn, cả người gầy guộc đến mức gần như chỉ còn da bọc xương, nhưng đôi mắt lại sáng rực.
Giáo viên chủ nhiệm mang đến tin vui, ca phẫu thuật đã thành công, nhưng vì cậu ta là người thân duy nhất nên vẫn phải ở lại bệnh viện chăm sóc.
Trong trường, những lời bàn tán về Liêu Ngôn không hề ít, có những chuyện vốn dĩ không thể giấu được.
“Hình như cậu ta sống một mình, nghe nói cha cậu ta thiếu nợ cờ bạc rồi bỏ trốn.”
“Mẹ cậu ta phải một mình nuôi cậu ta ăn học, vậy nên mỗi lần họp phụ huynh đều không thấy người nhà cậu ta đến.”
“Còn bị máy móc đè trúng bị thương nữa, công xưởng không bồi thường tiền sao?”
“Dù hoàn cảnh khó khăn mà cậu ta vẫn học giỏi thật.”
“Hình như lần này trường chi ngân sách nhanh như vậy là do giáo viên chủ nhiệm đã đứng ra liên hệ. Số tiền này coi như một khoản vay, sau này khi Liêu Ngôn học lên cao sẽ trừ dần vào tiền thưởng.”
“Nói thì nói vậy.”
Lời đồn cứ xôn xao, nhưng Lâm Hành lại trầm mặc hơn hẳn ngày thường. Tuy cậu không đến mức thất thần trong lớp học nhưng vài lần đi đường suýt nữa đã va vào người khác.
Tông Khuyết kéo lại tay cậu hỏi: “Cậu lo cho cậu ta à?”
“Không có, chỉ là không ngờ Liêu Ngôn lại sống khổ như vậy.” Lâm Hành đứng thẳng, cúi đầu xin lỗi người vừa va phải rồi nói tiếp: “Tôi chưa từng nghĩ tới điều này.”
Cậu sinh ra trong một gia đình rất giàu có, cha mẹ hòa thuận yêu thương nhau. Tuy rằng cha mẹ giáo dục cậu không được đua đòi linh tinh, nhưng họ chưa bao giờ để cậu thiếu thốn bất cứ thứ gì. Cậu không thể tưởng tượng được nếu bản thân sinh ra trong một gia đình như vậy, liệu có thể sống tốt hơn Liêu Ngôn hay không.
Tông Khuyết hỏi: “Thấy cậu ta đáng thương à?”
Lâm Hành khẽ gật đầu: “Có một chút, còn có chút kính nể.”
Cũng có chút cảm giác áp lực đến mức khó thở.
Tông Khuyết nói: “Cậu không thể thay đổi gia đình cậu ta, chỉ cần làm điều cậu cho là đúng là được.”
Lâm Hành hơi mím môi nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng thở ra, khẽ cười nói: “Được rồi.”
Tinh thần cậu dường như đã hồi phục sau cuộc trò chuyện. Đến cuối tuần, cậu cũng mang theo tập ghi chép đã sắp xếp chỉnh tề: “Tôi đã hỏi cô về bệnh viện của mẹ Liêu Ngôn, hôm nay sẽ mang ghi chép đến cho cậu ấy. Cậu thực sự muốn đi cùng sao?”
“Ừ, tôi đợi cậu dưới lầu.” Tông Khuyết đáp.
Lâm Hành khoác vai hắn, cười nói: “Được thôi, thật là bó tay với cậu.”
Tông Khuyết hơi nhướng mày, nhưng hắn cũng không hất tay cậu xuống.
Không phải tuần nào Lâm Hành cũng đi xe về nhà, chỉ khi nào xe của gia đình đi ngang qua đây thì cậu mới tiện đường về. Còn lại, cậu thường cùng bạn bè đi tàu điện ngầm.
Cuối tuần, tàu điện ngầm có hơi đông người. Khi Tông Khuyết lên tàu, hai người đã bị dồn đến sát mép toa. Mùa hè nóng bức, dù có điều hòa cũng khó mà xua đi hết mùi mồ hôi.
Lâm Hành không thể không tránh né đôi chút, gần như nửa người đều tựa vào Tông Khuyết.
Chiều cao của họ không chênh lệch bao nhiêu, tóc cậu vô tình lướt qua chóp mũi hắn, mang theo mùi hương tươi mát dễ chịu nhưng lại khiến mũi hắn hơi ngứa.
Người này có vẻ khá ưa sạch sẽ, không chỉ ngày nào cũng thay quần áo mà từ bàn học và sổ ghi chép của cậu luôn ngay ngắn gọn gàng cũng có thể nhìn ra điều này.
Lại một lần nữa, khi mái tóc cậu lướt qua mũi hắn, Tông Khuyết bất ngờ kéo tay cậu. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Lâm Hành, hắn kéo cậu ra góc phía sau và đổi chỗ: “Cậu đứng ở đây đi.”
“Hả? Có chuyện gì sao?” Lâm Hành khẽ đè lên vai hắn, có chút khó hiểu.
“Tóc cậu làm tôi ngứa mũi.” Tông Khuyết vịn tay vào lan can, nghiêng đầu nhìn cậu.
Góc đứng tuy nhỏ nhưng phía trước có hắn che chắn, cánh tay cũng tạo ra một khoảng không gian giữa hai người. Quần áo hơi chạm vào nhau, tuy rằng có ngọn tóc cọ qua gương mặt nhưng lại không có cảm giác dính nhớp của mồ hôi khi chen chúc trong toa tàu.
Tàu điện ngầm điều chỉnh tốc độ, trạm này qua trạm khác. Hai người thỉnh thoảng khẽ chạm vào nhau, Lâm Hành nhẹ nhàng xoa ngón tay, ánh mắt hướng lên bảng hiển thị tiến độ lộ trình, lòng bàn tay hơi rịn mồ hôi.
“Đến rồi.” Lâm Hành nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, nói: “Lát nữa chúng ta đi mua ít đồ, tôi mời cậu ăn kem.”
“Ừ, cảm ơn.” Tông Khuyết không từ chối.
“Đừng khách sáo.” Lâm Hành chỉnh lại balo, bước xuống xe, tìm phương hướng: “Hình như là cửa D…”
Nhưng còn chưa nói hết câu, trước mặt đã có hai nữ sinh đứng chờ, một người trong đó lên tiếng hỏi: “Chào bạn, có thể cho mình xin cách thức liên lạc được không?”
Mùa hè nóng nực nhưng hai cô gái ăn mặc trông vừa mát mẻ lại vừa tinh tế, trang điểm nhẹ nhàng, trên người có mùi nước hoa dịu nhẹ, cả hai đều rất xinh đẹp.
“Cậu hỏi tôi à?” Lâm Hành dừng bước.
“Tôi muốn của cậu.” Cô gái mặc váy cười nói, sau đó chỉ sang cô gái bên cạnh: “Còn bạn tôi muốn của cậu ấy, có được không?”
Lâm Hành theo bản năng liếc sang bên cạnh, nhìn Tông Khuyết đang đứng yên lặng, rồi lại quay sang hai cô gái trước mặt, thấy họ có chút ngại ngùng xen lẫn căng thẳng, đành đáp: “Xin lỗi, trường bọn tôi không cho phép yêu sớm.”
Hai cô gái rõ ràng sững sờ một chút, một người chần chừ hỏi: “Vậy các cậu là… học sinh cấp ba sao?”
“Ừ, cấp ba.” Lâm Hành gật đầu.
Cô gái ngước mắt nhìn hai người họ, dò hỏi: “Lớp 12?”
Lớp 12 thì vẫn chấp nhận được, tuổi tác không cách biệt lắm.
Nhưng Tông Khuyết lại vô tình bóp nát hy vọng của cô: “Lớp 10.”
Không khí chợt im lặng, hai cô gái xấu hổ cười nói: “Xin lỗi, làm phiền rồi.”
Lớp 10 thật sự quá nhỏ, không thể ra tay nổi.
Bây giờ học sinh lớp 10 đều cao ráo như vậy sao?
Nhìn theo bóng lưng hai cô gái rời đi, Lâm Hành dùng khuỷu tay huých nhẹ Tông Khuyết, cười nói: “Cậu cũng được yêu thích đấy chứ.”
“Cậu cũng vậy.” Tông Khuyết hơi ngẩng đầu, nhìn về phía bên phải: “Cửa D bên kia.”
Hắn đi trước dẫn đường, Lâm Hành bước nhanh hai bước đuổi theo: “Thật ra hai cô gái đó rất xinh đẹp, cậu không có hứng thú với kiểu người như vậy à?”
Mặc dù trường cấm yêu sớm nhưng từ cấp hai đã có không ít bạn lén lút yêu đương. Lâm Hành không yêu đơn giản là vì cậu chưa gặp ai làm mình rung động, hơn nữa còn cảm thấy lúc này nên tập trung vào việc học. Nhưng dường như Tông Khuyết cũng chẳng hề có hứng thú với chuyện này.
Tông Khuyết đáp: “Ừ.”
“Vậy sau này cậu thích kiểu người như thế nào?” Lâm Hành hỏi.
“Không thích ai cả.” Tông Khuyết không định bước vào mối quan hệ tình cảm nào.
Chờ thay đổi được số phận ban đầu của Lâm Hành và giải quyết xong chuyện gia đình, hắn sẽ đi làm những gì mình muốn, thỉnh thoảng gặp gỡ bạn bè, nhưng hắn sẽ không phí thời gian vào những chuyện này, bởi vì nó không cần thiết.
“Tập trung vào việc học à, vậy cũng tốt. Thế sau này cậu muốn thi vào trường nào?” Lâm Hành không rối rắm về vấn đề trước đó nữa.
Tông Khuyết đáp: “Ngành y, Đại học S.”
Sau này nhiệm vụ của hắn không chỉ có cái trước mắt. Một khi bước vào những địa vị cao hơn, nguy hiểm cũng sẽ tăng lên. Biết nhiều kỹ năng không bao giờ là thừa, mà y học lại quan trọng nhất. Nếu bây giờ không học, đến lúc cần thì cũng chẳng kịp.
“Học y à.” Lâm Hành nhìn vẻ nghiêm túc của hắn, nói: “Nếu sau này cậu học y thật, nhà cậu có đau ốm gì sẽ tìm cậu đấy.”
Mặc dù ai cũng bảo ‘khuyên người khác học y, sét đánh không tha’, nhưng Tông Khuyết làm gì cũng rất nghiêm túc, đã nói thì chắc chắn không có vấn đề.
“Được.” Tông Khuyết gật đầu.
Lâm Hành nói: “Nhưng mà nếu muốn vào Đại học S, với thành tích hiện tại của cậu thì hơi nguy hiểm đấy, phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được.”
Tông Khuyết hỏi: “Ăn đuôi tôm không?”
Lâm Hành ngẩn người một chút, rồi bất đắc dĩ bật cười: “Cậu không cần cảm ơn tôi thì tôi cũng sẽ giúp cậu mà.”
Tông Khuyết nhìn cửa hàng gần thang máy, hỏi: “Ăn không?”
Lâm Hành suy nghĩ một chút rồi nói: “So với đuôi tôm, thật ra tôi thích dâu tây hơn.”
“Đi thôi.” Tông Khuyết rẽ sang tiệm trái cây ở xa hơn.
“Mua cho tôi à?” Lâm Hành cười hỏi.
“Ừ.”