Sau khi đuổi sạch đám người dư thừa trong phòng, An Thành trưởng công chúa ôm Thẩm Chi Chi đang nằm ư ử không thôi vào lòng, cúi đầu thơm lên trán bé con một cái.

Mộc Xuân còn chưa kịp ngăn thì đã thấy công chúa điện hạ tay chân thuần thục vén váy áo, rõ ràng là muốn đích thân cho tiểu quận chúa uống sữa.

An Thành trưởng công chúa xua tay ngăn Mộc Xuân đang định kêu lên, thấp giọng dặn dò:

“Ngươi đi ngoài phủ hỏi thăm một phen, xem gần đây hoàng huynh có phái Hầu gia ra khỏi kinh thành thật không...”

Mộc Xuân nghe xong tròn xoe mắt, ngẩn người, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, hành lễ rồi vội vàng lui xuống.

Thẩm Chi Chi bú xong thì lăn ra ngủ, nhưng giấc ngủ chẳng yên ổn là bao, trong mộng toàn là cảnh nguyên nữ chủ tóc tai rối bời, tay cầm đao, vừa cười vừa rượt theo nàng. Mấy tên cữu cữu còn ở phía sau phất cờ reo hò cổ vũ.

Không đến một khắc, Thẩm Chi Chi giãy đạp lộn người, “oa” một tiếng khóc rống, trong lòng gào lên:

【 Các cữu cữu đừng có làm liếm cẩu nữa mà! Chi Chi không muốn biến thành thịt nát đâu ô ô ô... 】

An Thành trưởng công chúa ôm nàng, nghe thấy tiếng tim bé con đập thình thịch, thoáng sững người. Nàng nghe không hiểu mấy lời “liếm cẩu” gì đó, nhưng cái cụm “thịt nát” thì lại khiến lòng nàng trầm xuống.

Tiểu gia hỏa này... hình như gọi chính mình là “Chi Chi”? Nhưng sao lại nói thành “thịt nát” được chứ?

Trái tim của vị trưởng công chúa cao quý khẽ mềm lại, nàng cúi đầu hôn lên khuôn mặt trắng nõn của con, phân phó người hầu mang bản danh sách tên mà nàng đã tỉ mỉ viết từ khi còn mang thai đến.

“Mấy cái tên này đều là mẫu thân đặt đấy, bảo bối nhìn xem thích cái nào?”

Bé con vừa được mẫu thân thân thân một trận, nước mắt còn lưng tròng đã cố sức vươn bàn tay nhỏ bé, vỗ phập một cái lên ba chữ “Thẩm Ngưng Chi” nằm chính giữa tờ giấy.

Tên này... đời trước lúc sinh ra nàng từng được gọi như vậy. Sau lại xem mệnh số, thấy lấy tên từ láy sẽ phù trợ vận khí, thế là đổi thành Thẩm Chi Chi. Nào ngờ kiếp này trùng sinh vẫn có thể nhìn thấy cái tên cũ ấy – quả là một chữ “duyên”.

Lúc này, Chi Chi trong lòng lại tự bói cho mình một quẻ – thân là đích nữ của trưởng công chúa, quý khí chấn thiên, đâu cần phải mượn đến từ láy trợ mệnh nữa?

An Thành trưởng công chúa thấy con chọn cái tên mình thích nhất thì khẽ mỉm cười:

“Đây là tên mẫu thân tâm đắc nhất, bảo bối cũng thích đúng không?”

【 Chi Chi thích, Chi Chi thích, mẫu thân đặt tên hay quá đi mất! 】

Nghe giọng bé non nớt mềm mại vang lên trong tim, An Thành trưởng công chúa gần như tan chảy, nhẹ nhàng hôn hôn con gái:

“Chi Chi ngoan, sau này mẫu thân sẽ bảo vệ con thật tốt.”

【 Chi Chi cũng sẽ bảo vệ mẫu thân! 】

Đúng lúc ấy, Mộc Xuân vội vã quay về, theo sau là một nha hoàn khác tên Lãnh Hạ.

“Công chúa, nô tỳ cùng Lãnh Hạ vừa mới dò la khắp nơi, xác thực hoàng thượng gần đây có phái Hầu gia rời kinh. Khi người sinh con, Hầu gia có trở lại một lần, nhưng chưa được bao lâu đã bị thị vệ trong cung mời đi. Nô tỳ nghĩ, có lẽ chuyện phía trước... thật sự có khổ tâm chăng.”

Mộc Xuân nói xong, sắc mặt rõ ràng đã nhẹ nhõm hẳn. Dù sao nàng cũng sợ nếu tra ra Hầu gia có điều bất lợi với công chúa, người chịu khổ sẽ là công chúa đây.

Năm xưa, công chúa vì Thẩm Vạn Kỳ mà quyết liệt chống lại thánh thượng cùng các vương gia, cứng đầu gả đi không đổi ý. Chuyện ấy đủ cho thấy nàng yêu hắn bao nhiêu. Nếu thật sự bị phản bội...

Chỉ là nàng còn chưa dứt suy nghĩ, bên tai trưởng công chúa đã vang lên một giọng nói trong trẻo:

【 Mộc Xuân tỷ tỷ bị lừa rồi, đều là Lãnh Hạ cố ý dẫn nàng nghe thấy. Thẩm Vạn Kỳ hiện giờ đang ở Yên Vui Phố – Huy Trà Thơm lâu, cùng nữ chủ bạch nguyệt quang của hắn chờ kết quả đổi hài tử đó... 】

Một câu như sét đánh ngang tai!

An Thành trưởng công chúa lập tức ngây người, bản năng nhìn về phía Lãnh Hạ, sau đó run run ghép lại nội dung câu nói kia.

Nữ nhi nói... Thẩm Vạn Kỳ... cùng bạch nguyệt quang... chờ đổi hài tử?

Nghĩa là... hắn muốn đem nữ nhi ruột thịt của nàng bán đi, đổi lấy con người khác để lừa nàng?

Toàn thân nàng lạnh toát, bàn tay che ngực run rẩy, không biết là vì sợ, vì hận hay vì đau.

Trong lòng lại vang lên tiếng gọi mềm mại:

【 Mẫu thân... 】

Một câu gọi kéo nàng ra khỏi hỗn loạn, An Thành trưởng công chúa ép xuống bi thương cùng giận dữ, thấp giọng nói:

“Phía trước chọn vú nuôi tiểu quận chúa không ưng ý, Lãnh Hạ, ngươi lại ra ngoài tìm người khác, lần này phải chọn cho kỹ.”

Mộc Xuân nghe vậy có hơi nghi hoặc, nhưng biết điều không hỏi, chỉ lặng lẽ đứng một bên.

“...Mộc Xuân, vừa rồi ngươi cùng Lãnh Hạ luôn ở cùng nhau?”

“Dạ vâng, công chúa. Nô tỳ vừa ra khỏi cửa liền gặp Lãnh Hạ, nàng nói biết đường đi đâu hỏi thăm, nên liền đi theo.”

An Thành trưởng công chúa nhắm mắt, trong lòng đã tin nữ nhi đến bảy tám phần.

“Mộc Xuân, ngươi đi chuẩn bị kiệu. Chúng ta đến Yên Vui Phố.”

“Công chúa, ngài mới sinh xong mà...”

“Không sao. Chuẩn bị mau.”

Nàng vốn định để Chi Chi ở lại phủ, nhưng nghĩ đến chuyện suýt mất con, lòng vẫn còn sợ hãi, cuối cùng vẫn quyết định ôm con đi theo.

Hai người cải trang một phen, đảm bảo không ai nhận ra, rồi lặng lẽ đến Huy Trà Thơm lâu.

Vừa vào lầu, ánh mắt An Thành trưởng công chúa liền quét đến một nam một nữ ngồi đối diện ở tầng hai.

Nữ tử kia dung nhan yêu mị, mày mắt yếu đuối, mặc váy gấm thiên vân hoa lệ. Tuy chỉ ngồi yên nhưng cả người đều toát ra vẻ khiến người khác thương xót.

Trưởng công chúa nhất thời hoảng hốt, nhưng ngay sau đó trong lòng vang lên lời nhắc:

【 Mẫu thân tỉnh lại đi! Đừng trúng mị hoặc thuật của nữ chủ! 】

Trưởng công chúa giật mình, ánh mắt lạnh đi, “mị hoặc thuật”? Chẳng trách vừa rồi nàng suýt nữa mềm lòng. Nữ tử kia... là vu nữ?

Ánh mắt nàng chuyển sang người đi cùng nữ tử kia — một nam nhân mặc y phục đen, đeo mặt nạ bạc, nhưng chỉ liếc mắt một cái nàng đã nhận ra.

Là Bình Viễn Hầu, Thẩm Vạn Kỳ.

Là người nàng từng yêu đến chết đi sống lại, người nàng bất chấp tất cả để gả cho!

Nàng nén xuống bi thương, ôm Chi Chi ngồi xuống bàn gần bên. Dường như vì nàng che mặt, nên hai người kia chỉ liếc nhìn rồi thu mắt.

“Nhiều ngày như vậy mà vẫn không có tin tức, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?” Nữ tử mở miệng, giọng nói mềm như nước, nghe xong khiến lòng người ngứa ngáy.

Thẩm Vạn Kỳ trấn an:

“Đừng lo. Ta đã sắp đặt Triệu ma ma và Lãnh Hạ. Nếu Triệu ma ma thất bại, Lãnh Hạ sẽ ra tay.”

“Không được nữa thì... trực tiếp giết đứa bé kia cũng được. Ta không tin mất đi đứa con, nàng ta còn có thể nhẫn tâm đẩy con ta ra ngoài.”

Mỗi lời như dao sắc, cứa vào tim trưởng công chúa từng nhát từng nhát.

Nàng không thể tin nổi — đây là người mà nàng từng coi là “ý trung nhân”?

Trong lòng vang lên tiếng gào căm phẫn:

【 Cha ta thật đúng là tiện nghi , bảo sao lại là chúa liếm cẩu trung vương! So với mấy tên cữu cữu còn quá đáng hơn! 】

【 Vì nữ chủ mà ngoại tình, vì nữ chủ mà đưa con  ruột đến thôn quê,đổi con ruột, cái mặt hắn đâu rồi?! 】

Trưởng công chúa ngồi đó, lòng đau đến ngây dại.

Hóa ra... hài tử kia... không phải của hắn ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play