Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio

“Tiểu thư, về nhà muộn quá rồi, phu nhân lại mắng bây giờ.” Xuân Đào kéo nhẹ tay áo ta.

Ta khẽ gật đầu, bước lên xe ngựa trở về phủ.

Trên đường về, ta không kìm được mà nhớ lại lần đầu gặp Chu Thừa.

Huynh ấy lớn hơn ta ba tuổi, khi ta bắt đầu có ấn tượng về huynh thì vẫn còn là một đứa trẻ mới biết đi.

Khi ấy ta rất thích được người khác bế. Vừa trông thấy huynh ở phủ Tướng quân, liền bi bô gọi “ca ca”.

Bất kể huynh ấy đang làm gì, mỗi lần thấy ta đều ngừng tay lại, nhẹ nhàng dỗ dành.

Chu Thừa vốn luôn lạnh lùng với người khác, bên cạnh chỉ có một tiểu đồng thân cận. Từ nhỏ ta và huynh ấy đã được đính ước, sự khác biệt trong cách huynh đối xử với ta và người khác, ta đều thấy hết.

Dù đến năm ta mười hai tuổi, đã biết thế nào là khoảng cách nam nữ, huynh vẫn dùng cây bút trong tay nhẹ chạm vào trán ta qua bàn, tặng ta nghiên mực yêu thích nhất.

Huynh là người cực kỳ coi trọng lễ nghi, vậy mà khi biết ta bị phạt, huynh lại lén lút vào hậu viện. Khi ta bị mẫu thân mắng, huynh nhẹ giọng dỗ dành ta, nói rằng huynh biết chuyện không phải lỗi của ta.

Ta được huynh chiều chuộng nên càng lúc càng chẳng giữ quy củ.

Người ngoài thấy ta đoan trang, thực ra chỉ là ta biết thu mình lại. Một người hoạt bát nghịch ngợm sao có thể trong một đêm bỗng hóa thành người trưởng thành?

Ta từng ngồi ở thư phòng ngoài của huynh ấy đọc truyện, thấy nhân vật thư sinh vừa đỗ đạt liền cưới thiếp, giận đến mức ngồi bật dậy, không cẩn thận làm rơi chiếc sứ quý được cống nạp từ Nhữ châu trên án thư.

Mảnh sứ vỡ đầy đất, tiểu đồng vừa vào cửa liền sợ đến nín thở.

Ta nhất thời sững sờ, có phần hoảng hốt. Chu Thừa nghe thấy động tĩnh liền vội vàng từ trong phòng chạy ra, hỏi ta có bị thương không, rồi bảo tiểu đồng dọn dẹp mảnh vỡ.

“Xin lỗi.” Ta lí nhí nói.

Chu Thừa chỉ mỉm cười, xoa đầu ta, bảo ta tiếp tục đọc sách rồi quay vào xử lý công việc.

Ta gọi huynh lại, hỏi huynh có bao giờ cưới thiếp không?

Chu Thừa bật cười, cầm lấy quyển truyện trong tay ta, lật vài trang, rồi bất lực cuộn sách lại gõ nhẹ lên trán ta: “Đừng nghĩ linh tinh, chỉ là truyện thôi.”

Ta càng không hài lòng, chút áy náy vì làm vỡ đồ cũng bị ta quăng ra sau đầu. “Nhưng trong truyện cũng có thật mà, sao lại không nghiêm túc trả lời câu hỏi của muội!”

Thấy huynh im lặng, ta càng không chịu bỏ qua.

“Không đâu.”

Ta nhìn huynh đứng nghiêm túc trước mặt, ánh mắt thẳng thắn nhìn ta.

Ta không hiểu rõ cảm xúc trong mắt huynh, nhưng lời hứa chân thành của một thiếu niên, ta đã cất kỹ trong lòng.

Ta hài lòng hếch cằm, giật lại quyển truyện rồi đánh nhẹ một cái: “Hừ, muội tạm tin huynh vậy.”

Về sau ta mới biết, bộ sứ Nhữ ấy là phần thưởng đặc biệt từ hoàng cung khi Chu Thừa đoạt giải nhất trong cuộc thi bắn cung. Cả kinh thành chỉ có một bộ đó.

Ta cảm thấy huynh càng yêu thương ta hơn, liền lấy cặp chén ngọc bích màu vàng ta được tặng vào dịp năm mới đem đến đáp lễ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play