Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng vẫn là Cố Dư Phong dời mắt đi trước. Lát sau, cậu nói: "Chúng ta rồi cũng phải tiếp tục sống thôi."
"Là cậu chọn kết hôn với tôi, tôi đâu có ép cậu." Diệp Vấn Tân bật cười khẽ, "Hối hận rồi sao?"
"Cũng có chút hối hận," Cố Dư Phong gật đầu, "Tính cách của anh thật sự không ổn chút nào."
"Cậu thì tốt đẹp hơn chắc," Diệp Vấn Tân đáp trả, "Tôi vừa mới phát hiện ra một ưu điểm của cậu đấy."
"Nghe chẳng giống lời khen."
"Đúng thế, một trong những ưu điểm của cậu, chính là dối trá."
"Diệp Vấn Tân, nếu anh không phải là Diệp thiếu gia, có lẽ đã sớm bị người ta đánh chết rồi."
"Tôi chết rồi thì chẳng ai cứu cậu đâu. Dựa theo thỏa thuận tiền hôn nhân, cậu cũng sẽ không được thừa hưởng một xu nào từ tôi."
"Anh cưới tôi chỉ để cãi nhau với tôi thôi à?"
"Để 'ngủ' với cậu một cách hợp pháp," Diệp Vấn Tân liếc nhìn cái chân bó bột của Cố Dư Phong, "Hay là, tôi có thể mặc kệ chuyện cậu đang là bệnh nhân?"
"Chúng ta có thể bồi đắp tình cảm trước."
"Bồi đắp tình cảm, để rồi tôi phải ngoan ngoãn nghe lời cậu sao? Cậu nghĩ hơi nhiều rồi đấy."
"Tôi đâu có ý đó."
"Giọng điệu của cậu nghe oan ức hết sức, cứ như tú tài gặp phải binh lính, có lý mà nói không thông."
"Diệp, Văn, Tân." Cố Dư Phong gằn từng chữ.
"Bình tĩnh nào, đừng kích động thế, cậu vẫn đang là bệnh nhân, cần phải tĩnh dưỡng."
"Lúc anh đàm phán kinh doanh, cũng dùng bộ dạng này sao?"
"Tình huống cần tôi phải nhún nhường thì không nhiều lắm. Nhưng trong đa số trường hợp, tôi đều rất nho nhã, lịch sự."
"Vậy tại sao anh lại—"
"Bọn họ xứng đáng, còn cậu thì không. Đối với tôi, cậu chẳng có bao nhiêu giá trị. Việc tôi đầu tư vào cậu, ngay từ đầu đã là một khoản lỗ rồi."
Cố Dư Phong nhắm mắt lại một lúc, rất lâu sau mới nói một câu: "Anh hình như rất trẻ con."
"Tôi thích gọi đó là có chút ngây thơ."
"Tự luyến."
"Là tự tin."
"Lòng dạ hẹp hòi."
"Là chú trọng cảm nhận cá nhân."
"Thích kiểm soát."
"Là lương thiện, tốt bụng, vui vẻ giúp đỡ người khác."
"Bị ám ảnh cưỡng chế."
"Là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, hiệu suất công việc vượt trội."
"...Anh thật biết cách tự khen mình đấy."
"Lúc cậu tức giận trông cũng có chút đáng yêu, giống như con mèo bị cắt móng vậy."
"Đàn ông không nên dùng từ 'đáng yêu' để hình dung."
"Vậy cậu thích dùng từ gì?"
"Cuộc đối thoại này thật vô nghĩa."
"Đúng là như vậy."
"Tôi cần kiện công ty quản lý cũ, anh có thể giúp tôi không?"
"Vậy phải xem là kiện về vấn đề gì đã." Diệp Vấn Tân tỏ ra nghiêm túc hơn một chút.
"Kiện về việc chấm dứt hợp đồng."
"Không phải đã chấm dứt rồi sao?"
"Đó là bọn họ đơn phương tuyên bố, không hợp pháp. Trước khi sự cố xảy ra, hợp đồng giữa tôi và công ty vẫn còn thời hạn ba năm."
"Bây giờ thì còn hai năm."
"Đúng vậy."
"Có chắc thắng kiện không?"
"Không chắc, nên mới phải cầu xin anh giúp đỡ."
"Đây là thái độ cầu xin người khác của cậu đấy à?"
"Vậy anh muốn thế nào?"
Diệp Vấn Tân nhìn Cố Dư Phong chằm chằm một lúc, rồi đột nhiên cười, nói: "Gọi một tiếng 'chồng yêu' nghe thử xem nào?"
"Chồng yêu." Cố Dư Phong gọi không chút ngượng ngùng.
Diệp Vấn Tân tỏ vẻ chưa hài lòng lắm, bèn đưa tay mình ra, đặt cạnh môi Cố Dư Phong, nói: "Hôn mu bàn tay tôi đi."
"...Anh chắc chắn là fan cứng của phim 《Bố Già》 rồi." Cố Dư Phong bình luận một câu, nhưng vẫn hôn nhẹ lên mu bàn tay Diệp Vấn Tân. Hôn xong, cậu ngẫm nghĩ, rồi lại liếm thêm một cái.
Diệp Vấn Tân rút tay về, vừa dùng khăn giấy lau mu bàn tay, vừa không nhịn được nói: "Hơi biến thái đấy."
"Tôi tưởng anh sẽ thích."
"Tôi không thích cảm giác dính nhớp cho lắm."
"Thôi được rồi, vậy anh đồng ý giúp tôi chứ?"
"Tôi cũng không định đồng ý."
Cố Dư Phong cúi đầu, một lát sau nói: "Ngoài việc cầu xin anh, tôi không còn lựa chọn nào khác."
"Tôi không dễ bị ép buộc bằng đạo đức, cũng hoàn toàn không dễ mềm lòng đâu."
"Chồng yêu, giúp tôi với, được không?"
"Nói thêm vài câu dễ nghe nữa đi."
"Tôi yêu anh, tôi sẽ luôn luôn nghe lời anh."
"Hơi qua loa, nhưng bắt cậu làm khó hơn nữa cũng chẳng thú vị gì," Vẻ mặt Diệp Vấn Tân rất lạnh nhạt, gần như thờ ơ, "Đội ngũ luật sư của tôi sẽ cho cậu mượn dùng, nhưng phí luật sư sẽ khấu trừ từ khoản bồi thường mà cậu nhận được."
"Được, cảm ơn anh." Câu cảm ơn này, Cố Dư Phong nói rất chân thành.
"..." Diệp Vấn Tân im lặng một lát, mới nói: "Tân hôn vui vẻ, chúc mừng chúng ta."
"Tân hôn vui vẻ, chúc mừng chúng ta."
--
Bữa tối hôm nay đặc biệt thịnh soạn. Nhân viên trong nhà đều lần lượt đến chúc mừng rất khéo léo. Khi họ trở về phòng ngủ, thậm chí còn thấy những cánh hoa hồng được rải kín trên giường.
"..."
"..."
Diệp Vấn Tân hiếm khi có chút xấu hổ, nhưng anh vẫn rất trấn tĩnh nói: "Tôi gọi người đến dọn dẹp, cậu đi tắm trước đi."
"Hoa hồng đẹp thế này, không cần dọn đâu," Cố Dư Phong đưa ra câu trả lời ngoài dự đoán của Diệp Vấn Tân, "Tối nay chúng ta cứ ngủ trên này đi, được không?"
"Sẽ làm bẩn ga giường."
"Anh tiếc bộ ga giường này sao?"
"Cậu nhất quyết muốn thế?"
"Tôi muốn."
"Vậy thì cứ ngủ như vậy đi."
Thật lòng mà nói, ngủ trên cánh hoa là một trải nghiệm khá mới lạ. Cánh hoa lành lạnh, tuy không có gai nhưng nằm cũng không mấy thoải mái. Diệp Vấn Tân nằm một lát liền quét hết cánh hoa dưới người mình xuống sàn. Thế nhưng Cố Dư Phong lại ngoan ngoãn nằm yên bên cạnh, dường như không cảm thấy chút khó chịu nào.
"...Cậu có muốn dọn bớt cánh hoa đi không?"
"Không cần."
"Tại sao?"
"Hồi nhỏ tôi luôn mơ được ngủ trên những cánh hoa, bây giờ coi như giấc mơ thành hiện thực."
Diệp Vấn Tân rất muốn hỏi cậu: "Cậu có vấn đề về thần kinh phải không?"
Nhưng lời chưa kịp nói ra, anh đã kịp phản ứng lại, trạng thái tinh thần của Cố Dư Phong đúng là không bình thường thật — có lẽ cậu nói những lời này, là do bệnh tình phát tác.