Xem xong chuyện phiếm trên mạng, Diệp Vấn Tân lấy cuốn lịch vạn niên cũ đã ngả vàng từ ngăn kéo riêng ra, bắt đầu giở xem ngày lành tháng tốt để đi đăng ký kết hôn.
Anh từng học qua Chu Dịch, về mặt bói toán cũng có chút năng khiếu. Tuy mê tín phong kiến là không nên, nhưng chuyện đại sự cả đời của bản thân, anh vẫn muốn tìm một ngày thật tốt lành.
Anh vừa lật cuốn lịch, vừa dùng bút máy tính toán trên tờ giấy trắng bên cạnh. Tính tới tính lui, phát hiện hôm nay đi đăng ký là thích hợp nhất. Thế là anh đặt cuốn lịch xuống, cầm điện thoại lên gọi thẳng cho Cố Dư Phong.
Giọng Cố Dư Phong có chút khàn khàn, cậu hỏi: "Diệp tiên sinh, có chuyện gì vậy ạ?"
"Tôi hy vọng cậu gọi tôi là chồng hơn," Diệp Vấn Tân dùng bút máy vẽ một hình tròn hoàn hảo vào khoảng trống trên tờ giấy, "Hôm nay đi Cục Dân Chính đăng ký kết hôn nhé?"
"Hôm nay?" Giọng Cố Dư Phong thoáng cao lên, "Bây giờ là bốn giờ chiều rồi, Cục Dân Chính chắc sắp tan làm rồi."
"Từ biệt thự Nam Hồ đến Cục Dân Chính lái xe không quá mười lăm phút, tôi qua đó cũng không quá nửa tiếng, kịp đăng ký trong hôm nay."
"Hay là đổi ngày khác được không?"
"Tôi quyết định rồi."
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở hơi dồn dập của Cố Dư Phong, một lúc lâu sau, cậu mới nói: "Được."
Diệp Vấn Tân cúp máy, bắt đầu đâu vào đấy sắp xếp cho trợ lý xử lý các thủ tục liên quan đến việc đăng ký kết hôn.
Một tiếng sau, ngay trước giờ Cục Dân Chính đóng cửa ngày hôm đó, Diệp Vấn Tân và Cố Dư Phong đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn thuộc về mình. Hai người cùng nhau ngồi xe trở về biệt thự.
Trên đường đi, Diệp Vấn Tân nhìn chằm chằm vào bức ảnh cưới trên giấy chứng nhận một lúc, rồi nói: "Kỹ năng diễn xuất của cậu tốt hơn tôi tưởng đấy, ít nhất nụ cười trên ảnh này trông rất tự nhiên, không hề có chút gượng ép nào."
"Bởi vì bức ảnh này, tương lai có lẽ sẽ được dùng đến rất nhiều."
"Đừng đợi đến tương lai," Diệp Vấn Tân vuốt phẳng tờ giấy chứng nhận trong tay, đưa cho Cố Dư Phong, "Cậu chụp một tấm ảnh, hôm nay công bố luôn đi. Nhớ che tên họ và số căn cước của tôi đi đấy."
"..." Cố Dư Phong nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, nói: "Có thể không công khai được không?"
"Tôi đã để đội ngũ truyền thông tung tin cậu chuyển đến Nam Hồ là vì kết hôn với tôi, nhưng gần như chẳng ai quan tâm. Cậu cũng không muốn để các fan của cậu còn dừng lại ở ấn tượng cố hữu rằng cậu có khả năng đang làm tình nhân của người khác đấy chứ?"
"Để tôi suy nghĩ thêm đã."
"Giấy tờ cũng đăng ký xong rồi, còn nghĩ ngợi gì nữa. Kéo dài thêm vài ngày, lại để người ta biết được tình hình gần đây của cậu qua mấy tin đồn của đám marketing sao? Đến lúc đó họ sẽ nói gì, hoàn toàn là điều cậu không thể lường trước được đâu."
"Diệp tiên sinh, chuyện này đối với tôi mà nói, rất quan trọng."
"Cậu nghe tôi."
"Tôi dựa vào cái gì mà phải nghe anh?" Cố Dư Phong cuối cùng cũng để lộ ra một tia cảm xúc thật sự.
Diệp Vấn Tân nhấn một nút trên tay vịn, tấm ngăn từ từ nâng lên, che khuất tầm nhìn của tài xế và trợ lý ngồi phía trước.
Anh mở ví, lấy ra một chiếc thẻ màu đen, dùng góc thẻ gõ nhẹ lên chóp mũi Cố Dư Phong, giọng gần như ôn hòa nói: "Bằng cái này."
Ánh mắt Cố Dư Phong trong phút chốc trở nên cực kỳ phức tạp, có lẽ là oán hận, có lẽ là phẫn nộ, nhưng cậu điều chỉnh lại rất nhanh, khẽ lùi người về sau, cúi đầu nói: "Xin lỗi, cảm xúc của tôi vừa rồi có chút mất kiểm soát."
"Không sao, có thể hiểu được." Diệp Vấn Tân khẽ lướt tay xuống, đặt chiếc thẻ vào lòng bàn tay Cố Dư Phong, "Mật khẩu là sinh nhật tôi, cậu hẳn là nhớ chứ."
"Nhớ."
"Chuyển khoản số tiền lớn có thể cần xác minh danh tính, lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý gửi cho cậu một bản thông tin liên quan của tôi, sẽ không làm chậm trễ việc cậu dùng tiền."
"Được."
"Ảnh cưới của chúng ta có thể đăng được chưa?" Giọng Diệp Vấn Tân thậm chí có thể gọi là dịu dàng.
"Được rồi."
Lần này Cố Dư Phong không do dự nữa, cậu chụp ảnh, biên tập sơ qua nội dung, rồi nhấn nút gửi đi.
Diệp Vấn Tân lấy điện thoại của mình ra, tìm kiếm tên Cố Dư Phong, phát hiện gần một năm nay đối phương chỉ chia sẻ lại một vài bài quảng cáo thương mại, nhưng các nhãn hiệu hợp tác ngày càng kém đi.
Bài đăng gốc gần nhất vẫn là bài đăng từ một năm trước.
Là một lời nói dối.
"Tôi không có bạn trai, phòng làm việc đã liên hệ luật sư, sau đó sẽ công bố thư luật sư."
Bài đăng gốc mới nhất được đăng tải ngay vừa rồi.
Cố Dư Phong:
Gửi tất cả những ai còn quan tâm đến tôi,
Tôi kết hôn rồi. Đối tượng kết hôn không phải bạn trai trước đây, mà là người tôi quen qua giới thiệu. Anh ấy rất tốt.
Còn nữa, tôi vẫn luôn nợ các bạn một lời xin lỗi, dù đã muộn rất, rất lâu rồi.
Thật lòng xin lỗi mọi người, tôi đã phụ lòng tin của các bạn, đã che giấu tình trạng tình cảm lúc đó của mình. Tôi đã cố gắng không làm tổn thương các bạn, nhưng cuối cùng lại khiến các bạn phải chịu tổn thương rất lớn. Một lần nữa, xin lỗi các bạn.
Ảnh đính kèm là ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn đã được che thông tin.
Diệp Vấn Tân nhìn chằm chằm bài đăng này một lúc, rồi nói: "Cậu trông như vừa đăng một bài thanh minh tẩy trắng cho chính mình vậy."
"Đúng là như thế."
"Tôi cho rằng, việc công bố kết hôn đáng lẽ nên là một bài đăng riêng biệt."
"Nhưng tôi cảm thấy, đây là một cơ hội truyền thông rất tốt."
"...Thôi được rồi, không sao cả. Đến lúc tổ chức hôn lễ, tôi sẽ cho người phối hợp chuẩn bị nội dung cho cậu, lúc đó cậu lại đăng, hoặc là, cậu đưa tài khoản cho tôi, tôi giao cho chuyên gia quản lý."
"Diệp Vấn Tân, anh đừng quá đáng."
"Cố Dư Phong, cậu cũng đừng tưởng tôi là kẻ ngốc."