An Thành trưởng công chúa vẫn luôn cho rằng Tề Nhi trong miệng Thẩm Vạn Kỳ là hài tử tư thông giữa hắn và nữ nhân kia. Nhưng nàng vừa rồi nghe thấy cái gì? Nữ nhi nàng lại nói, đứa bé kia… không phải con ruột của Thẩm Vạn Kỳ?
Nếu vậy, nàng lại càng không hiểu nổi: vì sao Thẩm Vạn Kỳ lại không tiếc ra tay gi·ết hại chính huyết mạch thân sinh của mình, nhưng lại nhất định phải nuôi dưỡng một đứa trẻ không có lấy nửa phần huyết thống như Tề Nhi?
“Vạn Kỳ... ngươi... có phải hận ta không?” Nữ tử kia cất tiếng, ánh mắt hàm ý chứa đầy áy náy.
Thẩm Vạn Kỳ dịu dàng đáp: “Nhu nhi, nàng đang nói gì thế? Mạng của ta, tất cả những gì hôm nay ta có, đều là do nàng ban cho… Dù có hận hết người trong thiên hạ, ta cũng tuyệt đối sẽ không hận nàng.”
Thẩm Chi Chi thè lưỡi trong lòng:
【Không biết còn tưởng cái Nhu nhi này là nương ruột hắn đấy...】
Một câu vốn dĩ khiến trưởng công chúa đau như dao cắt, nhưng nhờ một câu kinh thường của bảo bối nữ nhi, bầu không khí bi thương bỗng trở nên có chút buồn cười.
Vân Vũ Nhu khẽ lau khóe mắt – dĩ nhiên là chẳng có giọt nước nào: “Nhưng nếu không phải vì ta, ngươi đã không cần ra tay với chính huyết mạch thân sinh của mình...”
Thẩm Vạn Kỳ nhìn nàng rơi lệ, trong lòng mềm nhũn, vội dỗ: “Ngoan, Nhu nhi. Ta biết nàng thiện lương, nhưng chuyện này là ta tự mình quyết định, không liên quan gì đến nàng cả. Sao nàng lại tự trách mình?”
“Ta cưới nữ nhân kia vốn không phải thật lòng. Đứa bé kia có cũng được, không có cũng chẳng sao, ta không để tâm. Nhưng nàng lại không giống như vậy… Được rồi, sau này đừng nhắc tới chuyện này nữa.”
Giờ phút này, An Thành trưởng công chúa đã hoàn toàn nhìn rõ bộ mặt thật của Thẩm Vạn Kỳ. Nhưng bao nhiêu năm tình cảm và yêu mến, khiến nàng khi nghe được những lời này, vẫn đau thắt trong lòng.
Cưới nàng không phải ý nguyện? Vậy năm đó lần đầu gặp mặt, người thổ lộ mối tương tư là ai?
Thẩm Chi Chi cũng nghe thấy Thẩm Vạn Kỳ nói, nhưng nàng không thể mở miệng, chỉ có thể âm thầm an ủi:
【Mẫu thân đừng buồn, vì hắn không đáng. Hắn từ đầu đến cuối chưa từng yêu người. Ngay cả thành thân với người, cũng là một âm mưu khổng lồ… Mẫu thân đừng khóc, Chi Chi sẽ bảo vệ người!】
Nghe đến đoạn “ngay cả thành thân cũng là âm mưu”, đáy lòng An Thành trưởng công chúa run lên. Nàng còn muốn nghe thêm, nhưng tiếng lòng của nữ nhi đã nhảy sang đề tài khác.
【Mẫu thân chắc chắn không biết, Thẩm Vạn Kỳ nhất định phải đem ta đi xa, hoặc là giết chết ta, chỉ bởi vì nữ chủ từng nói với hắn một câu: nàng hy vọng Tề Nhi có thể hưởng trọn tình thương của mẫu thân, chứ không phải phải chia sẻ với người khác...】
Sắc mặt trưởng công chúa khẽ run, đầu ngón tay siết chặt trong lòng bàn tay.
Thì ra... tất cả những gì bảo bối nữ nhi nàng đã chịu đựng, chỉ vì một câu nói buồn cười như vậy...
Nhi tử của nữ nhân kia chỉ vì một câu "không muốn chia sẻ tình thương của mẹ" liền có thể khiến hắn không tiếc ra tay với nữ nhi ruột thịt của mình...
Mà nữ nhi nàng, dù chỉ muốn sống tiếp nhưng cũng là một hy vọng xa vời...
Mộc Xuân ban đầu còn không để ý phía sau bàn là ai, chỉ cảm thấy giọng nam nhân kia có chút quen tai. Nhưng khi nghe đến cái tên “Lãnh Hạ”, nàng lập tức trợn to mắt nhìn về phía An Thành trưởng công chúa.
Nàng không dám tin, dùng khẩu hình hỏi công chúa: “Hầu gia?”
Sau đó, nàng thấy công chúa nhà mình chậm rãi nhắm mắt lại – coi như thừa nhận.
Trong nháy mắt đó, Mộc Xuân chỉ cảm thấy thế giới quan của mình bị một đạo lôi đánh trúng.
Năm đó, công chúa nhà nàng nâng đỡ Hầu gia thăng quan tiến chức từng bước một. Không chỉ để hắn được phong làm Phò mã đô úy, mà từ một tiểu tướng ngũ phẩm, hắn được thăng liên tiếp lên tam phẩm đại tướng quân, thậm chí còn được phong tước...
Hắn làm sao còn dám mở miệng nói mấy lời như “thành thân không phải nguyện ý”?!
Năm đó, công chúa nhà nàng rõ ràng biết hoàng thượng và các vương gia không đồng tình với hôn sự này, mỗi lần ra cửa đều cố ý tránh né vương phủ, chỉ vì sợ bị nhìn thấy rồi lại nhớ tới Thẩm Vạn Kỳ, từ đó sinh lòng oán hận, gây cản trở cho hắn trong triều.
Công chúa vì hắn từ bỏ biết bao nhiêu thứ vốn dĩ thuộc về mình, còn hắn hiện tại lại nói —— thành thân là chuyện bất đắc dĩ?
Vậy vì sao năm đó còn sai người nhiều lần truyền thư vào cung, lay động tâm tư công chúa nhà nàng?
Mộc Xuân siết chặt răng, mắt đỏ hoe, suýt nữa đã không nhịn được mà muốn xông lên giết chết cái tên cặn bã kia thay công chúa!
Thẩm Vạn Kỳ kia, còn là người nữa sao? Hắn vậy mà còn muốn hại chết tiểu quận chúa?!
An Thành trưởng công chúa khẽ thở dài trong lòng, sau đó vỗ tay Mộc Xuân trấn an.
Hồi tưởng lại năm đó cảnh sắc đại hôn hồng trướng như mộng, trân bảo vô số, nàng khi đó còn tưởng rằng mình đang sống trong giấc mộng đẹp.
Chỉ là, sau chuyện hôm nay, mộng kia… nàng hoàn toàn tỉnh rồi.
Không chỉ mình nàng phải tỉnh, Thẩm gia, cũng nên tỉnh mộng đi thôi!
Thẩm gia thiếu nàng, thiếu nữ nhi nàng, thiếu cả hoàng thất —— nàng sẽ bắt bọn họ trả lại từng chút một!
...
Không bao lâu, trong trà lâu tiến vào hai ma ma cúi đầu rũ mắt.Bon chúng đi đến bên cạnh Thẩm Vạn Kỳ, cúi đầu ghé tai nói vài câu.
Chỉ thấy Thẩm Vạn Kỳ sắc mặt biến đổi, thấp giọng nói: “Tất cả đều thất thủ rồi sao?”
Hai ma ma thấp giọng lên tiếng xác nhận.
Một bên, Vân Vũ Nhu lộ vẻ lo lắng: “Vạn Kỳ, có chuyện gì vậy?”
Thẩm Vạn Kỳ nghiêm giọng: “Ma ma và Lãnh Hạ đều thất thủ, hơn nữa… nữ nhân kia đã bắt đầu nghi ngờ.”
Hắn hít sâu một hơi, trầm giọng: “Xin lỗi, Nhu nhi, ta…”
Vân Vũ Nhu dịu dàng lắc đầu: “Sao có thể trách ngươi? Chuyện này vốn là ta làm khó người khác.”
Nàng ta trầm ngâm một lát, khẽ nói: “Kỳ thực ta còn một cách, chỉ là lúc đó nghĩ đến tình huống bất đắc dĩ nên không dám dùng.”
Thẩm Vạn Kỳ lập tức: “Nhu nhi cứ việc làm, ta sẽ vĩnh viễn ủng hộ nàng.
“Chỉ là… đó là cách gì?”
Vân Vũ Nhu nhẹ nhàng đứng dậy, ngồi cạnh hắn, khẽ thì thầm: “Sau khi cha mẹ ta bị xử trảm, ta từng lưu lạc đến Đại Việt Quốc một thời gian…
“Nếu Hầu gia yên tâm…”
Ở đằng xa, tuy ba người An Thành trưởng công chúa không nghe rõ hai kẻ kia mưu đồ gì, nhưng lại thấy Thẩm Vạn Kỳ sau khi nghe xong thì sắc mặt đại biến.
Ngay sau đó, hắn nhịn không được mà giọng cao vài phần: “Nếu bị phát hiện, đây chính là tội chết!”
Vân Vũ Nhu vội vàng kéo hắn lại, làm nũng: “Nhu nhi nào có nói cho ai biết, chuyện này trời biết đất biết, ta biết ngươi biết, sao mà bị phát hiện được?”
Thẩm Vạn Kỳ do dự một lúc, rồi gật đầu: “Cũng đúng…”
Thẩm Chi Chi trong lòng hừ nhẹ một tiếng:
【Đúng cái đầu ngươi ấy! Muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm!】
Nàng phồng phồng má nhỏ, tay nhỏ chật vật chống lên mặt bàn.
Tuy rằng cốt truyện đã thay đổi, nàng không thể đoán trước tất cả, nhưng nàng là ai chứ? Thần toán đó!
Muốn giấu nàng? Đừng có mơ!
Nói lời thật lòng, kiếp trước của nàng chính là vì tính toán quá chuẩn, tiết lộ thiên cơ, nên mới bị trời đánh đấy!