Trên đường tan làm, Diệp Vấn Tân gọi điện về nhà cũ. Người nghe máy không phải mẹ anh, mà là quản gia của gia đình.

Giọng người quản gia già ôn tồn vang lên: “Phu nhân đang đọc sách, ngài có muốn nói chuyện với bà vài câu không ạ?”

“Thôi không làm phiền bà ấy,” Giọng Diệp Vấn Tân ôn hòa nhưng có phần xa cách, “Đợi bà đọc xong, tâm trạng tốt hơn một chút, ông báo lại với bà giúp tôi, ngày mai tôi sẽ đưa người bạn đời mới cưới về thăm bà.”

“Vâng, thưa thiếu gia.”

“Khoảng trước bữa tối tôi sẽ đến. Cũng không cần chuẩn bị gì quá cầu kỳ, bạn đời của tôi mấy hôm trước bị thương ở chân, không ăn được đồ dầu mỡ lắm.”

“Vâng, thưa thiếu gia.”

“Ông giúp bà chuẩn bị quà gặp mặt nhé, nhớ nhắc bà một chút.”

“Vâng ạ.”

Diệp Vấn Tân cúp máy, lòng không mấy vui vẻ.

Kể từ sau khi cha anh qua đời vì tai nạn, mẹ anh, bà Cố, dường như đã tự phong bế mình trong thế giới riêng. Cuộc sống thường nhật của bà đơn giản và tùy hứng. Đối với anh, bà tuy cưng chiều nhưng cũng không thể nói là quá quan tâm. Thêm vào đó, những năm gần đây anh luôn theo ông nội học hỏi, đôi khi hai mẹ con dù ở cùng một nhà cũ cũng có thể cả tháng trời không gặp mặt. Bao năm trôi qua, bề ngoài thì hòa thuận, nhưng thực tế, mối quan hệ giữa hai người không thể gọi là thân thiết.

Diệp Vấn Tân từng thử tận dụng kỳ nghỉ, ở cùng bà Cố nửa tháng trời, nhưng vẫn không thể gõ cửa trái tim bà. Thậm chí, vì ngoại hình anh quá giống cha mình, ngược lại còn khơi gợi những chuyện buồn khiến tâm trạng bà Cố sa sút.

Kể từ đó, Diệp Vấn Tân không còn cố gắng cưỡng cầu tình mẹ con nữa, nhưng những gì bà Cố mở lời nhờ vả, anh gần như đều đáp ứng. Bao gồm cả việc đi gặp Cố Dư Phong lần đó.

—— Nhưng Cố Dư Phong lại thật sự hợp ý anh, quả là một niềm vui bất ngờ. Nghĩ đến đây, Diệp Vấn Tân tiện tay bấm một số điện thoại khác, hỏi: “Tôi muốn lăng xê một người, ông làm cho tôi một phương án xem nào?”

“Diệp đại thiếu gia ơi, sao ngài lại có hứng thú này thế? Chẳng phải ngài chê giới giải trí chúng tôi vừa loạn vừa chẳng kiếm được mấy đồng sao?” Giọng đầu dây bên kia có chút trêu chọc.

“Tôi cưới một người trong giới giải trí rồi.”

“A?”

“Là nam.”

“A?!”

“Trước đây là đỉnh lưu, bây giờ thì hết thời rồi.”

“Là ai thế ạ? Trong giới này tự xưng đỉnh lưu thì nhiều, nhưng hàng thật giá thật thì chẳng được mấy người.”

“Cố Dư Phong.”

“... Mẹ kiếp.”

“Sao? Có vấn đề gì à?”

“Sao ngài lại dính dáng đến cậu ta được? Cậu ta bị người ta nhắm vào lâu rồi, đang chuẩn bị giăng lưới bắt gọn đấy.”

“Xem ra, tôi đã làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi.”

“Ngài đây là giật đồ ăn từ miệng cọp đấy.”

“Ai?”

“Cái gì ạ?”

“Kẻ nhắm vào cậu ta là ai?”

“Diệp thiếu gia ơi, chuyện này khó nói lắm ạ.”

“Một trăm triệu.”

“A?”

“Tôi cho ông một trăm triệu tiền đầu tư, phim mới nào tùy ông chọn.”

“Là nhà họ Kỳ bên Nam Thành.”

“Nhà họ Kỳ?” Diệp Vấn Tân ngẫm nghĩ một lát, rồi dứt khoát trả lời, “Chưa nghe nói bao giờ.”

“Năm ngoái, con gái nhà họ Kỳ gả cho nhị công tử nhà họ Lư. Nhà họ Lư thì chắc ngài nghe qua rồi chứ ạ.”

“Có chút ấn tượng. Nhà họ Kỳ người nào muốn Cố Dư Phong?”

“Cái này thì không rõ lắm. Nhà họ Kỳ vốn ở nơi khác, từ khi con gái gả vào nhà họ Lư thì cả nhà cũng chuyển đến đây.”

“Nhà bọn họ chỉ có một cô con gái thôi sao?”

“Đương nhiên là không phải, con trai hợp pháp thôi cũng có bốn người rồi. Bám được vào nhà họ Lư, tự nhiên phải chuyển đến gần hơn để tăng cường quan hệ.”

“Nhà họ Lư là gia tộc lớn lắm à?”

“So với gia sản đồ sộ nhà ngài thì không bằng, nhưng nhà họ Lư bén rễ trong giới giải trí bao năm nay, tôi dù sao cũng phải nể mặt họ vài phần.”

“Tôi muốn lăng xê Cố Dư Phong, việc này ông có làm hay không?”

“Diệp đại thiếu đã phân phó, không chỉ phải làm, mà còn phải làm cho tốt. Chỉ là công ty của tôi trong giới cây lớn đón gió, đám phóng viên truyền thông ngày nào cũng nhìn chằm chằm. Tùy tiện dồn hết tài nguyên cho Cố tiên sinh, ngược lại sẽ bất lợi cho cậu ấy. Hay là Diệp đại thiếu tự mình mở một công ty đi, tôi làm sẵn phương án lăng xê, rồi điều một đội ngũ chuyên nghiệp qua nghe theo sự phân công của ngài, ngài thấy thế nào?”

Diệp Vấn Tân bật cười chế nhạo: “Ông đúng là con cáo già, vừa không muốn đắc tội tôi, lại vừa không muốn đối đầu trực diện với nhà họ Lư, làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy.”

“Diệp đại thiếu ơi, ngài tha cho tôi đi mà, làm ăn nhỏ lẻ, thật sự gánh không nổi mấy ông lớn tranh đấu đâu ạ.”

“Tôi không làm khó ông, nhưng khoản đầu tư một trăm triệu cho phim mới kia tôi xin rút lại. Những việc yêu cầu ông làm, ông vẫn phải làm.”

“... Được, được thôi.”

“Khó chịu à?”

“Đâu dám ạ.”

“Nếu ông chịu cung cấp đội ngũ chế tác để lăng xê Cố Dư Phong, tôi đầu tư hai trăm triệu.”

“...”

“Làm không?”

“Làm.”

Câu trả lời nghiến răng nghiến lợi của đối phương khiến Diệp Vấn Tân rất hài lòng. Anh cúp máy, rồi lại thản nhiên bấm một số khác.

“Giúp tôi tra một người.”

“Ai ạ?”

“Nhà họ Kỳ, nhà thông gia của nhị công tử nhà họ Lư. Có kẻ đã giăng bẫy liên hoàn để hạ bệ Cố Dư Phong, tôi muốn biết kẻ đó là ai.”

“Ngày mai sẽ có tin tức cho ngài.”

“Mai là thứ bảy rồi, thứ hai tuần sau đi.”

“Vâng ạ.”

Giải quyết xong hai việc này, tâm trạng Diệp Vấn Tân rất tốt. Anh mang tâm trạng tốt đẹp đó về đến nhà, sau đó phát hiện Cố Dư Phong đang đứng bên cửa sổ sát đất khổng lồ ngắm hoàng hôn.

Diệp Vấn Tân đi vào, lúc đến gần mới nhận ra mặt Cố Dư Phong đầm đìa nước mắt, cũng không biết đã khóc bao lâu rồi.

Anh "Chậc" một tiếng, hỏi cậu: "Gần ba mươi tuổi rồi, còn yếu đuối thế à?"

Cố Dư Phong im lặng không đáp.

"Hay là, tôi gọi bác sĩ tâm lý đến cho cậu nhé?"

"Không cần." Giọng Cố Dư Phong rất khàn, "Tôi không cần."

"Có bệnh thì phải chữa."

"Tôi chỉ hơi buồn thôi."

"Vì chuyện gì?" Diệp Vấn Tân liếc nhìn chiếc điện thoại nằm trên sàn nhà. "Gọi điện cầu xin người khác giúp đỡ, bị từ chối à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play