Nhịn cười là một việc vô cùng khó khăn, Lâm Hành không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Rất mắc cười à?” Tông Khuyết liếc mắt hỏi.
Lâm Hành thả lỏng khóe môi, thái độ nghiêm chỉnh: “Không hề, không mắc cười.”
Chỉ là ý cười trong mắt cậu lại không thể che giấu bằng khóe môi đã mím ngang.
Thời tiết tháng năm thật sự khá nóng, dù đang bật quạt xoay nhưng mùi trong phòng học buổi tối vẫn không dễ chịu cho lắm. Có người đang làm bài tập thỉnh thoảng phải bịt mũi một cái, ngược lại chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ của Tông Khuyết thì lại có không khí dễ chịu hơn một chút.
“Ngồi cạnh cửa sổ vẫn là tốt nhất, đông ấm hạ mát.” Vừa tan học là Vương Dương đã quay đầu lại cố bắt chuyện ngay: “Cậu biết chọn chỗ ghê.”
Chỉ tiếc là Lâm Hành vẫn đáp lời cậu ta vài câu, còn Tông Khuyết thì chẳng thèm liếc mắt nhìn cậu ta một lần.
Sau khi xong tiết tự học buổi tối, học sinh chạy ùa ra ngoài như ong vỡ tổ, muốn cướp lấy vị trí có hạn trong phòng tắm.
“Hey, chạy gì mà chạy, mặc cái quần lót chạy thẳng tới phòng chứa nước dội một phát chẳng phải nhanh hơn đi tắm sao?” Vương Dương ở bên này nói chuyện, ở bên kia Lâm Hành và Tông Khuyết thường chờ qua lúc cao điểm cũng đã rời khỏi phòng học mà chẳng thèm ngoảnh lại: “Ê! Đợi tôi với!”
Tông Khuyết là vì vị trí trong phòng tắm, còn Lâm Hành là vì thật sự chịu không nổi cảm giác nghẹt thở như dính phải cát bụi bởi mùi mồ hôi suốt cả tối, cậu vội vàng chào tạm biệt rồi rời khỏi trường.
Sức chiến đấu của nam sinh khá là nhanh, trong từng phòng tiếng nước rào rào, hơi nước lượn lờ, chẳng ai nhìn rõ ai.
Tông Khuyết đang ở dưới vòi nước tẩy sạch bọt trên đầu nên không mở mắt, hắn chợt nghe thấy tiếng gõ truyền tới từ phòng bên cạnh.
Nước theo lòng bàn tay vuốt ra sau gáy, Tông Khuyết mở mắt ra thì thấy cánh tay của người nào đó họ Vương gác lên vách ngăn, như một kẻ biến thái nhìn sang bên này: “Có chuyện gì?”
Bốn mắt nhìn nhau, Vương Dương cười hề hề: “Anh Khuyết, thật ra câu mà tôi nói hồi chiều không có ý chê cậu già đâu, cậu nhìn tám múi bụng của cậu đi, đù má không ngờ cậu có cả cơ bụng tám múi cơ đấy!”
Trước khi bị những người bên cạnh để ý tới, miệng của cậu ta đã bị Tông Khuyết giơ tay lên bịt lại, cho tới khi lực chú ý của người khác dời đi thì hắn mới buông tay ra.
“Thật ra tôi muốn xin lỗi cậu.” Vương Dương gãi đầu nói: “Cậu tin tôi được không?”
Tông Khuyết im lặng nhìn cậu ta, chỉ nói ba chữ: “Tôi đang tắm.”
“Oke…” Trên gương mặt Vương Dương lộ vẻ mê mẩn.
…
“Sai rồi, sai rồi, sai rồi, anh Khuyết ơi tôi sai rồi!” Tông Khuyết dùng một tay kẹp cổ Vương Dương, cậu ta khom lưng lảo đảo đi cả một đường: “Tôi nói cậu có cơ bụng tám múi, chẳng phải là đang khen cậu sao? Được rồi, được rồi, được rồi, tôi không nói nữa! Cậu xem, nửa đêm nửa hôm vừa tắm xong đã ôm ôm ấp ấp, lát nữa lại đổ mồ hôi thì uổng công tắm lắm…”
Tuy cậu ta nói năng lộn xộn nhưng lại rất có lý, Tông Khuyết buông cổ cậu ta ra rồi nói: “Đừng nói bậy bạ.”
Nếu mặc kệ để cho cậu ta tung cái tin này ra ngoài thì ngày mai cả lớp sẽ biết hết, ngày mốt là cả trưởng đều biết.
“Chuyện này…” Vương Dương đối diện với ánh mắt của hắn lập tức giơ tay xin thề: “Được rồi, tôi đảm bảo tôi sẽ không nói với người khác, nếu tôi nói thì tôi là con chó.”
“Ừm.” Tông Khuyết chỉ cần cậu ta có thể cẩn thận kín tiếng, đừng khiến ai cũng biết là được.
…
“Tao nói cho mày biết, Tông Khuyết có cơ bụng tám múi đấy.” Vương Dương nhân lúc Tông Khuyết đi vệ sinh mà nằm nhoài lên sách của Lâm Hành, thì thầm chia sẻ.
Ngòi bút của Lâm Hành chợt dừng lại, con chữ đã viết được một nửa chợt nhiều thêm một nét, vẻ mặt cậu hơi kinh ngạc: “Sao, sao mày biết?”
“Chẳng phải tối hôm qua tao tắm kế bên phòng của cậu ấy sao, chẳng trách cậu ấy đánh người ác thế, đó đều là sức mạnh gia tăng của cơ bắp.” Vương Dương bóp cánh tay của mình, miễn cưỡng lộ ra một chút cơ bắp: “Tiếc là tao cũng không có cơ bụng, nếu không thì tao cũng có thể khoe cho mọi người ngắm rồi.”
Lâm Hành: “...”
“Hay là mày giúp tao hỏi thử xem sao cậu ấy tập tành dáng ngon thế mà vẫn không lộ dáng đi?” Vương Dương kéo tay áo xuống nói.
“Tao thấy mày tự hỏi thì tốt hơn đấy.” Ánh mắt của Lâm Hành nhìn lướt sang hướng hành lang, chân mày giật giật.
“Mắt mày khó chịu hả?” Vương Dương quan tâm hỏi một câu, thở dài: “Chẳng phải là do anh Khuyết xấu hổ quá, không cho tao kể chuyện này với người khác hay sao.”
Lâm Hành nhìn ra sau lưng cậu ta: “...”
“Mắt mày bị chuột rút à?” Vương Dương hỏi.
Lâm Hành bất lực, dùng đầu bút chỉ về hướng sau lưng cậu ta. Vương Dương quay đầu lại, não đã ngừng hoạt động, nở nụ cười như thể ‘điếc không sợ súng’: “Anh Khuyết, anh đi vệ sinh xong từ khi nào thế?”
Đệt, cậu ta chết chắc rồi!
Ánh mắt Tông Khuyết rất bình tĩnh: “Từ lúc cậu nói rằng ‘thử hỏi xem sao cậu ấy tập tành…’.”
Nhưng hắn càng bình tĩnh thì Vương Dương lại càng rén hơn, cậu ta liếc Lâm Hành một cái rồi ‘khụ khụ’, nói: “Lâm Hành cũng không phải người ngoài mà.”
“Ừm.” Tông Khuyết đáp một tiếng.
“Tôi nói mà.” Vương Dương thở phào một hơi, nhưng không thấy Tông Khuyết rời đi thì dứt khoát mở miệng sủa: “Gâu gâu, tôi là chó con.”
Tông Khuyết hơi híp mắt, xoa đầu cậu ta: “Ngoan.”
Hắn quay về chỗ của mình, Vương Dương thì sờ đầu mình với vẻ mặt khó tin: “Vãi ò! Bố mày không phải chó, cậu mới là… ưm…”
Nhưng lời tới khóe miệng thì bị nuốt trở vào.
“Phụt.” Lâm Hành không nhịn được mà bật cười: “Ai bảo mày trêu cậu ấy.”
“Tao chỉ hâm mộ thôi mà, mày đừng nói mày không hâm mộ nhá…”
Tiếng chuông vào lớp vang lên, học sinh nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, lớp học bỗng chốc yên tĩnh trở lại.
Giáo viên rề rà mãi vẫn chưa thấy tới. Lâm Hành vốn định lật xem sách của mình thì nhớ tới chuyện mà Vương Dương kể, ánh mắt cậu lại vô thức dừng lại trên người Tông Khuyết.
Hồi trước dáng ngồi của Tông Khuyết có thiên hướng phách lối, nhưng hiện tại eo lưng lại thẳng tắp vô cùng. Áo ngắn tay màu đen rộng thùng thình, phần cánh tay lộ ra khỏi ống tay áo có vẻ thon dài, không có cảm giác vai u thịt bắp nhưng lại trông rất lực, khi dùng sức có thể nhìn thấy mạch máu hơi nổi lên, lại rất đẹp mắt, chẳng dữ tợn tí nào.
Phần eo được chiếc áo bao lấy cũng không lộ rõ, nhưng đúng là có cơ có dáng. Cậu từng thấy rồi, từng thấy thấp thoáng lúc hắn chuyền bóng khi chơi bóng rổ, bây giờ nhớ lại thì hình như có vẻ rất nuột rất đẹp, chỉ là hắn có tám múi bụng thật sao?
Ánh mắt của cậu dừng lại, khi thấy bộ quần áo bên cạnh khẽ động đậy, cậu giương mắt lên, vừa khéo đối mắt với Tông Khuyết đang nhìn sang.
Trong chớp mắt đó, não chợt dừng hoạt động, nét mặt nóng bừng lên, cậu hiếm khi trải nghiệm cảm giác xấu hổ khi bị bắt quả tang làm chuyện xấu: “À thì…”
“Gì thế?” Tông Khuyết hỏi nhỏ.
“Cậu có cơ bụng tám múi thật à?” Ngón tay Lâm Hành căng cứng, khoảnh khắc ấy cậu nghi ngờ mình bị đập đầu, rõ ràng là cậu muốn nói rằng ‘quần áo của cậu bị nhăn rồi kìa’.
Trong giây phút đó, không ngờ cậu lại hiểu được sương sương câu mà Vương Dương thường nói: ‘Tao muốn chuyển sang sống ở hành tinh khác.’
“Ừm.” Tông Khuyết trả lời.
Đối với nam sinh mà nói, chuyện đó cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ đến nỗi không thể chia sẻ cả.
“Tập luyện kiểu gì thế?” Khi nói ra câu tiếp theo, giọng điệu Lâm Hành đã hơi có ý cam chịu và mặc kệ.
Tông Khuyết không hiểu lắm về sự dao động cảm xúc mạnh mẽ của cậu: “Tôi không cố ý tập tành, có chạy bộ với đánh cầu là nhiều thôi.”
“Ồ, cảm ơn.” Lâm Hành miễn cưỡng thoát khỏi sự xấu hổ, nghe thấy lớp học có vẻ hơi ồn ào: “Giáo viên vẫn chưa tới, mọi người lo chuẩn bị bài đi.”
Lớp học lại im lặng, ánh mắt cậu dừng trên khuôn mặt bình tĩnh của Tông Khuyết. Khi thấy cảm xúc của hắn không dao động quá nhiều, cậu yên lòng không nhìn nữa.
Chuyện này chắc cũng xem như là đã được cho qua rồi.
Vương Dương hơi nghiêng đầu, cọ lên cuốn sách trước mặt Lâm Hành: “Ê mày…”
Mày hỏi chưa?
“Quay đầu lại đi, nếu không tao ghi tên mày đấy.” Giọng của Lâm Hành tương đối lạnh lùng.
Lạnh lùng đến mức Vương Dương cũng phải giật mình, ngoan ngoãn quay người lại trong nỗi hoài nghi lớp trưởng bị người khác cướp xác.
‘Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng’. Không phải Lâm Hành khiến Tông Khuyết dịu dàng hơn, mà là anh Khuyết khiến Lâm Hành lạnh lùng hơn.
Lâm Hành giữ vẻ lạnh lùng ấy cho đến khi giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, cô ấy không đến dạy mà đứng ở cửa lớp với vẻ mặt nghiêm túc: “Liêu Ngôn, em ra đây một lát.”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn sang, Liêu Ngôn đứng lên theo giáo viên chủ nhiệm đi ra ngoài.
Lớp học ồn ào trong chốc lát, giáo viên chủ nhiệm nói: “Đây là tiết tự học, Lâm Hành giữ lớp trật tự.”
“Vâng ạ.” Lâm Hành cầm theo giấy bút lên bục giảng ngồi.
Lần này các học sinh đều hiểu rằng không giữ trật tự thì sẽ bị ghi tên.
Cây bút trong tay Tông Khuyết khựng lại, hắn nhìn về phía thiếu niên đang rủ mắt đọc sách trên bục giảng.
Bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động rồi.
Một trong những tình tiết quan trọng chính là khi mẹ của Liêu Ngôn bị thương nặng phải nhập viện, trường tổ chức quyên góp, trong đó Lâm Hành là người góp nhiều nhất. Sau đó cậu còn nhờ cha mẹ thỉnh thoảng đến bệnh viện trả tiền viện phí dưới danh nghĩa mạnh thường quân.
Tiền tài bại lộ trước mặt kẻ ác, khó tránh khỏi việc bị dòm ngó.
Tiếng ho khẽ vang lên từ bục giảng, Tông Khuyết nhìn thiếu niên trên bục giảng đang ra ám hiệu cho hắn, rồi cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Liêu Ngôn ra ngoài cùng giáo viên chủ nhiệm vẫn chưa quay lại, những tiết học khác vẫn diễn ra như bình thường, cũng không dừng lại vì lớp vắng một người.
“Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà cậu ấy bỏ lỡ nhiều tiết như thế.” Một học sinh bàn tán.
“Tiến độ của tụi mình nhanh thế này, nếu bỏ lỡ xong sẽ rất khó theo kịp.”
“Nghe nói thành tích thi cử bình thường cũng liên quan đến suất đề cử đi học đấy.”
Tông Khuyết nhìn người bên cạnh chép lại chi tiết bài học và ví dụ dựa theo nội dung mà giáo viên giảng vào vở, hắn biết ngay Liêu Ngôn sẽ không dễ dàng bị hụt bài.
Lòng tốt của người này không chỉ dành cho hắn, làm thế này sẽ tạo thêm một đối thủ nặng ký cho vị trí top đầu khối của cậu, cũng không có quá nhiều ích lợi đối với cậu. Nhưng như cậu từng nói, có vài chuyện không phải cứ có lợi ích thì mới làm.
“Chép cho Liêu Ngôn à?” Tông Khuyết hỏi.
Lâm Hành ngẩng đầu lên, trả lời: “Cũng không biết cậu ấy gặp phải chuyện gì, tiếp tục bỏ lỡ bài thì chắc sẽ sốt ruột hơn.”
“Định đưa cho cậu ta bằng cách nào?” Tông Khuyết hỏi.
“Xem xét tình huống đã.” Lâm Hành nói: “Hiện tại tôi cũng không biết nữa.”
“Nếu phải ra ngoài thì tôi đi cùng cậu.” Tông Khuyết nói.
Người này làm gì thì đó là chuyện của riêng cậu, điều mà hắn phụ trách chỉ có vấn đề an toàn của cậu mà thôi.
Lâm Hành hơi thắc mắc, hỏi nhỏ: “Đừng bảo là cậu muốn trốn ra ngoài chơi net nhé?”
Tông Khuyết im lặng nhìn cậu, Lâm Hành cười một tiếng: “Được rồi, tôi biết cậu đã ngoan hơn rồi. Chỉ là vẫn phải xem tình huống, nếu nhà cậu ấy thật sự có việc thì chắc cậu ấy không muốn để quá nhiều người biết đến.”
Hoàn cảnh của nhà Liêu Ngôn vốn không tốt, mọi người trong lớp đều nhìn ra tính tình cậu ta hiếu thắng. Nếu trong nhà thật sự có việc, đi một mình để đưa riêng đúng là cách tốt nhất.
“Tôi có thể không gặp cậu ta.” Tông Khuyết nói.
Ngụ ý chính là ‘nhất định phải đi theo’.
Lâm Hành nhìn hắn mà như có điều suy nghĩ, nói nhỏ: “Không ngờ sau khi làm bạn bè cậu lại bám người ghê thế. Yên tâm đi, tuy tôi chép bài giùm cậu ấy nhưng chúng ta mới là bạn thân nhất.”
Tông Khuyết: “...”
Thôi được rồi, cứ để cậu nghĩ như vậy đi.