Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio
Mẫu thân xoa đầu ta, cắm cây trâm ngọc bích vào búi tóc ta. Trước kia ta từng thấy cây trâm này, toàn thân ngọc xanh biếc, rất mực yêu thích. Khi ấy mẫu thân chỉ nói sẽ để vào sính lễ cưới sau này. Giờ lại lấy ra cắm cho ta, quả thật rất hợp với ta.
Ta lau khô nước mắt, điều chỉnh lại tâm trạng.
Dù từ nhỏ ta đã nhận định huynh ấy là phu quân tương lai của ta, nhưng người quân tử lấy lời hứa làm trọng. Huynh ấy đã thất hứa, không xứng là quân tử, càng không xứng làm phu quân của ta!
Vì một người không đáng, mà dập đầu ba cái cầu phúc – phí hoài một ngày trời rồi!
Hôm trước ngày xuất chinh, Chu Thừa còn nhờ tiểu đồng thân cận tới hỏi ta có rảnh để gặp mặt một lát. Ta lạnh lùng từ chối:
“Chu tướng quân nhân lúc cảnh đẹp trời xuân, đừng chậm trễ thời giờ quý báu.”
Nói rồi liền bảo quản gia đuổi người ra ngoài. Tiểu đồng gấp gáp gọi tên ta, cầu xin ta nhường một nén nhang thời gian.
Ta càng giận thêm – đến hạ nhân bên cạnh Chu Thừa giờ cũng dám trực tiếp gọi tên ta hay sao?
Cả đêm ta không ngủ được.
Nghĩ đến những dịu dàng năm xưa huynh dành cho ta, nước mắt cứ thế trào ra, ta cắn chặt môi không để mình bật khóc thành tiếng.
Ngày hôm sau, Chu Thừa lên đường xuất chinh, người trong toàn kinh thành dường như đều ra tiễn chân Chu tướng quân chinh chiến nơi xa. Thấy huynh đi qua trước cửa phủ Tần, ánh mắt lướt qua đám đông, ta vội vàng lui vào phía trong cánh cổng. Ẩn mình trong góc khuất, ta lặng lẽ nhìn huynh mặc chiến giáp oai nghiêm, nét trẻ con chưa tan hết đã phải ra sa trường điểm binh.
Có lẽ, ngày mai thôi, sinh tử đã khó lường... Ta bỗng thấy — Cũng chẳng sao cả! Ngươi trẻ tuổi như vậy đã gấp gáp cưới thiếp, thì đi chết đi cũng chẳng đáng tiếc! Ta giận dữ phun một ngụm nước bọt, thầm tính kế làm sao để từ hôn cho bằng được. Tốt nhất là hắn chết ngoài chiến trường cho rảnh chuyện.
Nhưng nhìn tình thế hiện tại, nhà họ Tần đã suy yếu, nếu không phải nhà họ Chu làm điều gì đại nghịch bất đạo thì cũng chẳng vì một nữ nhi mà kết thù với phủ Tướng quân. Chỉ còn cách để Chu gia tự mình tới từ hôn mà thôi.
Trước nay ta tham dự các yến hội trong kinh đều giữ gìn lễ nghĩa, bước đi nhẹ nhàng, nói năng dịu dàng, giữ dáng vẻ khuê tú đàng hoàng. Sợ rằng chỉ cần sơ suất chút thôi, sẽ có kẻ lấy đó làm cớ để hủy bỏ hôn ước này.