"Thôi kệ, không chấp người bệnh làm gì."
Diệp Vấn Tân thầm nghĩ trong bụng, rồi nhắm mắt lại. Nhưng não anh vận hành rất nhanh, chẳng mấy chốc lại nghĩ đến một chuyện khác.
"Ngày kia là thứ bảy, cậu cùng tôi về nhà cũ thăm mẹ tôi."
"...Anh chắc chắn muốn tôi đi gặp bà trong bộ dạng này sao?"
"Chắc chắn. Đã đăng ký kết hôn rồi, không đến gặp bà là không phải phép."
"Có thể đợi chân tôi đỡ hơn chút không?"
"Nói không chừng đợi chân cậu đỡ hơn thì hai ta đã ly hôn rồi. Cứ gặp trước đi."
"..."
"Cứ quyết định vậy nhé?"
"Anh có cho tôi cơ hội đổi ý đâu."
"Cậu còn người nhà nào thân thiết ở trong nước không? Chủ nhật này tôi rảnh, có thể đến thăm một chuyến."
"Không còn ai cả."
"Ồ."
"Anh đã điều tra quá khứ của tôi à?"
"Chưa từng. Ở trong nước, điều tra thông tin cá nhân của người khác là hành vi phạm pháp. Chỉ là chị họ của cậu từng nói, cậu không có người thân nào ở đây."
"Cha mẹ tôi mất trong một vụ tai nạn xe hơi năm tôi mười lăm tuổi. Họ mất rồi, còn tôi thì sống."
"Ồ."
"Ông bà ngoại tôi mất sớm. Ông bà nội thì thiên vị, muốn cho chú út nhận tôi làm con nuôi, để chiếm luôn tài sản của cha mẹ tôi."
"Hơi quá đáng đấy."
"Tôi từ chối đề nghị đó, ông bà nội liền mở từ đường, gạch tên tôi khỏi gia phả, sau đó chiếm đoạt hơn một nửa số tiền bồi thường tai nạn của cha mẹ tôi."
"Đúng là quá đáng thật, chuyện này không hợp lý lắm."
"Ban đầu tôi không hiểu, người ta vẫn nói máu mủ tình thâm, ba tôi là con trai cả của họ, tôi là cháu đích tôn đầu tiên, sao họ lại nhẫn tâm đến vậy. Mãi sau này, lúc ra tòa phân chia tiền bồi thường, tôi mới biết, ba tôi là con nuôi của họ. Ban đầu họ tưởng mình không thể sinh con, không ngờ sau này lại sinh ra chú út."
"...Xin chia buồn."
"Cho nên, tôi xem như không còn người thân."
"Ừm."
"Chị họ thực ra cũng không phải chị họ ruột của tôi, là cháu gái của chị gái bà ngoại tôi. Hồi đó chị ấy muốn đi học nhưng không có tiền, liền lên nhóm chat gia tộc kêu than, tôi đã giúp chị ấy một lần, từ đó chị ấy coi tôi như em trai ruột."
"Chị ấy đối xử tốt với cậu, đương nhiên, cậu đối với chị ấy cũng rất tốt."
Cố Dư Phong hít một hơi thật sâu, nói: "Hôm nay tôi nói hơi nhiều rồi."
"Cũng không nhiều lắm. Chúng ta đang trong giai đoạn tìm hiểu lẫn nhau, tôi rất sẵn lòng nghe thêm nhiều chuyện về cậu."
"Vậy còn anh?"
"Sao cơ?"
"Anh có muốn nói một chút về chuyện của mình không?"
"Cuộc sống của tôi hạnh phúc hơn cậu một chút. Cha mẹ tôi là hôn nhân thương mại. Chuyện khác người duy nhất cả đời ông ấy làm, là sau khi nhận được điện thoại cầu cứu của mối tình đầu, đã vội vã chạy đi gặp bà ấy. Rất không may, ông ấy đã mất trên đường đi gặp bà ấy."
"...Xin chia buồn."
"Sau khi ông ấy mất, ông nội bắt đầu dốc sức bồi dưỡng tôi. Tôi từ nhỏ lớn lên trong sự cưng chiều và cổ vũ, cũng chưa từng chịu khổ bao giờ."
"Nhưng anh trưởng thành thật sự rất ưu tú." Cố Dư Phong khen một câu.
"Cảm ơn lời khen, tôi cũng nghĩ vậy."
"...Anh có thể khiêm tốn một chút mà."
"Giáo dục tôi nhận được từ nhỏ chính là: phải tràn đầy tự tin, có thể làm được bất cứ điều gì mình muốn."
"...Anh thật kiêu ngạo."
"Chẳng lẽ cậu lại tự ti sao?"
"..." Cố Dư Phong im lặng một lát, rồi nói: "Có lẽ tôi thật sự có chút tự ti."
"Cậu không cần tự ti. Tuy cậu không tốt đẹp đến thế, có đủ loại khuyết điểm, nhưng tôi vẫn nguyện ý cưới cậu."
"Anh thật tự luyến."
"Đây chính là con người thật nhất của tôi."
"Đúng là rất thật, đến mức tôi cũng phải tức giận."
"Biết tức giận thì trông có sức sống hơn đấy. Cậu bây giờ, so với lúc tôi mới gặp cậu, trạng thái tốt hơn nhiều rồi."
Diệp Vấn Tân nói xong câu đó, trong phòng nhất thời trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người.
Cố Dư Phong thở dài, nói: "Tôi hẳn là nên cảm kích anh."
"Đúng là như vậy."
"Vậy... cảm ơn?"
"Không cần khách sáo."
--
Ngày mới, lúc Diệp Vấn Tân tỉnh dậy, Cố Dư Phong đã đi ăn sáng rồi.
Anh mở mắt, đầu tiên là duỗi thẳng hai chân trong chăn, sau đó ngáp một cái không thành tiếng, đặt chân trái xuống trước, rồi đến chân phải, bước ra khỏi giường.
Sau khi rửa mặt xong, Diệp Vấn Tân mặc quần áo chỉnh tề, đi đến phòng ăn, gặp Cố Dư Phong đã ăn được một nửa, anh tiện miệng hỏi: "Hôm nay đi gặp luật sư luôn à?"
"Ừm."
"Hẹn ở đâu?"
"Ngay tại biệt thự này."
"Ồ, nếu cần ra ngoài thì cứ bảo nhân viên chuẩn bị xe cho cậu."
"Tạm thời tôi không muốn ra ngoài. Ở đây rất tốt, bên ngoài vẫn còn phóng viên, dễ bị đưa tin tiêu cực."
"Gần đây phóng viên sẽ không chú ý đến cậu quá đâu."
"Tại sao?"
"Không phải đều đang đổ dồn vào Tô Ngang sao?"
"Cũng đúng."
Tuy Diệp Vấn Tân đã trấn an Cố Dư Phong, nhưng cậu hiển nhiên cũng không có ý định ra ngoài, mà lựa chọn tiếp đại diện luật sư ngay tại nhà.
Diệp Vấn Tân đối với việc này không có ý kiến gì, cũng không có ý định ở lại chờ luật sư, mà trực tiếp ra cửa — tổng tài bá đạo đến mấy cũng phải đi làm.
Tuy nhiên, ba tiếng sau, trợ lý Trương mang đến nội dung chính cuộc trao đổi giữa Cố Dư Phong và luật sư. Anh lướt qua nhìn một chút, thuận miệng hỏi: "Vụ kiện này có dễ thắng không?"
"Đội ngũ luật sư có chín phần tự tin."
"Thưởng thêm cho họ, bảo họ để tâm nhiều hơn."
"Vâng, Diệp đổng."
Diệp Vấn Tân khép tập tài liệu lại, tiện miệng hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"
"Bên tập đoàn hậu cần có hỏi thăm, liệu có muốn bắt đầu chuẩn bị hôn lễ cho ngài không ạ."
"Bọn họ tin tức cũng nhanh nhạy thật đấy."
"Tổng giám đốc Vương Tân đích thân gọi điện thoại tới ạ."
"Cậu nghe máy? Rồi khai thật luôn à?"
"...Tôi tuy chưa nói gì, nhưng Vương tổng đã xác nhận rồi ạ."
Vương Tân là người đứng đầu tập đoàn hậu cần, xưa nay nổi tiếng tỉ mỉ như sợi tóc, lại giỏi "moi tin", trợ lý Trương thua trong tay ông ta cũng là chuyện dễ hiểu.
"Cậu trả lời Vương Tân, hôn lễ ước chừng sẽ định vào ba bốn tháng sau. Thời gian cụ thể, tôi còn phải bàn bạc với người nhà."
"Vâng, thiếu gia."
"Trông cậu có vẻ không hề ngạc nhiên chút nào."
Trợ lý Trương khẽ ngẩng đầu, cẩn thận nhìn vào cằm Diệp Vấn Tân, nói: "Ngài trước nay không hành động bốc đồng. Khi ngài lựa chọn cưới Cô tiên sinh, cũng đã đặt cậu ấy vào trong lòng rồi."
"Nếu tôi phủ nhận thì sao?"
"Mọi việc đều nghe theo thiếu gia. Nhưng mà, thưa thiếu gia, đã rất lâu rồi ngài không để tâm đến một người như vậy."
"Cậu nên nói là, ngoài người nhà ra, tôi trước nay chưa từng để tâm đến ai như vậy mới đúng."
"..." Trợ lý Trương cười rất ý tứ, tựa như một bề tôi trung thành lặng lẽ lập công mà không khoe khoang.