Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio

Không lâu sau, huynh lại nhờ người mang đến cho ta một bộ trâm ngọc trai tinh xảo.

Khi ấy ta ngỡ rằng, đó là một đời một kiếp một đôi người mà chúng ta đã ước định.

Nhưng chỉ vài năm trôi qua, người mới thay người cũ.

Ba năm trước, Chu Thừa vẫn là vị hôn phu của ta.

Gặp lúc biên cương rối loạn, huynh vì nước xuất chinh.

Chu gia đơn truyền, mà hôn ước giữa ta và huynh lại chẳng thể đột ngột thành thân, cuối cùng chọn Tống Minh Nguyệt, khi ấy vừa mới cử hành lễ cập kê, để làm thiếp của huynh.

Buồn cười là, vào đúng ngày Tống cô nương gả vào Chu phủ, ta – vị hôn thê chưa qua cửa – lại vì lo lắng cho sự an nguy của huynh mà tới miếu cầu phúc.

Trong lúc ta một lòng thành kính mong người ấy bình an trở về, thì vị hôn phu kia lại âm thầm cưới thiếp, giấu giếm ta không hay.

Việc này, ta là người cuối cùng trong thiên hạ biết được.

Cũng phải cảm tạ thanh mai trúc mã của ta – Chu Tuấn – người vui vẻ nói với ta rằng: “Hôm nay huynh có thêm một chị dâu nhỏ đấy.”

Chị dâu nhỏ ấy, không phải ta.

Nhìn vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác kia, ta chỉ thấy mỉa mai. Ta xoay người bỏ đi.

Chu Tuấn – em cùng cha khác mẹ với Chu Thừa.

Tuy cũng là người quen từ nhỏ, nhưng ta chưa từng có cảm tình gì với hắn!

Những ngày qua lại tại Chu phủ, hắn từng thả sâu lên đầu ta, xé rách áo váy thêu Tứ Xuyên của ta.

Một thời gian dài, ta với hắn như nước với lửa.

Nhưng vì nể mặt Chu Thừa, ta cũng không thể trở mặt quá mức.

Chu Tuấn và Chu Thừa tính tình hoàn toàn đối lập.

Chu Thừa trầm ổn ôn hòa, còn Chu Tuấn lại nghịch ngợm bất kham, ngoài dung mạo dễ nhìn ra thì chẳng thấy ưu điểm nào. Về sau hắn dọn ra khỏi phủ sống riêng, tuy mang họ Chu nhưng chẳng được thừa kế gì từ phủ Tướng quân.

Nghĩ đến chuyện Chu Thừa nạp thiếp, lòng ta trĩu nặng.

Chu Tuấn đi bên cạnh ta, miệng vẫn cười mà giọng lại thản nhiên, đưa tay cản đường ta: “Sao tâm trạng muội tệ vậy?”

“Ngươi còn giả vờ!”

Chính thê còn chưa qua cửa, Chu Thừa đã ôm hương ôm ngọc trong lòng. Huống hồ... huống hồ khi xưa chúng ta đã nói rõ ràng như thế. Huynh ấy làm vậy, ta là cái gì đây?

Phí hoài tâm can của ta! Còn tệ hơn cả gã thư sinh trong thoại bản!

Cây trúc trong tay bị ta bẻ gãy.

Chu Tuấn nhíu mày: “Đây là cái gì?”

“Bài vị của đại ca ngươi!” Ta nhìn mảnh phù chú cầu bình an gãy lìa ném lên người hắn, trừng mắt: “Ngươi tốt nhất đừng dối ta, nếu không đừng trách ta không khách khí!”

Ta vội vàng tìm mẫu thân, hỏi người có biết chuyện Chu Thừa nạp thiếp hay không.

Mẫu thân ấp úng không đáp, ta liền hiểu người đã sớm biết, còn cố ý giấu ta. Là mọi người ngầm đồng lòng mà lừa gạt ta.

“Du Uyển, Chu Thừa là dòng chính duy nhất của Chu gia, huynh ấy cũng có nỗi khổ riêng.” Mẫu thân nắm tay ta an ủi, giọng nhẹ như gió. “Con đã biết chuyện rồi, nhưng không được đến tìm Chu Thừa gây chuyện, càng không được làm mất mặt nhà họ Tần.”

Ta há miệng, chỉ thấy vị mặn đắng nơi đầu lưỡi.

“Nhưng... nhưng huynh ấy từng nói sẽ kính trọng ta, yêu thương ta. Huynh ấy nói huynh hiểu thế nào là một đời một người, một đôi nhân tình.”

Mẫu thân nhìn ta, thần sắc nhàn nhạt: “Trên đời này không có chuyện gì hoàn mỹ cả, càng không thể có nam nhân thủy chung một lòng. Con quá cứng cỏi sẽ dễ bị tổn thương, nghe lời nương, chuyện này đừng bướng bỉnh nữa.”

Nghĩ đến từng khoảnh khắc bên Chu Thừa, lòng ta càng thêm chua xót.

“Nam nhân trên đời đều như vậy sao?” Ta không cam lòng hỏi.

“Không sót một ai.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play