Cố Dư Phong không nói tiếng nào, nhưng trong mắt Diệp Vấn Tân, thái độ này rõ ràng là ngầm thừa nhận. Thế nhưng anh chẳng có ý định an ủi, ngược lại còn nói thẳng: "Cầu xin người khác giúp đỡ, người ta chịu giúp là vì tình nghĩa, không muốn giúp là lẽ thường tình."
"Trước đây tôi từng giúp họ."
"Thì sao?"
"Tôi đã giúp họ, họ ít nhiều cũng nên giúp lại tôi một tay chứ."
"Nói thì không sai, nhưng họ không muốn giúp cậu, cậu có thể làm gì được nào?"
"..."
"Cậu vì chuyện đó mà phiền muộn, đau khổ, phát điên lên cũng chẳng thay đổi được sự thật là họ không muốn giúp cậu."
Cố Dư Phong cười lạnh thành tiếng: "Vậy anh nói những lời này, là đang thừa cơ bỏ đá xuống giếng sao?"
"Là vì tôi không quen nhìn cậu cứ tiếp tục mềm yếu suy sụp như vậy," Diệp Vấn Tân dùng đầu ngón tay chấm nhẹ giọt nước mắt trên mặt Cố Dư Phong, "Tôi mà là cậu, sẽ tìm mọi cách lấy lòng người thật sự có thể giúp mình, nguyện ý giúp mình, chứ không phải vì mấy kẻ không đáng mà lãng phí tinh lực để đau khổ khóc lóc."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT