Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio

Tôi hít một hơi thật sâu, bê thức ăn vào phòng khách.

Liếc một vòng, tôi hỏi: “Bố đâu rồi ạ?”

Chú Hai cười tươi: “Đi mời ông bà nội mày rồi.”

Cũng đúng, ngày đông vui thế này, ông bà nội sao có thể vắng mặt.

Tôi gật đầu, rồi bắt đầu đếm chỗ ngồi, lập tức cau mày. Chỗ ngồi không đủ.

Bàn tròn này chỉ đủ cho khoảng mười người. Trẻ con, cộng thêm chú Hai, hai cô cùng ba cặp vợ chồng – đã ngồi kín. Tất nhiên, họ không quên chừa ba chỗ.

Một là cho bố tôi, hai là cho ông bà nội.

Còn tôi và mẹ? Không ai tính đến.

Những năm trước, ăn cơm ở nhà bà nội, người lớn ngồi bàn, trẻ con đứng ăn. Mẹ tôi vì bận nấu nướng, cũng chỉ đứng ăn qua loa.

Nhưng hôm nay khác. Hôm nay là sinh nhật mẹ tôi, bà mới là nhân vật chính.

Tôi nghĩ bụng, đáng ra chỗ của ông bà nội, phải để mẹ ngồi mới đúng.

Nhưng nếu tôi để mẹ ngồi vào đó, chắc chắn họ sẽ không chịu.

Tôi không muốn gây chuyện trong ngày này, nên đành nhượng bộ. Tôi kéo một cái ghế nhựa trong góc, quay sang nhắc đám em: “Dìu nhau sang bên kia ngồi sát chút, để chị và mẹ ngồi đây.”

Cô út không hài lòng: “Bàn này ngồi hơn chục người đã chật rồi, còn chen gì nữa? Sao không đi mượn thêm cái bàn? Mời người ta ăn mà chỉ có một cái bàn nhỏ thế này à?”

Chú Hai phụ họa: “Đúng đó! Tiểu Như, cháu thật không biết điều. Tụi chú dì đến đây là khách, sao lại để tụi chú chen chúc thế?”

Tôi trừng mắt nhìn: “Đây là nhà cháu!”

Khách thì phải theo chủ chứ?

Chú Hai sững người, rồi bắt đầu nổi nóng: “Tiểu Như, cháu ăn nói với ai đấy? Chú là chú Hai của cháu đấy! Đừng tưởng học được mấy chữ rồi muốn hỗn láo là được!”

Cô cả gật đầu, giọng châm chọc: “Ôi dào, đừng nói nữa. Tiểu Như là sinh viên giỏi mà. Có điều… 26 tuổi rồi mà vẫn chưa lấy chồng kìa! Nhìn cũng xinh, mà sao ế nhỉ?”

Chú Hai hừ lạnh: “Với cái tính nết này mà lấy được chồng mới là lạ đó!”

Tôi phản đòn: “Chú nói cũng đúng. Mà không biết sao anh họ cháu 28 tuổi rồi cũng chưa mang chị dâu về ra mắt. Hay cũng là vì cái tính khó ưa?”

Lời chưa dứt, ngoài cửa vang lên tiếng quát: “Tiểu Như! Con nói linh tinh gì thế hả?!” Tiếng quát ấy tất nhiên là của bố tôi.

Ông là một thợ hồ. Từ khi tôi còn nhỏ, ông đã theo các chủ thầu đi làm khắp nơi từ thị trấn đến thành phố. Dân làng thường bảo bố tôi giỏi kiếm tiền, mỗi tháng ít nhất cũng được hai, ba ngàn tệ, giờ thì hơn cả bốn ngàn tệ. Ông được khen đến nỗi đuôi vểnh tận trời, cứ tưởng mình oai phong lắm.

Nhưng thực tế thì sao?
Cho dù có thật sự kiếm được tiền, ông cũng chưa từng mang đồng nào về nhà. Toàn là uống rượu, đánh bài, rồi thua sạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play